Nhiễm Đông Khải quay đầu lại, thấy Sở Vân Hề và Tân Mộng Lan đều đứng ở cửa, hai người
cũng vô cùng kinh hoảng, nhưng nhìn sắc mặt của Sở Vân Hề tái hơn.
Sở Hán Thần thấy thế, đứng phắt dậy, trầm giọng nói: "Đông Khải, Vân Hề
không có lỗi! Con không thể có lỗi với con bé! Cái chết của cha con, mặc dù ta cũng có trách nhiệm, nhưng cũng là ông ấy tự chuốc vạ vào thân,
chúng tôi chỉ đi khảo sát, mà ông ấy đi ngược với nguyên tắc, định trộm
mộ, mới trúng độc bị thương!"
Sắc mặt của Nhiễm Đông Khải tái
mét, anh quay đầu, tức giận nói: "Bây giờ ông nói gì tôi cũng sẽ không
tin, tự tôi đi tìm hiểu chân tướng!"
nói xong, anh đẩy Sở Ngự Tây ra, đi nhanh ra ngoài.
Lúc anh đi ngang qua Sở Vân Hề và Tân Mộng Lan, bước chân hơi dừng lại, chuẩn bị vượt qua.
"Đông Khải..." Tân Mộng Lan đột nhiên mở miệng, buồn bã nhìn Nhiễm Đông Khải
nói: "Cậu tiếp cận Vân Hề và Đồng Đồng, đều vì báo thù sao?"
Nhiễm Đông Khải nghe bà nhắc đến tên Thương Đồng, cuối cùng cũng dừng bước,
anh xoay người, nhìn Sở Ngự Tây, gằn từng tiếng trả lời: "Sở Ngự Tây,
tôi không chỉ nói qua một lần, anh thật sự rất ngu ngốc! Ngu ngốc đến
tin cả lời nói dối có hàng trăm chỗ hở. Tôi không ngại nói thật cho anh
biết, từ đầu đến cuối, tôi và Thương Đồng, đều không có quan hệ gì cả,
ba tháng trước đây, tôi mới lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Nhưng tôi thà
rằng người trong lòng cô ấy là tôi, thà rằng xem Niệm Niệm là con của
mình, nhưng không phải! Người cô ấy yêu vẫn là anh, nhưng anh xem anh đã là chuyện gì? Tối hôm đó, nếu không phải tôi đến kịp lúc, chưa xảy ra
chuyện gì, nếu không ngay cả tôi cũng sẽ hận anh!"
Sở Ngự Tây sững sốt: "Anh nói cô ấy và Lý Minh Nhân chưa xảy ra chuyện gì sao?"
Nhiễm Đông Khải siết chặt nắm tay, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Ngự
Tây, nghĩ tới xông vào nhìn thấy cảnh kia, lại còn ngay trước mắt, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng lại cố nén sự căm phẫn, lạnh giọng nói: "Tôi nói với anh những chuyện này, không phải vì bất cứ kẻ nào ở đây,
mà vì Đồng Đồng và Niệm Niệm, bọn họ có làm gì sai, phải thay các người
gánh vác nhiều tội lỗi như vậy? không phải anh muốn đính hôn sao? Anh đi đi, tôi sẽ không cho anh cơ hội làm tổn thương cô ấy lần nữa!"
"Tại sao cô ấy lại muốn gạt tôi?" Sở Ngự Tây vừa nóng vừa giận, anh không
thể tin, người Thương Đồng yêu là anh, vậy năm năm trước, lúc bọn họ yêu nhau, tại sao cô lại đột nhiên đề nghị chia tay? Nếu Niệm Niệm là con
của anh, tại sao cô lại muốn dùng mọi cách để lừa gạt?
"Anh đi hỏi bọn họ đi!" Nhiễm Đông Khải chỉ vào Tân Mộng Lan và Sở Hán Thần ở phía sau, mới giận dữ bỏ đi.
"Đông Khải..." Sở Vân Hề đuổi theo xuống lầu, cô nắm lấy ống tay áo của anh,
khàn giọng nói: "Anh xem ba em là kẻ thù giết cha, cho nên mới đối xử
với em như vậy phải không?"
Nhiễm Đông Khải từ từ kéo tay cô ra,
anh nguỵ trang như vậy đã đủ rồi, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt rưng
rưng kia, từ tốn mở miệng: "Sở Vân Hề, em nói không sai, người trong
lòng của tôi không phải là em, với lại..." Anh dừng lại một chút: "Hôn
nhân của chúng ta không có hiệu lực, cũng không phải vì tôi ngại phiền
phức, không đến toà lãnh sự làm giấy chứng nhận, mà là tôi vốn đang gạt
em, tôi đã kết hôn rồi, nên, chúng tôi hoàn toàn kết thúc."
Sở Vân Hề run rẩy nhìn anh: "Em không tin."
"Chấp nhận thực tế đi, ngây thơ và vô tội không thể thay đổi được thực tế. Em có thể đi điều tra, xem lời tôi nói có thật hay không. Nhưng mà, em
cũng không cần quá khổ sở, bởi vì...cho đến bây giờ tôi vẫn chưa chạm
qua em, sau này chúng tôi đường ai nấy đi."
Nhiễm Đông Khải nặng nề thở ra, mở cửa biệt thự, lái xe về hướng bệnh viện.
trên lầu, Sở Ngự Tây từng bước đến gần, anh đi tới trước mặt Sở Hán Thần,
lạnh lùng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thương Đồng phải
gạt tôi?"
Sở Hán Thần hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thương Đồng.
Là cô gái lúc trước Nhiễm Đông Khải dẫn đến cho ông nhìn sao?
cô ta và Ngự Tây có quan hệ gì?
Tân Mộng Lan thấy thế, nhẹ giọng nói: "Đừng hỏi ông ấy, ông ấy không biết chuyện gì cả, ta sẽ nói cho con biết câu trả lời."
Người mà Sở Ngự Tây ghét nhất, thù hận nhất là Tân Mộng Lan, nghe thấy câu
này, ngực của anh gần như muốn nổ tung: "Lại có liên quan đến bà? Năm
năm trước, có phải bà đã làm gì cô ấy hay không?"
Tân Mộng Lan bị anh gào thét chấn động mà lui về sau một bước, bà ôm ngực, khẽ giọng nói: "Con bé...con bé là con gái của ta."
Sau khi nghe những lời này, Sở Hán Thần cũng ngây người.
Sao bà ấy lại có một đứa con gái?
Đột nhiên, một ý nghĩ bùng lên trong đầu Sở Hán Thần, ông run giọng nói: "không phải con bé nên mang họ Triệu sao?"
Tân Mộng Lan vô lực gật đầu, nước mắt lã chã rơi xuống: "Hải Thâm gạt em, nói con bé vừa sinh thì...thì chết yểu."
Sở Hán Thần vô cùng kinh ngạc, ông bước lên một bước, ôm Tân Mộng Lan vào
lòng: "Mộng Lan, đều là lỗi của anh! Đều là lỗi của anh!"
Sở Ngự
Tây chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tin tức này giống như là pháo hoa
trong đêm tối, đột nhiên nổ tung, từng mảnh vụn lộn xộn trong đầu anh,
tới tấp rơi xuống, anh cần phải làm sạch dòng suy nghĩ một chút.
Anh sớm nên cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Anh cần phải cẩn thận suy nghĩ lại, lần đầu tiên anh gặp cô, ca khúc cô đàn là 《 Cỏ Hoa Lan 》, cô nói cha cô thích nghe, mà trùng hợp là mẹ anh
cũng thích ca khúc này, anh vẫn cho đây là ngẫu nhiên.
không, không phải ngẫu nhiên, Sở Hán Thần vì Tân Mộng Lan mới thích ca khúc đó. Mà cha Thương Đồng, chắc hẳn cũng là lý do này.
cô nói từ nhỏ cô đã không có mẹ.
Mà anh cũng vậy.
thì ra bởi vì Tân Mộng Lan, hại mẹ anh cắt cổ tay tự sát.
Bọn họ quan tâm đến mảnh đất ở ngoại ô Hàn Thành, đơn giản là cổ mộ có liên quan đến sự kiện Tĩnh Khang, anh sớm nên nghĩ tới mối liên quan trong
đó.
Lần đầu tiên anh dẫn Thương Đồng trở về, cô không có bất kỳ
khác thường nào, đến khi tới cửa biệt thự, vẻ mặt của cô mới đột nhiên
thay đổi, thậm chí sau đó còn đề nghị chia tay. Rốt cuộc hôm đó cô đã
nhìn thấy cái gì? Là thấy Tân Mộng Lan sao? Phát hiện bà ta chính là lý
do khiến mẹ anh chết, trở thành mẹ kế anh thù hận nhất?
Nghĩ đến đây, Sở Ngự Tây không có hứng thú hỏi tiếp nữa, chuyện anh phải làm, chính là lập tức đến bệnh viện, truy hỏi rõ ràng!
Sở Ngự Tây xoay người chạy ra ngoài.
"Ngự Tây..." không biết chuyện giữa anh và Thương Đồng là thế nào, Tân Mộng
Lan và Sở Hán Thần đuổi theo mấy bước, lại đuổi không kịp, trơ mắt nhìn
bóng dáng của Sở Ngự Tây biến mất trong màn đêm.
Lầu một, Sở Vân Hề ngây người ngồi trên ghế xô pha.
Tân Mộng Lan sợ hãi, bà bước lên ôm lấy Sở Vân Hề, lo lắng nói: "Vân Hề, con ngàn lần đừng suy nghĩ dại dột nữa!"
Sở Vân Hề nâng hai mắt đẫm lệ mông lung lên, ngược lại mỉm cười nói: "Mẹ, con không sao, anh ấy sẽ không gạt con nữa."
Tân Mộng Lan ôm cô vào lòng, khóc thành tiếng.
----- Vũ Quy Lai -----
Trong bệnh viện, Thương Đồng vẫn ngồi ở đó, sắc mặt của cô hoàn toàn trắng bệch.
không ngủ được.
Trước mắt không ngừng xuất hiện vẻ mặt đau khổ của Sở Ngự Tây, cô gạt anh nhiều lần như vậy, cô xứng đáng nhận điều đó.
Nhưng Niệm Niệm vô tội.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên sau lưng cô, cô đờ đẫn quay đầu lại, là Nhiễm Đông Khải.
Nhiễm Đông Khải thấy cô bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau khi nhìn
thấy băng gạc quấn trên cổ tay cô, sắc mặt liền thay đổi, bước nhanh về
phía trước, ôm cô vào lòng.
"Đông Khải..." Thương Đồng ngây người, cô cứng ngắc ở trong lòng Nhiễm Đông Khải.
"Em không sao thì tốt!" Nhiễm Đông Khải dùng sức ôm cô, sau đó mới cầm cổ
tay cô nói: "Sao em lại ngốc như vậy? Tại sao em muốn che giấu những
chuyện đó? Nếu không phải Niệm Niệm xảy ra chuyện thế này, em định một
mình gánh vác tất cả phải không?"
Thương Đồng ngạc nhiên nhìn Nhiễm Đông Khải, anh sao thế này?
"Tôi dẫn em đi băng bó!" Nhiễm Đông Khải không phân bua gì cả, kéo cổ tay không bị thương của Thương Đồng đi ra ngoài.
"Đông Khải, tôi đã băng bó rồi." Thương Đồng thở dài, khẽ giọng nói: "không sao đâu, thật sự cảm ơn anh."
Nhiễm Đông Khải không biết nên nói gì, anh nhìn thoáng qua Niệm Niệm, nhẹ
giọng nói: "thật xin lỗi, tôi đã nói cho Sở Ngự Tây biết rồi."
"Cái gì?" cô hỏi lại một câu, mới hiểu được ý của anh là gì.
cô cười buồn: "Vô dụng, anh ấy không tin, anh ấy đã làm DNA, nói Niệm Niệm không phải là con của anh ấy."
Nhiễm Đông Khải siết chặt quả đấm, anh nắm hai vai của Thương Đồng, nhìn vào
mắt cô, áy náy nói: "Đồng Đồng, thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi
biết sau khi tôi nói ra, em nhất định sẽ hận tôi, ghét tôi, nhưng xin em nhất định hãy nghe tôi nói hết. Phần báo cáo DNA kia là do tôi đổi."
"Hả?" Thương Đồng ngây người, trước đây cô vẫn không hiểu, sao lại xuất hiện kết quả giám định như vậy.
"Tôi biết Sở Ngự Tây chắc chắn sẽ nghi ngờ chuyện năm năm trước, nên tôi kêu Lận Khả Hân giúp tôi đổi báo cáo, báo cáo thật sự còn đang ở chỗ tôi!"
"Tại sao anh phải làm như vậy?" Thương Đồng nghẹn ngào mở miệng: "Là vì giúp tôi che giấu sự thật sao?"
Đến bây giờ, Thương Đồng vẫn nghĩ anh rất tốt, điều này làm cho Nhiễm Đông Khải càng thêm xấu hổ.
Lúc này Sở Ngự Tây cũng đuổi đến, anh mở cửa phòng, thấy Nhiễm Đông Khải
đang nắm hai vai Thương Đồng, lòng của anh chùng xuống. Trước đó phát
điên muốn chạy đến đây, đến được đây, lại không biết nên hỏi gì. Anh ở
bên ngoài đã nghe được lời nói của Nhiễm Đông Khải.
"Ngự Tây..." Thương Đồng nhìn Sở Ngự Tây, cô cảm thấy những chuyện tối nay đã xảy ra quá đột ngột.
Anh sẽ tin tưởng cô sao?
Sở Ngự Tây từ từ bước lên.
Nhưng Thương Đồng lại hoàn toàn không biết nên nói gì.
Mặc dù Nhiễm Đông Khải buông Thương Đồng ra, nhưng lại siết chặt quả đấm,
anh nghĩ Sở Ngự Tây chắc chắn đã biết Thương Đồng là con gái của Tân
Mộng Lan, anh ta hận Tân Mộng Lan như thế, sẽ không vì vậy mà trút lên
người Thương Đồng chứ?
Sở Ngự Tây đến gần, đến gần.
Đến
trước mặt Thương Đồng, yết hầu của anh hơi chuyển động, dường như có lời muốn nói, nhưng lại quay đầu đi, nhìn về phía giường bệnh của Niệm
Niệm.
cô bé ngủ rất say, đèn ở đầu giường không quá sáng.
Lông mày của cô bé khẽ run, làn da trên mặt tái nhợt, nhưng lại mang theo nụ cười.
Con bé bị bệnh bạch cầu?
Sở Ngự Tây quay đầu, nhìn thấy hoảng hốt trong mắt Thương Đồng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...