Hào Môn Tranh Đấu 2 - Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Quen biết. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói.

Đường Khả Hinh có chút vội vàng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm trang nói: “Quá khứ. . . . . . Cô đã từng là hoa nho, tôi là quả nho rơi vãi, khi hoa nho nở, rượu đỏ sẽ tràn khỏi thùng gỗ sồi, dính ướt đuôi váy trắng tinh của cô. . . . . .”

Anh đột nhiên muốn cười.

Đường Khả Hinh sững sờ, nghe lời này, suy nghĩ lại, mặt cô chợt đỏ lên, kêu to: “A . . . . . . khốn kiếp! ! Tôi nói nghiêm túc với anh! ! Anh lại xấu xa trêu chọc tôi!”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói: “Cô hỏi tôi trước kia có biết cô hay không, tôi chỉ có thể nói như vậy! Chẳng lẽ cô biết tôi sao?”

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn anh nằm ở trên Piano cười, mặt của cô đột nhiên co quắp, tức giận vươn tay đánh mạnh bờ vai của anh, liều mạng nói: “Cái thứ không biết xấu hổ, nói hưu nói vượn, khi dễ người ta.”

Trang Hạo Nhiên vừa né tránh Đường Khả Hinh vừa cười nói: “Aiz, tôi làm sao khi dễ cô? Làm sao cô biết tôi khi dễ cô !”

“Rõ ràng là vậy! !” Đường Khả Hinh tức giận kêu to: “Cái gì dính ướt đuôi váy trắng tinh, lời này tôi nghe qua!”.

"Đều là mấy tên cầm thú Lâm Sở Nhai, đem một giai điệu tuyệt vời như vậy nói thành quá ghê tởm! Một người đứng đắn như tôi cũng nói thành xấu xa !” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, nhìn mặt của Đường Khả Hinh cũng đỏ lên, liền dừng lại một lát, tay dựa vào bên cạnh Piano, dịu dàng hỏi: “Thế nào? Tôi làm chuyện gì để cho cô quen thuộc sao? Tại sao đột nhiên chạy vào hỏi chúng ta có biết không? Trước kia. . . . . Chúng ta. . . . . . đã từng có biết không?”

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt rất tò mò của Trang Hạo Nhiên, cô ngẩn ra, nhớ lại giai điệu bài hát quen thuộc khi còn bé, truyền đến từ trong một ngôi nhà xinh đẹp như lâu đài, gió thổi nhẹ nhàng, làm lay động đuôi váy trắng như tuyết của cô, còn có bóng dáng nhỏ nhắn đi đến bên cửa thăm dò, đúng vậy, bọn họ làm sao có thể quen biết? Làm sao có thể. . . . . . Cô lại im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười, rất đẹp trai, nhưng lộ ra không đứng đắn, làm sao giống như anh trai lớn đứng ở trong gió cũng rất nghiêm túc và dịu dàng.

Cô nhíu mày, cố ý nhìn anh nói: “Không có! ! Trước kia chúng ta tuyệt đối không biết nhau! ! Anh chính là một tên vô lại!”

Trang Hạo Nhiên bật cười nhìn Đường Khả Hinh, kêu to: “Cô nói cái gì? Tên vô lại? Lời như vậy cô cũng nói được! Tôi đây bị cô thương !”

“Cả đám cùng nhau khi dễ tôi, không để ý tới anh! Nấu cơm đi!” Đường Khả Hinh hừ một tiếng, mới lạnh lùng xoay người đi ra phòng đàn, vừa muốn đi qua phòng khách, nhìn thấy ly thủy tinh nhỏ hình dáng con heo nhỏ vui vẻ trên bàn trà, nâng lên khuôn mặt tươi cười, bộ dạng ngồi ở trong đám mây nhỏ, cái đuôi heo làm quai ly, hết sức buồn cười, cô thật thích, cúi người xuống, cầm con heo này lên, đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn trái phải, phát hiện thủy tinh thật dầy, thân ly mượt mà, hết sức đáng yêu, nhưng. . . . . . Sắc mặt của cô thu lại, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tiếp tục đàn Piano hỏi: “Này! Tại sao là heo con? Tôi giống heo sao?”


Trang Hạo Nhiên gảy nhẹ Piano, không nhịn được bật cười nói: “Giống như nó vui vẻ một chút, có may mắn một chút, đứa ngốc.”

Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới hừ một tiếng, cầm cái ly đi vào phòng ăn, đặt ở trên bàn ăn, tiếp tục rửa sạch Nhân sâm, đem con gà nhỏ đặt ở trong cái chung hầm, sau đó tiếp tục rửa nhân sâm, vẫy lên một chút muối, một chút kỷ tử, táo đỏ, bỏ vào trong nồi nước sôi, áp xuống con gà, đậy nắp chung hầm, dùng giấy bao tiên cuốn lấy, liền đem nó đặt ở trong nồi nước sôi, bên ngoài đậy nắp nồi lớn, sau đó nhanh chóng lấy ra khô mực, củ năng và thịt heo, nhanh chóng băm nhỏ thịt, bày trên một cái đĩa, cẩn thận đặt vào trong một nồi hấp khác! !

Bên này chảo đã sôi dầu, cô lập tức đem khoai tây đã luộc, trước hết nhúng vào lòng đỏ trứng gà, sau đó nhúng bột bắp, thả vào trong chảo dầu sôi vàng, cô nhìn cọng khoai tây chiên thành màu vàng, cô khẽ mỉm cười, lấy cái đĩa trắng, dùng cái phễu vớt để lên đĩa, lại từ trong tủ lạnh, lấy ra bơ sữa, nhẹ nhàng nặn xung quanh khoai tây chiên thành hình bông hoa, cúi đầu ngửi một cái, thơm thơm, cô vui vẻ mỉm cười, đặt cái đĩa xuống, ngửi thấy mùi thơm thịt bằm củ năng ở trong nồi hầm bên kia, cô lập tức quay đầu, mở nắp nồi ra, thịt mềm màu trắng như cái bánh thịt hết sức đẹp mắt trong nồi nước sôi cuồn cuộn, cắt rau thơm và ớt đỏ trải trên bánh thịt, mang đĩa ra!

“Cốp cốp cốp cốp. . . . . .” Đường Khả Hinh nhanh chóng đem khô mực cắt thành hạt lựu, sau đó trải trên thịt nạc xào, hâm nóng mang ra bàn.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.

Âm thanh công tắc bên trong nồi áp suất rốt cuộc vang lên, Đường Khả Hinh vui vẻ đeo bao tay, bưng canh gà nhân sâm ra, nhanh chóng đặt xuống giữa bàn, nhìn món ăn mình làm trong trong ngoài ngoài, thật sự là màu sắc hương vị đều có đủ, cô mỉm cười vui vẻ, kêu to: “Ăn cơm thôi ! !”.

Trang Hạo Nhiên vừa nghe, liền mỉm cười đi tới, nhìn canh gà nhân sâm, củ năng thịt bằm, rau cải, khoai tây chiên, từng món tinh tế, thơm ngon, anh hài lòng mỉm cười, ngồi vào chỗ, trực tiếp đưa tay cầm một cọng khoai tây, chấm bơ sữa, ánh mắt của anh sáng lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hết sức chắc chắn gật đầu nói: “Ăn ngon, rất ngon !”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, cười hỏi: “Có thật không? ! ! Ăn nhiều một chút!”

Cô lập tức ngồi xuống, cầm đũa và cái muỗng lên, gắp một cái đùi gà, đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, mới nhìn anh cười nói: “Đây! ! Ăn nhiều một chút!”

“Ừ” Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, lấy thêm đôi đũa, ăn đùi gà này, lại mỉm cười gật đầu nói: “Ăn ngon.”

Đôi tay Đường Khả Hinh chống gò má, nhìn Trang Hạo Nhiên ăn rất vui vẻ, đôi mắt của cô cũng chớp chớp nở nụ cười.

“Tại sao cô không ăn?” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi.

“Tôi nhìn anh ăn, tôi cảm thấy vui vẻ. Tôi cảm thấy tương lai của tôi nhất định sẽ là một người vợ gương mẫu! Làm một bàn lớn món ăn cho chồng tôi ăn, con trai cả ăn, con trai thứ hai ăn, con gái nhỏ ăn.” Đường Khả Hinh nở nụ cười, vô cùng ngây ngốc!


Trang Hạo Nhiên không nhịn được vừa cười, vừa ăn đùi gà nói: “Cô nhàn rỗi suy nghĩ chuyện tương lai, nếu như thật sự ăn không vô, đi đọc sách tốt hơn.”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận nói: “Anh có ý gì? Tôi đây khổ cực nấu cơm cho anh, anh lại bảo tôi đọc sách?”

"Tôi nói đùa mà. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vội vàng cầm nĩa, cắm một cọng khoai tây đưa đến bên miệng của cô.

“Chát!” Đường Khả Hinh phủi tay của anh, tức giận nói: “Anh đừng xem thường người! Động một chút là bảo người ta đọc sách? Tất cả nguồn gốc mùi hương tôi đều học xong rồi.”

“Ơ?” Trang Hạo Nhiên cầm chén cơm, lùa nhẹ cơm, nhai mấy cái, tiếp tục gắp thức ăn ăn mới cười nói: “Vậy cô trả lời cụ thể tên từng mùi hương cho tôi. . . . . .”

"Khụ khụ khụ! Nghe cho kỹ!” Đường Khả Hinh nhướng mày, nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút nghiêm trang, nhanh như tia chớp nói: “Mâm xôi, anh đào, hạnh (mơ), quả đào, hạch đào (óc chó). . . . . . . . . . . . . . . Hương Thảo, Nhục Quế, Đinh Hương, bột Hồ Tiêu, Sôcôla đen, khói thuốc, cỏ khô, Cam Thảo, Tuyết Tùng, cỏ xạ hương, nghệ tây! !”

Cô đọc xong từng đoạn, cuối cùng đến bánh mì nướng, hạnh nhân rang! Kết thúc tốt đẹp! Cô ngẩng đầu cười ha ha ha !

Trang Hạo Nhiên cầm chén cơm, nhìn Đường Khả Hinh quả thật đọc xong tất cả nguồn gốc mùi hương nhanh như chớp, anh nở nụ cười, nói: “Tạm được!”

“Dĩ nhiên! Khi còn bé tôi học thuộc lòng rất lợi hại!” Đường Khả Hinh có chút khinh bỉ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Mỗi ngày anh kiểm tra tôi, anh cũng không hơn được !”

Trang Hạo Nhiên để đũa xuống, nhìn cô đột nhiên cười nói: “Tôi không hơn được? Cô muốn thử một chút không? Thử một chút rốt cuộc khứu giác của người nào lợi hại?”

“Đến đây!” Đường Khả Hinh nhìn anh, kêu to: “Ai sợ ai?”

“Tốt!” Trang Hạo Nhiên liền trêu đùa cô, cười nói: “Chúng ta quay lưng lại, ăn 5 món ăn, xem ai có thể đoán được!”

“Tốt!” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nói.


“Cô trước !” Trang Hạo Nhiên nhịn cười nói.

“Được! Anh xoay người đi !” Đường Khả Hinh nói !

Trang Hạo Nhiên nói xong đứng lên, cầm ghế thay đổi vị trí, liền tao nhã ngồi xuống sau lưng cô.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, lập tức đông đông đông giống như con kiến nhỏ, vọt vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, nhanh chóng nhìn một lần từ trên xuống dưới, từ bên trong lấy ra một gốc cây rau xà lách, giống như trâu ăn cỏ, xoắn thành một cục, liều mạng nhét vào miệng, ở trong miệng nhai vài cái, mới đưa tay vào, cầm một trái cà chua nhét vào trong miệng, khổ khổ nuốt mấy cái, sau đó lấy thạch dừa và một nắm đậu phộng, toàn bộ nhét vào trong miệng, lại phát điên lao ra, cầm lấy chén canh gà nhân sâm uống vài ngụm, xé một miếng đùi gà, khổ khổ nuốt vào, mới nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: “Có thể!”

Trang Hạo Nhiên xoay người, cười đến nói không ra lời, đầu cũng rũ xuống, thân thể cũng co quắp.

Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được bật cười nói: “Nói chơi mà làm thật, cô đúng là kẻ ngốc, ha ha ha ha ha. . . . . .”

Đường Khả Hinh trừng mắt, nhìn anh tức giận kêu to: “Anh trêu chọc tôi? ? ?”

Trang Hạo Nhiên lại không ngừng cười to.

“A . . . . . . . . . . ” Đường Khả Hinh phát điên nhào qua, liều mạng vỗ Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Anh là đồ đáng chết! Ngày ngày trêu chọc người ta, anh thật quá đáng !”

“Ôi ôi ôi, đau quá!” Trang Hạo Nhiên vội vàng đứng lên, cười đi ra ngoài, Đường Khả Hinh vẫn tức giận theo sát đi ra ngoài, cầm gối ôm, liều mạng vỗ sau lưng Trang Hạo Nhiên né tránh, kêu to: “Xấu xa!”

“Aiz!” Trang Hạo Nhiên tránh né một lúc, lại chợt vươn tay bá đạo ôm Đường Khả Hinh vào trong ngực, hai mắt nóng bỏng cúi đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh tay ôm gối đầu, không nhịn được thuận theo, có chút xấu hổ nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua một chút dịu dàng nhìn cô nói: “Nếu như cô chuẩn bị xong, tôi bắt đầu. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn anh hỏi: “Cái gì?”


Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Ngửi mùi thơm !”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, ánh mắt sáng lên, lập tức nhìn anh, mềm mỏng cười nói: “Anh nói đi! Nếu như anh thua thì sao!”

"Tôi thua, cô muốn cái gì cũng được!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hai mắt rất bình tĩnh nói.

“Tốt!” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, đưa lưng về phía anh, hé miệng cười.

Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng cô, đột nhiên mỉm cười, chậm rãi tiến lên, vươn tay ôm nhẹ thân thể nho nhỏ vào trong ngực, cô sững sờ, mới vừa muốn tránh thoát, thế nhưng anh lại càng ôm chặt hơn, cúi xuống, mặt dán mặt của Đường Khả Hinh, rất cảm tính khàn khàn nói: “Đừng động. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức dừng lại động tác, miệng mím chặt.

Trang Hạo Nhiên ôm lấy thân thể Khả Hinh, cảm thấy thân thể của cô hơi lạnh lẽo, liền dịu dàng hỏi: “Lạnh không?”

“Có một chút.” Đường Khả Hinh chớp mắt mấy cái, mới ngây ngốc đáp lời.

“Tôi quên mở máy sưởi rồi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên dịu dàng nói xong, lại ôm chặt Đường Khả Hinh trong ngực, để cho cô dán vào lồng ngực kiên cố của mình, mặt dán sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại giống như rất mập mờ hỏi: “Tốt một chút nào chưa?”

Mặt của Đường Khả Hinh đột nhiên có hơi hồng, thở ra một hơi.

Trang Hạo Nhiên cảm giác cô gái trong ngực mềm nhũn, anh chậm rãi mỉm cười, mặt dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tay nhè nhẹ đưa tới, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón cái xẹt qua môi nhỏ của cô, rốt cuộc dịu dàng nói: “Rau xà lách, cà chua, thạch dừa, đậu phộng, canh gà nhân sâm, đùi gà. . . . . .”

Tinh thần Đường Khả Hinh chấn động, chậm rãi xoay người.

Trang Hạo Nhiên đã buông Đường Khả Hinh ra, cười không ngừng.

Cô sững sờ nhìn về phía anh, rốt cuộc biết anh mới vừa trêu chọc mình mở miệng, mặt của cô nhanh chóng đỏ lên, thét chói tai một tiếng, nhào qua, liều mạng đánh anh, vừa đánh vừa kêu to: “Khi dễ người ta, xấu xa! !”

“Tôi nào có! ? Chẳng lẽ cô còn tưởng rằng tôi tìm cách với cô à?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, cười to nói.

“A . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh ngại mất mặt, dậm chân gào khóc kêu to, nhìn anh đứng ở nơi đó, cười thật vui vẻ, sắc mặt cô thu lại, mắt to chuyển động, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đột nhiên mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui