Sở Ngự Tây ngồi trên xe, nhắm mắt lại, đều là màu đỏ tươi.
Mùi máu tanh làm cho người ta có chút khó thở.
Anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ.
----- Vũ Quy Lai -----
Lúc Chu Hi mệt mỏi chạy đến Hàn Thành, đã là sáng ngày hôm sau.
Khi Thương Đồng nhìn thấy Chu Hi đại biểu cho Nhiễm Đông Khải đến, trái tim nguội lạnh đột nhiên dâng lên một chút hy vọng.
"Anh nói có phải chuẩn đoán nhầm hay không?" cô nắm chặt lòng bàn tay mình, run rẩy hỏi người trước mắt.
Chu Hi gật đầu nói: "Thương tiểu thư, bây giờ chắc là Nhiễm tổng đang trên đường về nước, ngài ấy vừa nghe tin này thì lập tức bảo tôi đến đây, làm thủ tục chuyển viện cho Niệm Niệm tiểu thư, thứ nhất là điều kiện chữa trị ở Hàn Thành chưa chắc theo kịp thủ đô, không loại trừ khả năng chuẩn đoán nhầm, thứ hai là ở Bắc Kinh cũng dễ dàng chăm sóc hơn. Tôi đã liên hệ với bệnh viện tốt nhất, chuyện này không nên chậm trễ, nhanh lên đường đi."
Mang theo một chút may mắn sau cùng, Thương Đồng dẫn Niệm Niệm đi theo Chu Hi, trở lại Bắc Kinh.
Tại bệnh viện Hiệp Đồng.
Chờ kết quả kiểm tra tổng quát.
Thương Đồng chắp hai tay trước ngực, không biết nên cầu nguyện với ai, cô thật hy vọng những người uy tín ở đây nói cho cô biết kết quả chuẩn đoán ở Hàn Thành là lầm lẫn.
Nhưng đến hơn năm giờ chiều, cuối cùng cũng ra kết quả.
Nhiễm Đông Khải cũng về tới, lúc anh ra thang máy thì nhìn thấy Thương Đồng cầm tờ giấy xét nghiệm, sắc mặt trắng bệnh.
"Đồng Đồng..." Nhiễm Đông Khải chạy đến, cơ thể mềm mại của Thương Đồng trượt xuống, được anh đỡ lấy.
cô không nói ra lời, chỉ có thể đưa tờ giấy xét nghiệm cho Nhiễm Đông Khải.
Sau khi Nhiễm Đông Khải nhìn thấy chuẩn đoán phía trên, đầu cũng ông ông một tiếng.
Quả nhiên là thật.
thật sự bị bệnh bạch cầu.
Anh đỡ cô vào phòng bệnh phía sau lưng cô, Niệm Niệm đã làm một loạt kiểm tra, đang ở cùng Chu Hi.
"Chú Nhiễm, chú cũng đến rồi." Niệm Niệm vô cùng vui vẻ, mặc dù thoạt nhìn có chút nhợt nhạt, nhưng cũng không có biểu hiện thay đổi rõ ràng, lòng của Nhiễm Đông Khải cũng hơi đau xót.
"Niệm Niệm..." Nhiễm Đông Khải ôm cô bé vào lòng, một đứa bé nhỏ như vậy, lại phải đối mặt với số phận đáng sợ như thế.
Thương Đồng mất hồn ngồi ở bên cạnh, một chút hy vọng cuối cùng của cô đã bị đập tan, chỉ có một ý nghĩ, đó là nếu Niệm Niệm có chuyện gì, cô sống cũng không còn ý nghĩa.
"Niệm Niệm có muốn ăn gì không?" Nhiễm Đông Khải vuốt tóc Niệm Niệm.
Niệm Niệm mỉm cười gật đầu: "Chú Nhiễm, chúng ta có thể đến Đông Lai Thuận ăn được không ạ?"
(Đông Lai Thuận - 东来顺: là quán lẩu thịt cừu nổi tiếng có lịch sử trên 100 năm của Bắc Kinh. Lẩu của họ chỉ dùng thịt cừu của Nội Mông, nồi lẩu bằng đồng và được đun bằng than củi.)
"Có thể. Chỉ cần Niệm Niệm muốn ăn, chú Nhiễm sẽ dẫn cháu đi ăn có được không?" Nhiễm Đông Khải ôm Niệm Niệm, trong lòng chua xót, lần trước dẫn con bé đi ăn một lần, con bé đã nhớ rõ như thế.
"Chu Hi, cậu đi làm thủ tục nhập viện, sau khi có kết quả của chuyên gia hội chuẩn, nói cho tôi biết, phải chọn giải pháp hiệu quả nhất, mặc kệ chi phí thế nào."
Chu Hi tiến hành làm thủ tục.
Nếu dựa theo trình tự thông thường, ngày mai liền bắt đầu giai đoạn điều trị.
"đi thôi, tôi dẫn hai người đi ăn." Nhiễm Đông Khải ôm Niệm Niệm, nhìn về phía Thương Đồng.
Thương Đồng cúi đầu, im lặng đi theo phía sau anh.
một bữa cơm, ngoại trừ Niệm Niệm, hai người bọn họ đều im lặng không lên tiếng.
đi qua đi lại đến tối, Niệm Niệm đã ngủ.
Cả phòng bệnh đều yên tĩnh, Nhiễm Đông Khải mới quay sang Thương Đồng: "Muốn nói với anh ta không?"
Thương Đồng im lặng thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Đây là lúc nên nói cho anh biết sự thật.
"Điện thoại của em gọi không được, nếu hết pin thì dùng của tôi." Nhiễm Đông Khải lấy điện thoại di động ra, đưa cho Thương Đồng, còn mình im lặng đi ra khỏi phòng bệnh.
Anh muốn đi liên hệ với bác sĩ, bất luận tốn bao nhiêu chi phí, cũng phải chữa khỏi cho Niệm Niệm.
Thương Đồng cắn môi dưới, mở điện thoại ra, gọi qua số của Sở Ngự Tây, nghe bên kia truyền đến tiếng chờ đợi dài đằng đẵng, nhớ tới hôm qua khi gọi điện thoại cho anh, là Lâm Lôi nhấc máy, lòng không khỏi sợ hãi.
Ngộ nhỡ là cô ấy nhấc máy thì làm sao đây?
Ngay lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, điện thoại lại kết nối, giọng nói lạnh lẽo của Sở Ngự Tây từ bên kia truyền tới: "Tìm tôi có chuyện gì?"
cô hơi sững sờ, run giọng nói: "Là tôi."
Sở Ngự Tây ngạc nhiên, giọng nói này...là cô ấy.
cô và Nhiễm Đông Khải ở chung một chỗ!
Bọn họ lại ở cùng nhau!
Vậy cô gọi điện thoại cho anh làm gì? Khoe khoang hay có ý gì khác?
"Ngự Tây..." Thương Đồng thốt ra tên này, nước mắt không tiếng động rơi xuống: "Chúng ta có thể nói chuyện được không?"
"Điều này cần thiết sao?" Sở Ngự Tây còn ngồi trong xe, anh nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc bên ngoài, đông ngịt, trong lòng có chút hoảng hốt.
Thương Đồng bụm miệng, không cho anh nghe thấy tiếng khóc của mình, cô sợ tiếng của mình bật ra, nên cũng không nói được gì.
Sở Ngự Tây nghe bên kia im lặng quá lâu, trong lòng chán nản, anh lạnh lùng nói: "không nói thì cúp, sau này đừng làm phiền tôi nữa, giữa chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì."
"Đừng..." Cuối cùng Thương Đồng cũng khổ sở lên tiếng, cô chống đỡ không nổi: "Ngự Tây...Niệm Niệm là con của anh!"
Sở Ngự Tây nghe thấy tiếng khóc của cô, lòng đã có chút rối loạn, sau khi nghe cô nói câu sau cùng, anh ngồi thẳng người: "Em nói cái gì?"
Thương Đồng run giọng nói: "Ngự Tây, em..."
"không thể nào!" Sau khi Sở Ngự Tây kinh ngạc, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, cô dùng điện thoại của Nhiễm Đông Khải gọi cho anh, hai người bọn họ kết hợp lại đốt lửa để lừa gạt anh!
Bởi vì ngày mai anh sẽ đính hôn, nên Nhiễm Đông Khải muốn lập kế hoạch phá hoại anh, rốt cuộc anh ta và mình có thù hận gì?
"Tôi đã làm DNA, đứa bé vốn không phải của tôi, em còn ngại gạt tôi chưa đủ sao?"
Sau khi anh nói xong câu đó thì ngắt điện thoại.
Anh sợ anh nghe tiếp, sẽ tin lời cô! Nếu lúc trước anh không có làm DNA, bây giờ anh nhất định sẽ cho rằng lời cô nói là thật, nhất định sẽ hạnh phúc đến không cách nào kiềm chế.
Nhưng, sao cô lại dùng chuyện này để gạt anh!
Tại sao?
Anh ném điện thoại đi, điện thoại rơi xuống lòng bàn chân, một lát sau lại vang lên, nhưng anh không có tâm trạng để nhận.
Trở lại biệt thự, chuyện đầu tiên anh làm là chạy đến thư phòng, từ trong ngăn kéo cuối cùng lấy phần báo cáo kia ra.
Anh không nhìn lầm!
Phía trên rõ ràng đã viết không có quan hệ cha con.
không có!
Tại sao cô hết lần này đến lần khác muốn lừa gạt anh?
----- Vũ Quy Lai -----
Thương Đồng nắm chặt điện thoại, cả người giống như bị tưới một xô nước lạnh, lạnh thấu xương.
cô xoay người, thấy Nhiễm Đông Khải đứng ở cửa.
Nhiễm Đông Khải cầm một xấp tư liệu đi tới, anh im lặng đặt tư liệu ở đầu giường, thấy cuộc điện thoại đã kết thúc, nhẹ giọng nói: "Thế nào?"
Điện thoại lại vang lên.
Nhiễm Đông Khải cầm lấy, đi ra ngoài nhận.
Thương Đồng lau nước mắt của mình, mới bắt đầu nhớ lại lời nói của Sở Ngự Tây.
Anh đã làm DNA, chuyện lúc nào?
Sao con bé lại không phải của anh?
Ý anh là gì?
không, cô muốn đi tìm anh, nói cho anh biết sự thật!
Nhưng, cô đi đâu tìm anh đây?
Biệt thự Hậu Hải?
Chờ Nhiễm Đông Khải trở lại, cô đứng lên, lau nước mắt, khẽ nói: "Đông Khải, anh có thể giúp tôi trông chừng Niệm Niệm một chút được không? Tôi có việc ra ngoài một chuyến."
Nhiễm Đông Khải nhìn sâu vào cô và nói: "đi tìm Sở Ngự Tây?"
Thương Đồng không phủ nhận.
Nhiễm Đông Khải cau mày, anh xoay người suy nghĩ một lúc, mới gật đầu nói: "Được."
Thương Đồng cầm túi xách đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh, còn lại Nhiễm Đông Khải và Niệm Niệm đang ngủ say, anh ngồi đó, đôi mắt u ám.
----- Vũ Quy Lai -----
Biệt thự Hậu Hải, Thương Đồng trả tiền xe, xuống xe, cách hàng rào sắt, nhìn thấy thư phòng ở lầu hai sáng đèn, cô lấy hết can đảm, đến nhấn chuông cửa.
Rất lâu sau, quản gia mới đi ra.
"Thương tiểu thư..."
"Tôi có việc muốn gặp anh ấy."
Quản gia có chút khó xử: "Thương tiểu thư, tiên sinh ngài ấy..."
"Tôi biết anh ấy đang ở đây!" Thương Đồng nhìn ánh đèn ở lầu hai, từ trước đến nay anh đều không cho phép người khác đến thư phòng của anh, đèn sáng, chứng minh anh nhất định đang ở nhà.
"Tiên sinh không muốn gặp cô, hay là cô trở về đi." Quản gia bất đắc dĩ trả lời.
"Tôi thật sự có việc, có việc gấp muốn gặp anh ấy." Thương Đồng mặc áo khoác ngoài, nhưng nhiệt độ buổi tối hơi thấp, cô đứng bên ngoài hàng rào sắt, có vẻ vô cùng mỏng manh.
"Tôi sẽ giúp cô hỏi một chút." Quản gia cảm thấy không đành lòng, quay người đi lên lầu.
Sở Ngự Tây ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt u ám dừng lại trên phần giám định DNA kia.
Quản gia gõ cửa, đợi một lúc, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra nói: "Tiên sinh, Thương tiểu thư nói có chuyện muốn gặp ngài."
Chuyện quan trọng?
Nắm tay của Sở Ngự Tây hơi siết chặt, anh đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng mỏng manh ngoài cửa, cách hàng rào sắt, nhìn về phía cửa sổ của anh.
cô ấy nhất định là chắc chắn mình sẽ gặp cô ấy.
Thời tiết lạnh như vậy, cô lại ăn mặc rất ít.
"không gặp." Sở Ngự Tây xoay người, một lần nữa trở lại ghế tựa.
Anh rút phần thiệp mời đính hôn ra, đếm danh sách phía trên.
Bởi vì có hai bên tổ chức, một là bộ trưởng Lâm, hai là Mạch Hành Kiện, nên dù không mời nhiều người lắm, nhưng tất cả đều là những nhân vật vô cùng lừng lẫy.
Tiệc đính hôn rất đơn giản, bao một khách sạn, Lâm Lôi đều đã làm tốt các chi tiết. Tuy cô làm trong nghành truyền thông, nhưng đối với chuyện này lại kiên trì giữ bí mật không cho ai biết.
Nghĩ vậy, anh điện thoại cho Lâm Lôi.
"Ngự Tây, anh về đến nhà rồi hả?" Là giọng nói vui vẻ của Lâm Lôi.
Sở Ngự Tây cũng nở nụ cười nhạt: "Ừ."
"Em và ba mẹ đang xem danh sách khách mời, bên khách sạn đã xác nhận, còn thiếu hình chụp chung của hai chúng ta, em nói anh không thích chụp, nên không chụp."
Sở Ngự Tây khẽ nói: "Em quyết định đi."
"Được rồi, anh bận gì thì làm đi." Lâm Lôi cười rồi cúp điện thoại.
Sở Ngự Tây để điện thoại xuống, nặng nề thở ra một hơi, anh đã bị đoạn tình cảm này làm phiền năm sáu năm, năm năm nay anh trải qua trong ngây ngô dại dột, bây giờ đã kết thúc, cứ như vậy đi.
Nhìn đồng hồ, đã qua nửa tiếng.
Quản gia đã đi.
Anh đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Quản gia lại đi tới lần nữa, khẽ giọng nói: "Tiên sinh..."
Tay của Sở Ngự Tây đã đặt lên nắm cửa phòng ngủ, anh cau mày: "Có chuyện gì?"
"Thương tiểu thư còn đang chờ."
Sắc mặt của Sở Ngự Tây trầm xuống, theo bản năng nhìn lại từ cửa sổ sát đất, cô ôm hai vai, cơ thể có chút run rẩy, vẫn đứng ở cửa như cũ.
Đáng chết!
Tim của anh thắt lại, không khỏi run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...