Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Nhà họ Sở, phòng ngủ của Sở Vân Hề.

Mặt của Sở Vân Hề vẫn còn rất xanh xao, cô yên lặng ngồi đó, cầm máy tính bảng cứng nhắc trong tay, bên trên là mấy tấm hình, đều chụp Nhiễm Đông Khải một tay ôm Niệm Niệm, một tay dắt Thương Đồng, kèm theo tiêu đề gây sốc, đã chiếm tiêu đề của rất nhiều trang wed giải trí.

trên màn hình, bé gái kia kề sát vào Nhiễm Đông Khải, nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt to mênh mông như nước, khiến cho người ta không nhịn được mà yêu thương.

Nếu ngày thường cô gặp đứa bé như vậy, cũng sẽ khen ngợi, đứa bé rất đáng yêu. Nhưng cô bé lại là con của Nhiễm Đông Khải.

Bọn họ một nhà ba người trông rất hài hoà, người đàn ông cao lớn, người phụ nữ đềm tĩnh nhẹ nhàng, đứa bé nhu mì đáng yêu.

cô tìm một cái gương, tỉ mỉ nhìn chính mình trong gương và người phụ nữ trên màn hình, các cô giống nhau sao?

không, cô thấy một chút cũng không giống, bây giờ cô xanh xao giống như một con ma, người phụ nữ kia nhất định cảm thấy rất hạnh phúc? Nhiễm Đông Khải tỉ mỉ như thế, bình thường đối với kẻ thế thân như cô đã quan tâm che chở, huống chi chính là người phụ nữ đó?

"Vân Hề, đến giờ uống thuốc rồi." Lận Khả Hân bưng hộp thuốc, mỉm cười đi tới, thấy Sở Vân Hề đang cầm gương và máy tính bảng, thì đã hiểu.

Sở Vân Hề lặng lẽ nhận lấy thuốc, im lặng nuốt vào.

"Vân Hề..." Lận Khả Hân khẽ thở dài: "Kỳ thực những tin này tôi cũng đã xem qua, cô không nên tin, trên mạng thường xuyên viết bậy.

Sở Vân Hề bị cô nói thẳng ra, ánh mắt hơi đau xót, lắc đầu nói: "Lần này có lẽ là thật."

Lận Khả Hân nghe xong, cũng im lặng giây lát, qua một lúc lâu cô mới mỉm cười nói: "Cũng không đúng, nói không chừng đứa bé kia vốn không phải là con của Nhiễm tổng, bây giờ có rất nhiều người phụ nữ muốn lợi dụng đứa con để lừa gạt hôn nhân, nếu không tại sao cô ta phải chờ nhiều năm như vậy mới đến cửa tìm? Đợi Nhiễm tổng hiểu ra, hai người nhất định sẽ hoà thuận."

Sở Vân Hề lắc đầu, trong mắt cô đầy bi thương, cho dù là giả thì thế nào? Người Nhiễm Đông Khải yêu không phải cô, năm năm nay, cô giống như một kẻ ngốc, tự mình đa tình cho rằng anh đối tốt với cô là xuất phát từ tình yêu.

"Nếu không phải anh ấy đồng ý, những tin này làm sao có thể đưa lên?" Sở Vân Hề cúi đầu: "Chắc chắn là tin thật, tôi đã thế này, anh ấy cũng không chịu đến thăm tôi."

nói xong nước mắt lốp bốp rơi xuống.

Lận Khả Hân thấy bộ dạng của cô, trong lòng nói không ra thoải mái gì, lúc trước cô ta hồn nhiên nói với cô, Nhiễm Đông Khải lại mua cho cô ta quà gì đó, mở ra cho cô nhìn, cô hận không thể lớn tiếng nói với cô ta, Nhiễm Đông Khải vốn không thích cô, gần gũi cô là có mục đích, người phụ nữ của anh ấy là Lận Khả Hân tôi! Hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể mỉm cười nhìn cô ta khóc.


Bộ dạng như cô ta thế này, khóc có ích lợi gì?

Khóc có thể xoay chuyển trái tim của người đàn ông sao? Anh ta sẽ không nhìn thấy! thật là ngu ngốc!

Cửa phòng bị đẩy ra, Lận Khả Hân quay đầu lại, mỉm cười nói: "Sở phu nhân."

Tân Mộng Lan xách một hộp cơm đi tới, nhẹ nhàng gật đầu với Lận Khả Hân: "Vất vả cho cô, bác sĩ Lận. Thân thể của Vân Hề có tốt hơn không?"

"Vâng, theo đà này, nghỉ ngơi hai ngày nữa thì không cần uống thuốc, không có chuyện gì khác, tôi xin về trước."

Trong phòng chỉ còn lại mẹ con các cô, Tân Mộng Lan đi qua, thấy Sở Vân Hề mang đồ giấu dưới chăn, mày bà nhíu lại, sợ cô lại khó chịu, đưa tay ra: "Cho mẹ nhìn xem."

Sở Vân Hề cắn môi dưới, nước mắt lã chã, cô im lặng một chút, mới đưa laptop cho Tân Mộng Lan.

Bình thường Tân Mộng Lan không có lên mạng, bà tuỳ ý mở màn hình ra, khi nhìn thấy những tin tức kia, sắc mặt hơi thay đổi.

không phải bởi vì Nhiễm Đông Khải và người phụ nữ trên hình, mà là thấy bối cảnh nơi đưa vào, Hàn Thành.

Hàn Thành, tại sao anh lại đi Hàn Thành?

Chẳng lẽ anh biết cái gì?

Sở Vân Hề không biết tâm tư của bà, còn tưởng bà giống cô, liền thấp giọng nói: "Mẹ, con sẽ không làm chuyện điên rồ nữa."

Tân Mộng Lan run rẩy ngồi xuống, căn bản không nghe rõ Sở Vân Hề nói gì, ngón tay bà trượt trên màn hình, mở những mục có liên quan ra, dự án khai phá mảnh đất Bắc Giao ở Hàn Thành! Anh và Sở Ngự Tây đều giành hạng mục này, nhưng Nhiễm Đông Khải đã thắng.

Tại sao bọn họ lại chạy đến khai phá mảnh đất kia?

Hàn Thành.

Bà ngồi yên ở đó, dường như nghe được giọng nói rét lạnh kia bên tai: "Ngài cảm thấy tôi đoạt vị hôn phu của người khác là tội không thể tha thứ, như thế, Sở phu nhân? Theo tôi được biết, Sở phu nhân không phải là vợ đầu của Sở tiên sinh."


"Thương tiểu thư, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?"

"không có."

"Sở lão tiên sinh chính là thích cướp đoạt người yêu như vậy sao?"

"Tôi thà đi ăn xin, cũng tuyệt đối không lấy chi phiếu của ông! Các người làm như vậy, chỉ khiến tôi cảm thấy khinh bỉ các người, con gái của các người là người, còn con gái của người khác thì không phải sao? Có thể tuỳ tiện cho các người uy hiếp, sỉ nhục sao?"

cô gái Thương Đồng kia, từng câu từng chữ đều giống như có gai, cô ấy làm sao biết bà và Sở Hán Thần qua lại như thế nào?

Rốt cuộc cô ấy là ai?

Tân Mộng Lan nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của Thương Đồng và bé gái kia, hoàn toàn rơi vào một suy đoán đáng sợ.

"Mẹ..." Sở Vân Hề cầm lấy máy tính bảng, thấp giọng nói: "không nên xem!"

Tân Mộng Lan quay đầu lại, nhìn Sở Vân Hề, hình như từ trước đến nay chưa từng gặp qua cô, làm thế nào bà mới phát hiện, cô gái Thương Đồng kia và Vân Hề có vài chỗ giống nhau?

không, không thể là cô.

cô đã chết.

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Sở Vân Hề thấy bộ dạng mất hồn của Tân Mộng Lan, có chút lo lắng, còn tưởng là bị tin tức này kích thích, cô vốn rất đau lòng, nhưng nhìn thấy bà giống như mình, thật sự có vài phần không yên: "Mẹ, con không sao, thật sự, con sẽ không tự sát nữa, kỳ thực con cũng chỉ muốn thử xem cắt cổ tay có đau hay không, con thật sự không muốn tự sát."

Tân Mộng Lan lắc đầu, bà đứng dậy, đầu có chút choáng váng: "Vân Hề, mẹ có chút không thoải mái, về phòng trước."

Sở Vân Hề nhìn thấy sắc mặt bà trắng bệch, thậm chí bước đi có chút bất ổn, không khỏi có phần lo lắng.

Tân Mộng Lan ra khỏi cửa, mới ôm ngực của mình, chỗ đó rất đau, rất đau.


Bà cho rằng mình đã sớm quên, ai ngờ lại gợi lên ký ức, chuyện đã qua hai mươi mấy năm, không nghĩ đến ký ức vẫn rõ ràng như vậy.

"Đứa bé đâu?"

"đã chết."

Trong không khí giống như truyền đến mùi máu tanh ẩm ướt, làm bà hoa mắt chóng mắt.

"Mộng Lan?" Sở Hán Thần lên lầu, không phát hiện sự bất thường của bà, khẽ nói: "Vân Hề tốt hơn chưa."

Tân Mộng Lan quay đầu, thấy Sở Hán Thần, chỉ hơi quay lại, ánh mắt có chút tiêu cực.

"Em sao vậy? không thoải mái sao?" Sở Hán Thần đưa tay sờ trán bà.

Tân Mộng Lan nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không sao."

Bà cúi đầu, chân giống như giẫm trên bông vải, mềm mại, như cái xác không hồn đi đến phòng trà của mình.

Sở Hán Thần nhìn bóng lưng của bà, cho là mấy ngày nay chăm sóc Sở Vân Hề nên mệt, không quá bận tâm, sau đó đi qua nhìn Sở Vân Hề, mới đến bên ngoài phòng trà.

"Mộng Lan?"

Tân Mộng Lan ngồi yên ở đó, nghe ông gọi, mới ngẩng đầu lên.

Sở Hán Thần đi vào, thấy mặt bà có chút nhợt nhạt, cũng không nấu nước pha trà, ngồi xuống bên cạnh bà, bàn tay to ôm bả vai bà, nhẹ nhàng nói: "Em cũng đừng quá lo lắng, từ nhỏ Vân Hề chưa từng chịu qua bất kỳ thất bại, cũng là chúng ta bảo vệ quá tốt. Vốn cho rằng đứa nhỏ Đông Khải này rất tốt, nhưng xem ra anh đã nhìn nhầm."

Tân Mộng Lan nghe ông nói, chỉ cảm thấy đầu ông ông, sau một lúc lâu mới nghe ông lại gọi tên mình.

"Mộng Lan, em sao vậy?"

Bà nhìn Sở Hán Thần nửa buổi, mới sâu xa mở miệng nói: "Em nghĩ có phải là báo ứng hay không."

"Em nói bậy bạ gì đó." Sắc mặt Sở Hán Thần hơi thay đổi, nhẹ nhàng vỗ vai bà, dịu dàng nói: "Muốn nói sai, cũng là anh sai, đều do một mình anh, em dù sao cũng đừng nghĩ nhiều."

Tân Mộng Lan cúi đầu: "Hán Thần, không liên quan đến chuyện của anh, em chỉ muốn yên lặng một chút."


Sở Hán Thần nghe vậy thở dài, không nói gì, ông đứng dậy, trong mắt đầy lo lắng: "Vậy anh đi chăm sóc Vân Hề."

"Được."

Sở Hán Thần đi rồi, cả người Tân Mộng Lan xụi lơ ở đó, bà im lặng thật lâu, mới đi đến cạnh điện thoại bàn, bấm một số điện thoại.

---— Vũ Quy Lai —---

Nhiễm Đông Khải ngồi trong tiệc rượu, lạnh nhạt tiếp nhận mọi người mời rượu, khi điện thoại vang lên, đúng lúc La Hằng Viễn nâng ly rượu đi về phía anh, anh đứng lên, nói "thật xin lỗi, chờ chút." rồi rời khỏi chỗ ngồi, ra ngoài nhận điện thoại.

"Bác gái, xin chào."

"Đông Khỏi, bác muốn gặp Thương tiểu thư, cháu có thể sắp xếp một chút được không?"

Nhiễm Đông Khải cầm điện thoại, nghe được giọng nhẹ nhàng tinh tế của Sở phu nhân truyền đến, nghi hoặc ở đáy lòng lại tăng thêm vài phần, chẳng lẽ ngay cả Sở phu nhân cũng phát hiện ra điều gì? Anh rất bình tĩnh trả lời: "Bác gái, nếu như có chuyện gì bác có thể nói với cháu."

"Đông Khải, cháu hiểu lầm rồi, bác cũng không có ý làm khó dễ cô ấy, bác chỉ..." nói đến đây, Tân Mộng Lan ngừng lại một chút, mới tiếp tục mở miệng: "Cảm thấy Thương tiểu thư có hiểu biết về gốm sứ thời Tống, muốn để cô ấy theo bác đi chọn một bộ trà cụ."

Nhiễm Đông Khải cười nói: "Bác gái, đúng lúc cháu vừa sưu tầm được một chỗ có trà cụ thời Tống, men sứ sáng bóng, màu sắc rất bắt mắt, trước đó Đồng Đồng làm vỡ một tách trà, đúng lúc cháu muốn bù lại cho bác."

"Quyết định vậy đi." Giọng của Tân Mộng Lan vô cùng thất vọng, bà dường như không biết nên nói gì nữa.

Ý cười trên khóe môi Nhiễm Đông Khải càng đậm, lại chuyển đề tài: "Mấy ngày tới, chúng ta cùng đi xem."

"Được." Tân Mộng Lan im lặng cúp máy.

Bên này Nhiễm Đông Khải nghe được âm thanh cúp máy 'đô đô ', cũng thu điện thoại vào.

Cú điện thoại kia của Tân Mộng Lan là đặc biệt hỏi anh về chuyện của Thương Đồng, thậm chí đã quên nói với anh về tình hình hiện tại của Sở Vân Hề, điều này thật sự rất khác thường. Nhưng với anh mà nói, lại không có gì bất ngờ, bởi vì bây giờ anh đã chắc chắn, dù bọ họ không phải mẹ con, cũng nhất định có quan hệ tuyệt đối!

Anh xoay người, vừa muốn trở lại phòng, thì thấy La Hằng Viễn đứng cách đó không xa chờ anh.

"La thư ký, có chuyện gì sao?"

trên mặt La Hằng Viễn có mấy phần ngà ngà say, nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui