Hai tay của Thương Đồng che ngực bị bẩn, vẻ mặt đề phòng nhìn Sở Ngự Tây, sao anh không chút cố kỵ đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ như vậy, bộ dạng giống như muốn nuốt chững cô.
Nghĩ đến việc làm tàn ác của anh ở trong toilet lần trước, cô không khỏi có
chút hoảng hốt, chẳng lẽ vừa rồi biểu hiện của cô không tốt? Làm em gái
của anh bị thương, cho nên anh rất tức giận? Đuổi đến đây dạy dỗ cô?
Bước chân cô không tự chủ được lùi về phía sau, nhưng vừa mới di động,
tay lại đột nhiên bị Sở Ngự Tây nắm lấy.
Lực của anh rất lớn, kéo cổ tay cô, một tay mang cô ra khỏi nhà vệ sinh, chống đỡ ở bức tường ngoài cửa.
cô sợ đến mức nhắm mắt lại, sợ anh sẽ làm ra hành động gì đó, ai ngờ anh chỉ muốn tách hai tay cô ra, không có động tác gì khác.
cô cẩn thận mở mắt, thấy ánh mắt của anh dừng lại ở một mảng đỏ hồng lộ ra trước ngực cô.
Phục vụ còn đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy tình huống này, sợ đến mức ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, thật xin lỗi, thật xin lỗi, trên lầu của chúng tôi có phòng thay đồ..."
"Tránh ra!" Sở Ngự Tây quay đầu lại, hướng về phía phục vụ đang om sòm quát.
Phục vụ sợ đến mức vội vàng bưng khay chạy trốn, còn mang theo vài phần may mắn và nét mặt sợ hãi.
"Tôi...tôi không cố ý." Thương Đồng vội vàng mở miệng, nhưng nhìn thấy ánh nhìn chăm chú và lạnh lẽo của anh thì ngậm miệng lại.
Nhiệt độ pha cà phê bây giờ rất cao, cả hai ly đều đổ vào người cô, bên ngoài chỉ lộ ra một mảng đỏ nhìn thấy đã giật mình, da bên trong lại càng
mỏng hơn.
Sở Ngự Tây kéo tay cô đi ra ngoài.
"Anh...anh muốn làm gì?" Thương Đồng lảo đảo bị anh kéo ra ngoài, đi chưa được mấy bước, anh lại đột nhiên dừng lại.
Thương Đồng thấy anh bắt đầu cởi Âu phục, chuông báo động trong lòng mãnh liệt, vội vàng dùng hai tay ôm lấy bả vai.
Sở Ngự Tây cởi Âu phục, một tay bao lấy thân thể của cô, lúc này mới lạnh lùng nói: "Cầm lấy."
Thương Đồng sững sốt một chút, nhìn quần áo trên người, Âu phục che khuất một
nửa quần áo của cô, trên Âu phục còn có nhiệt độ ấm áp và hơi thở của
anh, thì ra là mình trách nhầm anh. Mũi cô hơi chua xót, cúi đầu xuống,
thật vất vả mới kiềm nén được nước mắt.
Tâm tình của cô vẫn còn
dễ bị anh ảnh hưởng như vậy, một ánh mắt lạnh lùng của anh, là có thể
đẩy cô xuống địa xuống, một chi tiết ấm áp, sẽ làm cho cô giống như đắm
chìm trong xuân quang.
Hít mũi, cô từ từ đi theo anh ra ngoài.
Đưa cô đến trước một chiếc xe đang đậu, nhưng Sở Ngự Tây lại mở cửa xe khác, tự mình ngồi vào.
Bước chân cô hơi do dự, không biết có nên đuổi theo anh.
Sở Ngự Tây thấy cô ngẩn người đứng đó, bọc Âu phục của anh, trông thân thể càng thêm mảnh mai, không khỏi tức giận, hạ kính xe xuống, lạnh lùng
nói: "Còn ngây người ở đó làm gì, lên xe!"
Lúc này cô mới bước
nhanh hơn, đi tới trước cửa xe, lúc muốn mở cửa xe sau, phía tay lái phụ đã bị Sở Ngự Tây đẩy ra, cô đành phải bỏ qua, ngoan ngoãn ngồi vào bên
cạnh anh.
Sở Ngự Tây không biết tại sao lại tức giận, khởi động xe, như mũi tên lao đi.
"Ơ kìa..." Thương Đồng không phòng bị, từ trên chỗ ngồi bắn dậy, thiếu
chút nữa đụng vào thuỷ tinh phía trước, luống cuống tay chân nắm lấy tay vịn ở trên.
Sở Ngự Tây nhìn thấy cô hỗn loạn, cau mày, tốc độ xe hơi chậm lại.
Dòng xe yên tĩnh theo sát phía sau bọn họ.
Thương Đồng cúi đầu, quần áo bên trong dính sát vào người, rất khó chịu, cô
cẩn thận lấy khăn giấy chùi vạt áo trước, lại đụng đến mảng da thịt bị
phỏng, nhíu mày.
cô quá mức tập trung, nên không chú ý đến sắc mặt tái mét của Sở Ngự Tây ở bên cạnh.
Đột nhiên, xe thắng lại, cô lại thiếu chút nữa nhào tới, thân thể nghiêng
đến trước, bất mãn liếc mắt nhìn Sở Ngự Tây, ai ngờ vẻ mặt của anh lại
càng tức giận.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Giọng nói của Sở Ngự Tây rất tức giận, bàn tay to đã xé cổ áo cô, bỗng nhiên nhìn thấy
bên trong đỏ một mảng lớn, còn có mấy chỗ đã nổi lên vết phồng nước.
"Tôi không để ý." Thương Đồng cúi đầu, đưa tay cẩn thận đẩy tay anh ra, anh thế này, chẳng phải là thấy hết của cô sao?
"Chỗ nào tôi chưa thấy qua, giả bộ ngại ngùng cái gì? Cởi!" Anh lạnh lùng nói.
Cửa kính xe cũng nâng lên tấm che, anh quay người không biết lấy cái gì.
Thương Đồng cắn môi dưới, chần chừ cởi Âu phục của anh ra, gấp rồi để qua một bên.
Sở Ngự Tây xoay người lại, thấy cô không chút động đậy, lập tức quát: "Kêu em cởi ra có nghe thấy không, nhất định tôi phải tự mình ra tay sao?"
Thương Đồng hoảng sợ, thấy trong tay anh cầm áo sơ mi màu đen, mới có chút
hiểu rõ, cô cắn môi dưới, nhận lấy áo sơ mi, xoay người sang chỗ khác,
cẩn thận cởi áo len trên người ra, ngay cả áo lót cũng ướt, cô cắn răng, mặc áo sơ mi màu đen của Sở Ngự Tây vào trước, mới cởi áo lót, để vào
trong túi.
Sở Ngự Tây không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm về phía
trước, có chút buồn phiền mò tìm thuốc lá, mới vừa châm, thì thấy cô
xoay người lại, tóc dài tản ra, cả người bọc trong chiếc áo sơ mi của
anh, càng lộ ra dàn da trắng nõn, đáy mắt có chút đỏ, dấu vết đã khóc
trước đó, xinh đẹp động lòng người ngồi đó, cúi đầu nắm ngón tay mình.
Tay áo sơ mi của anh quá dài, cô xắn lên mấy xắn, lộ ra một phần cổ tay
trắng nõn, cùng màu đen đối lập hết sức rõ nét. Lại nhìn lên trên, có
thể nhìn ra cô không có mặc áo lót, áo sơ mi rộng hở ra đường cong trước ngực không mấy rõ ràng, nhưng có thể tưởng tượng ra được, độ cong mềm
mại.
Con mắt của anh có chút u ám, giống như chưa thử qua trong xe...
Nhưng, anh lại lập tức quay mặt qua chỗ khác, càng thêm phiền muộn.
Hai người cũng không nói chuyện, khói thuốc của Sở Ngự Tây dày đặc trong xe.
"Cảm ơn." Thương Đồng cúi đầu nói một câu, mặc dù anh có vẻ rất bá đạo,
nhưng vẫn cho cô cảm giác được sự quan tâm ẩn sau vẻ bá đạo ấy.
Nghe cô nói lời cảm ơn, đôi mắt của Sở Ngự Tây vốn có chút mơ màng đột nhiên lạnh xuống, anh hít sâu một hơi khói, dụi tắt ở trong hộp thuốc lá,
lạnh lùng nói: "Điều thứ nhất là gì?"
Thương Đồng có chút mờ mịt
nhìn anh, thấy anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng, bỗng dưng nhớ tới anh nói là hợp đồng, điều thứ nhất, thân thể của cô hoàn toàn thuộc quyền sở
hữu của anh.
Thấy vẻ mặt cô dường như có chút bi thương và hiểu ra, ngực của Sở Ngự Tây càng khó chịu, trầm giọng nói: "Xuống xe!"
Thương Đồng lục tìm quần áo của mình, im lặng ôm ở trước ngực, vừa muốn đẩy
cửa xe ra, thì nghe thấy Sở Ngự Tây nói: "Âu phục dơ bẩn, thay tôi bỏ
đi."
Lông mi Thương Đồng khẽ run, là cô khoác qua, cho nên anh ngại dơ bẩn? Hay là...
Khả năng kia, cô không dám nghĩ đến, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy Âu phục, đẩy cửa xe ra.
Sở Ngự Tây nhìn bóng lưng của cô, có chút kích động, muốn đưa tay giữa
chặt lấy cô, sau đó ấn cô ở trên ghế mà hôn, hoặc là tiến thêm một bước.
Nhưng anh không hề động đậy, chỉ lạnh lùng cầm điện thoại, gọi cho tài xế phía sau: "Đưa cô ấy về."
Vốn muốn mang cô đi bệnh viện, nhìn thấy cô mặc thế này, nên thôi.
Thương Đồng xuống xe, gió hơi lạnh, cô lại bọc Âu phục của Sở Ngự Tây, cảm
giác rất ấm áp, cũng che khuất cảnh xuân bên trong. trên mặt đất có rất
nhiều lá rụng, cây cũng khô héo không khác gì mấy.
Gió thổi lên,
từ dưới chân cô nâng lên, xoay vòng rồi bay đi, tóc cô có chút lộn xộn,
nhưng vẫn chậm rãi đi đến chiếc xe ở phía sau.
Tài xế xuống xe, thay cô mở cửa xe, mới lên xe quay đầu xe, chạy về hướng biệt thự.
Thương Đồng nhìn lại phía sau, cách cửa kính xe, cô thấy xe của Sở Ngự Tây vẫn đậu ở đó, dòng xe chạy tới chạy lui từ từ che khuất chiếc xe kia, nước
mắt cô im lặng rơi xuống.
Sở Ngự Tây thu tầm mắt, bóng lưng cô
vừa rời đi, trông mảnh mai và cô đơn như thế, khiến anh nhớ đến năm năm
trước, lúc cô từng đánh đàn ở Longago, đầu cũng cúi thấp, dường như
không thèm để ý đến ai, chỉ đắm chìm trong cảm xúc của chính mình.
Hoặc nhìn thấy cô từ trong phòng bệnh của cha ra ngoài, xách theo đồ đạc từng bước một bất lực đi ra.
Anh không biết đến cùng là thế nào, tại sao trong lòng anh không có một chút vui sướng, chỉ có chút khó chịu.
Cái gì cũng có thể là giả, nhưng tình cảm cô đối với cha tuyệt đối là thật, anh đã từng rất nhiều lần im lặng quan sát, cô im lặng ngồi bên cạnh
giường bệnh của cha cô, bưng chậu nước ấm, dùng khăn lông lần lượt giúp
cha cô lau mặt, lau người.
Có khi qua thời gian trở về ký túc xá, cô ngồi ở bên cạnh giường ngủ, gối đầu lên mép giường, tóc đen buông
xuống, che khuất khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của cô, nhưng nét mặt của cô không có đau khổ, từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, âm thầm chịu đựng, chỉ là lúc ngủ thiếp đi, hai hàng nước mắt sẽ thỉnh thoảng rơi xuống.
Cho dù cô lừa mình, lừa rất nhiều người, nhưng anh không tin cô là một người ham hư vinh, người phụ nữ có mới nới cũ.
Sở Ngự Tây thở dài một hơi, cô của năm năm trước và cô của năm năm sau, rốt cuộc ai mới là thật?
Hay cô thật sự yêu Nhiễm Đông Khải, mới có thể vì anh ta mà sinh đứa bé, vì anh ta mai danh ẩn tích, vì anh ta lao vào vòng tay của mình?
Vừa rồi anh suýt nữa không khống chế nổi, cũng muốn hỏi cô, rốt cuộc mình có chỗ nào không bằng Nhiễm Đông Khải!
Năm năm trước cô có thể đem chính mình cho anh ta, năm năm sau có thể vì
anh ta hy sinh bản thân, Sở Ngự Tây anh thật là thất bại! Từ trước đến
nay chưa từng thất bại như vậy!
Đấm một cái lên tay lái, bên cạnh còn có mùi cà phê nhàn nhạt, anh buồn bực hạ tấm che xuống, mở cửa sổ
ra, gọi điện thoại rồi mới chạy về phía công ty.
------ Vũ Quy Lai ------
Trở về biệt thự không lâu, thì Lận Khả Hân mang theo hòm thuốc đến, khi cô
nhìn thấy Thương Đồng có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hiện lên nụ
cười: "Thương tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."
Thương Đồng đang
ngồi trong phòng ngủ, cô dùng nước sạch tắm rửa thân thể một chút, thay
quần áo thoái mái ở nhà, nhìn thấy Lận Khả Hân, có chút lúng túng gật
đầu.
"Sở tổng kêu tôi đến, bị bỏng sao?" Lận Khả Hân ngồi ở bên
cạnh cô, mở hòm thuốc ra, bên trong có rất nhiều chai lọ, còn có băng
gạc, bông y tế, mấy cái kẹp.
"Trước tiên để tôi xem một chút."
Lận Khả Hân mỉm cười, tầm mắt dừng lại trước ngực cô, từ cổ áo có thể
nhìn thấy một mảng đỏ hồng.
Đóng cửa, Thương Đồng có chút miễng cưỡng, cởi cúc áo ra, chợt nghe tiếng Lận Khả Hân hít không khí.
"Sao có thể thành ra như vậy?" Lận Khả Hân lập tức lấy bông y tế, bắt đầu
khử trùng cho cô, sau đó dùng bông băng chấm thuốc, giúp cô bôi lên.
Thương Đồng chỉ qua loa trả lời: "không cẩn thận làm đổ nước nóng thôi."
Lận Khả Hân không hỏi nhiều, chỉ tập trung giúp cô bôi thuốc mỡ, cuối cùng mới cười nói: "Da của Thương tiểu thư thật đẹp."
Mặt của Thương Đồng hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Lận tiểu thư cũng vậy mà."
"Sao không thấy Niệm Niệm?" Lận Khả Hân đóng nắp bình, thu dọn gì đó trong hòm thuốc, thuận miệng hỏi một câu.
"Con bé...đi thảo cầm viên rồi." Giọng nói của Thương Đồng có chút nghẹn
ngào chua chát, cô rất nhớ Niệm Niệm, đã hơn nửa ngày, không biết con bé đi chơi có vui không, điện thoại cũng không gọi đến.
Giống như là tâm ý tương thông vậy, ngay lúc này điện thoại của cô lại vang lên.
cô hướng về phía Lận Khả Hân cười xin lỗi, đứng dậy đi lấy điện thoại di động.
"Alô..."
"Vậy sao? Niệm Niệm chơi vui lắm phải không? Còn quay video nữa à, vậy thì tốt quá, trở về cho mẹ xem Gấu Trúc được không?"
......
"Còn đi thế giới dưới biển nữa sao? Vậy con đừng chơi quá mệt nhé!"
.......
"Đông Khải?" Niệm Niệm đưa điện thoại cho Nhiễm Đông Khải, Thương Đồng nghe
được tiếng cười của Nhiễm Đông Khải bên kia, trong lòng cũng dâng lên
một niềm cảm kích.
......
"Đông Khải, nếu không cũng đừng mang con bé đi, anh theo con bé một ngày rồi, bên kia anh còn bận rộn như vậy..."
"Được rồi." Thương Đồng thấy không có cách nào thuyết phục anh, đành phải bất đắc dĩ gật đầu: "Anh đừng làm hư Niệm Niệm là được rồi."
không biết bên kia nói gì, Lận Khả Hân nghe không được, cô chỉ biết rủ đầu xuống, tay nắm chặt bình thuốc.
Để điện thoại xuống, cuối cùng khóe môi của Thương Đồng cũng hiện lên nụ
cười, chỉ cần Niệm Niệm vui vẻ là được rồi, cô có thể tưởng tượng đến
Niệm Niệm nhìn thấy những con Gấu Trúc sẽ vui vẻ bao nhiêu.
"Thương tiểu thư, tôi đi trước, mấy ngày nữa tôi lại đến bôi thuốc cho cô." trên mặt Lận Khả Hân đều là nụ cười nhạt.
Lúc này Thương Đồng mới hồi phục lại tinh thần, vội nói: "không cần, nếu có thuốc mỡ, tự tôi có thể bôi được."
Lận Khả Hân mỉm cười nói: "Vậy sao được, Sở tổng đặc biệt dặn dò, tôi còn có việc, đi trước, ngày mai chúng ta gặp lại."
nói xong, Lận Khả Hân cười rời đi.
------ Vũ Quy Lai -------
Thế giới dưới biển, ở phía dưới thấp truyền hình, khu vực của sứa đã vô
cùng thu hút mọi người, ở dưới ánh đèn đủ loại kiểu dáng, sứa trong suốt tản ra ánh huỳnh quang, có màu xanh, còn có màu hồng mộng ảo.
Niệm Niệm cách tấm kính thuỷ tinh, phấn khởi dùng ngón tay nhỏ nhắn đụng vào những nơi có sứa: "Chú nhiễm, chú xem chúng giống như cái ô vậy, thật
là đẹp."
Sứa lắc lư tự do, trên mặt Nhiễm Đồng Khải cũng là nụ
cười phát ra từ đáy lòng, nhưng đi sau lưng anh là Chu Hi từ đầu đến
cuối đều nghiêm mặt, toàn bộ hành trình đều không có cười.
"Niệm
Niệm, nhìn xem bên kia..." Nhiễm Đông Khải ôm cô bé đi đến một lối vào,
dưới chân là băng chuyền, từ đây đi vào, giống như là đi vào đáy biển,
bên trong đều là thuỷ tinh trong suốt, có đủ loại cá biển, còn có rùa
biển to lớn, Niệm Niệm ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ đều là ngạc nhiên.
"Đông Khải?" Sau lưng Nhiễm Đông Khải vang lên một tiếng kêu mềm mại.
Nhiễm Đông Khải chau mày, thấy là Lận Khả Hân, sao cô lại đến đây?
Lận Khả Hân đi đến bên cạnh anh, thấp giọng nói: "thật đúng lúc."
Nhiễm Đông Khải lập tức xụ mặt xuống, trước tiên anh hướng về phía Niệm Niệm
nói: "Niệm Niệm, để chú Chu dẫn cháu vào trong xem có được không? Chú và cô ấy sẽ ở phía sau cùng cháu."
Niệm Niệm chăm chú nhìn Chu Hi,
thấy mặt của anh ta từ đầu đến cuối đều u ám, có chút sợ hãi, lại rút
vào trong lồng ngực của Nhiễm Đông Khải: "không cần..."
Động tác
nhỏ như vậy, khiến cho khóe môi của Nhiễm Đông Khải hiện lên nụ cười hài lòng, anh vỗ cô bé nói: "Được, Vậy chúng ta đi vào thôi."
nói
xong, anh liền bước lên băng chuyền điện tử, tiến vào thế giới đáy biển
nhân tạo, Niệm Niệm lập tức bị những sinh vật đáy biển quái lại kia hấp
dẫn.
Bên trong có chút tối, Lận Khả Hân theo sát phía sau hoàn
toàn không có tâm tình thưởng thức, nếu đứa bé Nhiễm Đông Khải ôm trong
lòng là con của cô thì tốt biết mấy?
Cái người phụ nữ Thương Đồng kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cùng Nhiễm Đông Khải dây dưa không
rõ, bên kia lại ở trong biệt thự của Sở Ngự Tây!
Nếu cô nhớ không sai, lần đầu tiên chính là Sở Ngự Tây mang theo mẹ con bọn họ đến chỗ cô khám bệnh.
Đuổi đi một Sở Vân Hề, lại chạy đến một Thương Đồng!
Ánh mắt của cô lạnh lẽo suy đoán dừng lại trên người Niệm Niệm, cô nhớ lại Nhiễm Đông Khải kêu cô đổi dùm phần báo cáo DNA kia.
Bác sĩ Âu Dương hầu như chưa hề thực hiện xét nghiệm DNA kia, mặc dù trên
báo cáo không có bất kỳ chữ ký gì, nhưng rất dễ tìm được, chỉ trong mấy
ngày đã có báo cáo xét nhiệm, kết quả xác thực là quan hệ cha-con.
Đứa bé là của Nhiễm Đông Khải, tại sao anh muốn đổi phần báo cáo kia? không muốn để Sở Vân Hề biết sao?
Nhưng không nghĩ đến vẫn để cho cô biết, định công khai sao?
Lận Khả Hân chăm chú nhìn Nhiễm Đông Khải, anh đối với Niệm Niệm rất yêu
thích và cưng chiều, không có chút giả tạo nào, cô hiểu rõ anh, dù là
cười, cũng chỉ tỏ ý nhàn nhạt, tuyệt đối không giống như bây giờ, trong
mắt đều nhìn ra được vui sướng.
Lúc ra khỏi thế giới dưới biển,
Nhiễm Đông Khải hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm: "Niệm
Niệm ngoan, cháu lên xe trước chờ chú Nhiễm một chút, chú Nhiễm đi mua
chai nước."
Niệm Niệm chơi rất vui, cô bé cũng thoả mãn hôn trả một cái lên má của Nhiễm Đông Khải, mới ngồi vào trong xe.
Chu Hi cho dù sốt ruột, nhưng vẫn bất đắc dĩ đem đồ chơi trên xe nhét vào
trong tay Niệm Niệm, mới ngồi vào buồng lái, chờ Nhiễm Đông Khải.
Xe ngừng lại hơi xa, Nhiễm Đông Khải ở trên xe của Lận Khả Hân, cửa kính
xe che rất kín, nụ cười trên mặt Nhiễm Đông Khải đều thu lại: "Em theo
dõi tôi?"
Lận Khả Hân nghe xong, lộ ra nét mặt bi thương: "Đông
Khải, ở trong lòng anh, em đã biến thành người như vậy rồi sao? Những
năm gần đây, em đã từng theo dõi anh chưa? Có lúc nào gây trở ngại cho
anh chưa?"
Nhiễm Đông Khải cũng chú ý đến lời nói của mình có chút không tốt, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Vậy em giải thích sao đây?"
cô hẳn không phải là một người nhàn rỗi không có việc gì lại đi dạo thế giới dưới biển.
Lận Khả Hân cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Em nghe Thương tiểu thư nói, anh dẫn con bé đến đây."
Mày của Nhiễm Đông Khải cau lại: "cô ấy thế nào?" Hai người các cô có cơ hội ở cùng một chỗ, trừ khi là Thương Đồng bị bệnh!
Lận Khả Hân giấu vào ngọn lửa ghen tị, hiểu tâm ý của anh, mơ hồ nói một
câu: "không có gì đáng ngại, bôi thuốc hai ngày là được rồi, chỉ là da ở đó có chút mỏng."
một câu nói, làm cho lòng của Nhiễm Đông Khải
có chút khó chịu, Thương Đồng đi đến bước ngày hôm nay, anh mới là người gây ra thật sự.
Anh không muốn nghe tiếp, chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện của chúng tôi, em không cần nhúng tay vào."
"Đông Khải! không phải anh nói cô ấy và Sở Vân Hề giống nhau, đều chỉ là kế
tạm thời thôi sao? Đứa bé kia? Chẳng lẽ đứa bé không phải là của anh?"
Lận Khả Hân gấp giọng nói.
Nhiễm Đông Khải đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, chuyện này không cần em lo!"
Lận Khải Hân bị hù doạ, người đàn ông trước mắt căn bản không giống người
cô biết, bây giờ anh lại vui vẻ như thế, lại không khống chế được tức
giận đối với cô, tất cả đều bởi vì Thương Đồng và đứa bé đáng ghét kia!
"Anh..." ngực của Lận Khả Hân phập phồng, nước mắt trào ra: "Em chỉ quan tâm anh thôi, sao anh có thể đối xử với em như vậy?"
Nhiễm Đông Khải hít sâu một cái, lấy lại bình tĩnh: "Khả Hân, thật xin lỗi,
tôi có lý do của tôi, em có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho tôi, gần đây chúng ta không cần gặp mặt."
Lận Khả Hân lau nước mắt, gật
đầu, thấy Nhiễm Đông Khải muốn đẩy cửa rời đi, lại hỏi một câu: "Tiền
vốn bên kia, muốn em thay anh đi nói một chút không?"
"không cần." Nhiễm Đông Khải xuống xe, đi đến xe của mình ở phía bên kia.
Lận Khả Hân thu nước mắt, trên mặt hiện đầy lo lắng, Nhiễm Đông Khải, anh thay đổi!
Tôi sẽ khiến các người phải hối hận, tất cả đều sẽ trở về với điểm xuất phát.
----- Vũ Quy Lai ------
trên xe, Niệm Niệm nhận lấy chai nước Nhiễm Đông Khải đưa tới, nắp chai đã
mở, cô bé uống vài ngụm, lại đưa cho Nhiễm Đông Khải: "Chú Nhiễm, cháu
cũng uống đi ạ."
Chu Hi thấy vậy, thở dài, vừa muốn lấy chai nước đã chuẩn bị trên xe, ai ngờ Nhiễm Đông Khải lại nhận lấy nước Niệm Niệm đã uống qua, uống một hớp nhỏ rồi lại đưa cho cô bé: "Niệm Niệm thật
ngoan."
Niệm Niệm cười, giống như đóa hoa dưới ánh mặt trời rực rỡ, rất xinh đẹp.
Trong lòng của Nhiễm Đông Khải cũng ấm áp, mở miệng nói: "Lái xe, trở về nghỉ ngơi."
"Nhiễm tổng, Sở Vân Hề tiểu thư vừa gọi điện thoại đến, nói có việc muốn gặp
ngài để nói chuyện." Chu Hi đưa điện thoại cho Nhiễm Đông Khải, hàm ý là ngài xem và quyết định đi, đưa vị tiểu tổ tông này trở về nghỉ ngơi,
hay đi gặp vị thiên kim đại tiểu thư kia.
Nhiễm Đông Khải chau mày, nhận lấy điện thoại nói: "Trở về nghĩ ngơi trước."
Chu Hi bất đắc dĩ khởi động xe, chẳng lẽ thật là yêu ai yêu cả đường đi?
Niệm Niệm nghe xong, cũng quan tâm nói: "Chú Nhiễm, chú bận thì đi đi ạ."
Nhiễm Đông Khải lắc đầu, xoa đầu của cô bé: "không có gì, chơi mệt rồi, ngủ một chút đi, đến nhà chú sẽ gọi cháu."
Trong mắt anh đầy dịu dàng sáng rỡ, giống như là trở lại hai mươi mấy năm về
trước, mẹ nắm tay em gái anh, ký ức của anh đều có chút mơ hồ, anh nhớ
không rõ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nhưng cảm giác giống như dáng vẻ của
Niệm Niệm, cười rất thuần khiết, rất ngây thơ.
Nghĩ đến đây, lòng của anh bỗng chốc run lên, nhắm hai mắt lại, trong không khí đầy mùi máu tanh.
Sao anh có thể quên?
Hồi lâu, anh mới ổn định hơi thở, mở điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nặng nề mở miệng: "Vân Hề, vừa rồi em tìm anh sao?"
.....
"Được, bây giờ anh đang bận, không thuận tiện ra ngoài, đến nhà anh sẽ nói chuyện với em."
.....
Cúp máy, Nhiễm Đông Khải lấy lại bình tĩnh, ý cười trong mắt cũng từ từ thu lại.
Trong biệt thự, đang chuẩn bị bữa ăn tối, bảo mẫu đã giúp Niệm Niệm tắm rửa
xong. Trong phòng ngủ, Nhiễm Đông Khải giúp cô bé sấy tóc, cô bé mặc
chiếc áo ngủ màu hồng bằng nhung lần trước Nhiễm Đông Khải mua về, mềm
mại nằm trên đầu gối của Nhiễm Đông Khải, ngủ thiếp đi.
"Tiên sinh, Sở tiểu thư đến." Nữ quản gia thấy thế, khẽ nói.
"Để cô ấy lên." Nhiễm Đông Khải tắt máy sấy, cẩn thận ôm Niệm Niệm đặt lên
giường, đắp chăn cho cô bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô bé,
nhẹ nhàng thở dài, mới vừa rồi cô bé vẫn còn hỏi khi nào mẹ đến đây, bây giờ đã ngủ mất rồi.
Anh chăm chú nhìn một lát, nghe ở cửa có tiếng bước chân, mới từ từ đứng lên: "Em đến rồi à."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...