“Này là vì ngôi nhà của chúng ta!”
“Này là vì sư phụ ta!”
“Này là vì ngươi dám trói ta!”
“Này là vì Bối Bối!”
“Này là vì sư tỷ của ta!”
“Này là vì Nhạc Nhạc!”
Bàn tay đám trẻ đã chuyển sang màu hồng đỏ. Mặt Cảnh Đạo Sơn thì càng lúc càng sưng vù lên, vừa nhìn cũng biết là kiệt tác của La Đản lớn nhất và cũng khỏe nhất. (Tiểu Ngư không tát nhé, đỡ bẩn tay)
“Nhạc tiên sinh, huynh cũng lên xả giận đi!” Tiểu Ngư vui vẻ gọi người bị hại còn lại.
“Ta…ta thì thôi cũng được, dù sao ta cũng không có nhiều sức lực.” Nhạc Du bị dọa, cuống quýt xua tay, mặc dù hắn thật sự là căm ghét kẻ tiểu nhân, nhưng bảo người nhã nhặn thư sinh như hắn đi đánh người ta thì cũng thật có phần làm khó hắn.
“Thế này vậy, nếu huynh không muốn đánh người, vậy thì lưu lại một dấu tích gì đó trên trán lão ta đi, lợn hay chó gì đó cũng được, à mà không, đừng vẽ chó, chó là bạn tốt của con người, chó rất trung thành, đồ tiểu nhân này còn không xứng để so với chó!” Tiểu Ngư chững chạc đàng hoàng nói.
“Vậy… vậy ta vẽ con rắn nhé, lòng dạ hắn ác độc như vậy, rắn rết bò cạp so ra có vẻ thích hợp.” Nhạc Du vội gật đầu nói.
“Tỷ tỷ, đệ cũng muốn vẽ, đệ vẽ con bọ cạp!” Thấy tỷ tỷ của mình chỉnh người, Phạm Bạch Thái cũng bất ngờ nảy ra một chút tà ác. Mặc dù phụ thân vẫn dạy nó phải đối xử tốt với người khác, nhưng ngày hôm này cha rõ ràng nhìn thấy những gì xảy ra bên này mà vẫn cố ý coi như không nhìn thấy gì, chẳng phải là cổ vũ bọn chúng sao?
“Được, ba người mỗi người vẽ một con.” Thấy Cảnh Đạo Sơn đã tức đến toàn thân phát run, Tiểu Ngư lại rộng rãi phất tay, khóe miệng cong cong.
Nhà bị đốt, người phải chạy trốn, suýt nữa tử biệt, lại bao nhiêu khó khăn… Thời gian này của bọn họ quả thật là chịu đựng không biết bao nhiêu gian khổ nguy hiểm, ngày hôm nay không sảng khoái mà tính sổ một lần thì tâm hồn còn non nớt của bọn họ sẽ bị tổn thương rất lớn đó!
Dưới ánh lửa, mặc kệ Cảnh Đạo Sơn gào thét mắng mỏ, một sói một bọ cạp một lợn rất nhanh đã tạo thành thế tam quốc chân vạc trên gương mặt Cảnh Đạo Sơn (sao ko có rắn vậy ta?). Đinh Triệt là đứa hung hăng nhất, cố ý đem đầu bút lông thấm đầy mực đen chọc rồi lại chọc vào trong mũi hắn, Cảnh Đạo Sơn tức đến suýt nữa là trợn mắt lăn ra ngất xỉu.
“Được rồi được rồi, Tiểu Ngư, con muốn hỏi gì thì hỏi sớm đi, cứ kéo dài lâu như thế, mọi người nhất định mệt mỏi rồi.” Nhìn đám trẻ sỉ nhục Cảnh Đạo Sơn như vậy, Phạm Thông vừa buồn cười vừa không đành lòng, nghĩ đến năm xưa lại càng không nhịn nổi một chút thương cảm oán hận lẫn tiếc nuối, nếu Cảnh Đạo Sơn làm người chính trực nhân nghĩa, sao có thể từ một bậc đại hiệp rớt xuống nông nỗi này?
Một người báo thù tất nhiên là có thể đạt được thống khoái nhất thời, nhưng hắn càng mong muốn bọn trẻ có thể hiểu được lấy bạo lực trị bạo lực không phải là biện pháp tốt nhất. Cái gọi là thù oán dễ kết không dễ giải, nếu mọi người lúc nào cũng chỉ nghĩ đến báo thù, vậy thì những ân oán trên giang hồ làm sao có thể có ngày yên ổn? Hắn biết, có rất nhiều người đều coi hắn là một kẻ ngu ngốc, nên hắn cũng không hy vọng rằng con cái mình cũng phải giống mình, nhưng vẫn muốn bọn chúng có thể làm người quang minh chính đại mà khoan dung độ lượng một chút.
“Được rồi, Cảnh đại hiệp, vừa rồi mới chỉ là món khai vị thôi, nếu như ngươi không thành thật mà nói ra ngươi đặt bẫy hãm hại nhà chúng ta như thế nào, bọn người các ngươi tụ tập lại có âm mưu to lớn gì, chúng ta sẽ rất vui vẻ mà đưa lên món chính đó!” Tiểu Ngư nghiêng người trên tảng đá, một chân nhịp nhịp trên mặt đá, bộ dáng cực giống một chị cả xã hội đen.
Cảnh Đạo Sơn thở hổn hển, ánh mắt càng thêm giận dữ tàn độc.
“Xem ra răng của ngươi chặt quá nhỉ!” Tiểu Ngư thản nhiên vung tay. “Đản Nhi, đập gãy một cái răng của lão cho ta!”
“Dừng tay, một con bé mới tí tuổi đầu như ngươi sao có thể ác độc như vậy?” Cảnh Đạo Sơn khàn giọng hô to. “Phạm Thông, người người trên giang hồ đều xưng ngươi một tiếng đại hiệp, chẳng lẽ ngươi dạy con gái mình như thế này sao?”
“Xem ra ngươi còn chưa tìm hiểu rõ hết về nhà chúng ta.” Tiểu Ngư chẳng thèm liếc mắt nhìn Phạm Thông, cười đến ngọt ngào, ưu nhã cong cong đầu ngón tay, “Bí mật nói cho ngươi biết nè, làm chủ nhà là ta, không phải Nhị thúc, cũng không phải là cha ta đâu nha! Cho nên…”
Tiểu Ngư ngừng lại một chút, hàng răng trắng muốt lộ ra nụ cười như ác ma, nói từng chữ một rõ ràng: “Đêm nay ngươi đừng có trông đợi bất luận kẻ nào nói giúp, ai ta cũng không chấp nhận! Đánh cho ta!”
Sau một tiếng hét lên rồi im bặt, La Đản dùng một thanh gậy sắt nhỏ chọc vào mồm hắn, rồi mới dùng sức đập một cái, máu tươi lập tức tràn ra khỏi miệng Cảnh Đạo Sơn.
“A!” Phạm Bạch Thái vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn nữa, Nhạc Du càng khép chặt mí mắt xuống không dám nhìn loạn, Đinh Triệt hơi hơi sợ lại có chút hưng phấn nhìn, chỉ cảm thấy vô cùng kích thích.
“Nếu như ngươi còn không muốn nói, vậy, ta lại hỏi một lần, ngươi lại thiếu mất một cái răng, hỏi hai câu sẽ thiếu đi hai cái, nếu hàm răng đều gãy hết rồi, chúng ta sẽ chuyển sang ngón tay, nếu ngón tay cũng cắt hết rồi, mà ngươi vẫn muốn làm anh hùng, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi mà chuyển xuống ngón chân, trên người ngươi nhiều thứ linh tinh như vậy, dù gì cũng có thứ cho ta cắt xuống… Cảnh Đạo Sơn, ngươi nghe rõ cho ta nhé, cha của ta mặc dù là một vị tốt bụng dở người, nhưng Phạm Tiểu Ngư ta đây lại thích có ân báo ân, có thù báo thù. Người không phạm ta, ta tự nhiên sẽ đối xử vui vẻ với người khác, nếu kẻ nào lòng dạ ác độc, nhất định muốn làm hại người nhà của ta… Ha ha… Ta nghĩ hôm nay đã là một ví dụ rất rõ. Ta nói như vậy, ngươi hiểu rất rõ rồi đúng không? Thế này nhé, ta cho ngươi ba giây suy nghĩ, ta đếm đến ba, nếu như ngươi không muốn nói, vậy thì chúng ta lại cùng chơi tiếp!”
Tiểu Ngư trấn định nhìn hình phạt xảy ra, mắt chẳng thèm chớp lấy một cái, cười khanh khách dùng một giọng rất êm tai nhẹ nhàng mà nói ra một tràng dài những lời rất lưu loát vui vẻ,trước đây đã từng nhìn thấy Phạm Thông toàn thân đều là máu tươi, so với Phạm Thông người đầy máu ngày đó, một cảnh trước mắt này cũng chẳng đáng là gì.
“Phạm đại hiệp, Phạm Thông, các ngươi để mặc con gái mình làm chuyện độc ác, sau này không sợ võ lâm đồng đạo cười chê phỉ nhổ hay sao?” Cảnh Đạo Sơn nhổ ra cái răng đầy máu, đặt hy vọng cuối cùng vào Phạm Thông đang không nhẫn tâm nhìn sang phía bên này.
“Đập!” Lần này, Tiểu Ngư cũng lười dài dòng nữa, vô cùng ngắn gọn ra lệnh.
“Phù!” Cảnh Đạo Sơn buồn bực rên lên: “Chờ một chút!” Cảnh Đao Sơn nuốt căm hận xuống, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm Tiểu Ngư, giống như muốn đem gương mặt nàng khắc sâu vào trong óc, vĩnh viễn hận thù, “Nếu như ta nói ra, ngươi có thật sẽ không tra tấn ta?”
“Nếu ngươi thành thành thật thật khai ra rõ ràng mọi chuyện, hơn nữa tự nguyện ký tên đóng dấu, thuận tiện đề rõ vĩnh viễn không thay đổi lời khai, hình pháp ta nói vừa rồi tất nhiên là có thể xóa bỏ, ta lấy danh nghĩa cha ta đảm bảo.” Tiểu Ngư cười nhẹ.
“Được, ta nói!” Cảnh Đạo Sơn oán hận nói.
“Ngươi chắc chắn?”
“Tất nhiên!” Kẻ nào đó muốn nghiến răng, nhưng vừa hơi dùng sức, trong miệng đã đau nhức thấu tim gan, nhịn không được nhếch miệng.
“Aiz, thực đáng tiếc, ta còn tưởng ngươi là một người đàn ông kiên cường, ít nhất phải chờ gãy chừng nửa hàm răng mới chịu lỏng miệng ra chứ. Xem ra là ta đánh giá ngươi cao quá, quên đi, Đản Nhi, trước bỏ qua cho hắn, chờ hắn nói rõ mọi chuyện thì lại đánh cũng không muộn.” Tiểu Ngư thở dài, rõ ràng từng câu đều là trào phúng đâm chọc, còn ra bộ rộng lượng phất phất tay, khiến Cảnh Đạo Sơn lại thêm một lần nữa tức suýt phát điên, lại chỉ có thể hạ mí mắt, giấu đi những không cam chịu, khuất nhục và căm hận trong lòng, âm thầm mà thề độc.
Nhìn bộ dạng tựa như khuất phục của Cảnh Đạo Sơn, gương mặt Tiểu Ngư phớt qua một nụ cười nhàn nhạt, một con sói tàn ác dù bị thương cũng sẽ không thay đổi bản tính, họ Cảnh hôm nay tạm nhún mình, tất nhiên là vì tương lai đợi đến ngày trở mình lật lại tình thế. Có điều, Phạm Tiểu Ngư nàng không phải đồ ngốc, dù cho hắn sau này muốn tìm nàng báo thù, cũng phải có năng lực này mới được.
Nàng dù không làm trái nguyên tắc không giết người của mình thì chẳng lẽ không có cách nào khác trừng trị hắn sao? Hắn cũng thật quá coi thường quyết tâm của Phạm Tiểu Ngư nàng rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...