Cổ tay của Sở Vân Hề bị kéo rất đau, bị kéo đến phòng bên cạnh, Nhiễm Đông Khải ném cô vào trong, đè ở trên tường, trong mắt Sở Vân Hề lộ ra mấy phần sợ hãi, nhưng uất ức nhiều hơn.
Nhiễm Đông Khải cúi đầu nhìn thấy ngực cô phập phồng, hình vẽ con thỏ trắng lông xù trước ngực cô hết sức buồn cười, anh đẩy áo ngủ của cô lên cao, bàn tay to lớn phủ lên.
Sở Vân Hề sợ đến run rẩy, vội vàng kéo cổ tay anh ra: "Đông Khải..."
Lúc tầm mắt của Nhiễm Đông Khải rơi vào vết cắt trên cổ tay trái của cô, đột nhiên rút tay mình về, anh đang làm gì thế này?
Sở Vân Hề ôm chặt mình, thấy Nhiễm Đông Khải dường như rất tức giận, hiện tại cô không biết nên làm gì, chẳng lẽ bởi vì mình từ chối anh?
cô run rẩy kéo ống tay áo của anh, cẩn thận không đụng đến tay anh: "thật xin lỗi, em...em sợ."
Yết hầu của Nhiễm Đông Khải hơi chuyển động, ánh mắt lạnh xuống vài phần, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh: "Quên đi."
Sở Vân Hề cắn môi dưới, từ từ kéo tay anh qua, đặt lên eo mình, mặt lập tức đỏ bừng: "Anh có thể dạy em..."
Eo của cô rất mềm, vừa rồi chỉ lộ ra một chút, đã giống như bạch ngọc đẹp đẽ, có thể tưởng tượng nếu theo đường cong này đi lên trên, hay là trượt xuống dưới, sẽ là phong cảnh rất đẹp.
Hai người đứng đối diện nhau, Nhiễm Đông Khải rất cao, hiện tại Sở Vân Hề không nhìn thấy vẻ mặt của anh, mũi của cô chạm vào lồng ngực cứng rắn của anh, tay anh vẫn đặt trên eo cô, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh truyền đến, cả người cô gần như bị thiêu đốt.
Nhưng một lúc sau, Nhiễm Đông Khải lại từ từ rút tay mình về.
Sở Vân Hề ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Nhiễm Đông Khải, chỉ thấy tầm mắt anh đã nhìn đi nơi khác, lạnh nhạt nói: "Em cũng không hy vọng trong lòng tôi nhớ đến người khác lại lên giường với em phải không?"
Ánh mắt của Sở Vân Hề liếc nhìn những dấu hôn rõ ràng trên cổ Nhiễm Đông Khải, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệnh, cô cúi đầu khàn giọng nói: "Em sẽ chờ, chờ ngày nào đó anh tiếp nhận em."
Nhiễm Đông Khải theo bản năng chỉnh lại cổ áo một chút: "Trước tiên em hãy ở phòng này, có cần gì thì nói với bọn họ. Ngày mai trở về nhà em, em đi mua chút quà tặng đi."
Sở Vân Hề giống như cô vợ nhỏ gật đầu.
Nhiễm Đông Khải hít một hơi thật sâu, đi ra cửa, lúc đóng cửa lại, nhìn thấy Sở Vân Hề đang lén lút vỗ ngực mình thở ra.
----- Vũ Quy Lai -----
Tin tức báo đài thật sự lợi hại, ngay cả ở phòng bệnh của Thương Đồng, cũng nhìn thấy tin tức trên TV, cô nửa ngồi trên giường, chăm chú xem tin tức hôm qua, trong màn hình bông tuyết bay lả tả, Nhiễm Đông Khải nắm tay Sở Vân Hề, ôm cô lên xe, nhìn cảnh đó giống như trong đồng thoại.
cô nhìn áo cưới của Sở Vân Hề, vẻ mặt hơi thất thần, áo cưới thật đẹp, trắng tinh không tỳ vết, nụ cười của Sở Vân Hề cũng rất chân thật, cô có thể gả cho người cô yêu, thật tốt!
Nhưng hai người khác trên màn hình, lại rất chói mắt.
Rút kim xong, Thương Đồng ngồi dậy, vào toilet thay quần áo, quay lại thu dọn đồ đạc của cô.
cô khăng khăng muốn xuất viện, sau khi hỏi hai lần, bác sĩ đã đồng ý.
cô không mang đồ gì cả, ra khỏi cửa bệnh viện, tuyết ngừng rơi, trời vẫn mưa lất phất, bánh xe in trên mặt đất không nhiều, tất cả đều giống như lắng đọng xuống, không còn màu sắc tươi sáng.
Thương Đồng hướng về phía chiếc xe chạy tới đón cô, thân thể cô rất mỏng manh, dù mặc áo khoác nhung lông cừu màu vàng nhạt rộng thùng thình, người cũng có vẻ hơi ốm yếu. Đột nhiên từ trong phòng đi ra, không khí bên ngoài lại lạnh như vậy, cô ho hai lần, khuôn mặt ửng đỏ.
Vệ sĩ phía sau thay cô mở cửa xe, trước khi cô lên xe, vô tình liếc mắt sang đường cái đối diện.
Chỗ đó có một chiếc xe hơi màu đen, lặng lẽ đậu ở đó.
Cửa sổ xe màu đen, cô không thấy rõ người ngồi phía sau, nhưng tim không tự chủ được có chút rung động.
Giống như là ở một nơi nào đó, bất luận anh có xuất hiện hay không, cô đều có thể cảm giác được anh ở đó.
Vệ sĩ theo tầm mắt của cô nhìn lại, im lặng đóng cửa xe.
Sở Ngự Tây ngồi ở ghế sau, trên chân của anh vẫn bó thạch cao, trừ bông gạc trên đầu, chỉ bị ngoại thương nhẹ.
Anh đã đổi xe, nhưng không nghĩ đến Thương Đồng lại nhìn qua bên này.
Cách cửa sổ xe, cách một làn đường màu trắng, cách những chiếc xe thưa thớt tới lui, cô đứng đó, lẳng lặng nhìn anh.
Uông Trạch ở phía trước, rối rắm thay hai người, lại suy nghĩ có nên thay anh hạ kính xe xuống hay không, hoặc là mở cửa xe, nhưng Sở Ngự Tây vẫn bất động nhìn Thương Đồng ở đường cái đối diện.
cô gầy.
Anh không dám xuống xe, cũng không thể xuống xe.
Coi như trở lại nhìn cô một cái, sau đó tạm biệt với quá khứ.
Thương Đồng từ từ cúi đầu xuống, làm một hành động bất ngờ, cô đi về phía xe của Sở Ngự Tây.
Sở Ngự Tây thấy cô càng đi càng gần, tay để trên đầu gối từ từ siết chặt, vẻ mặt cũng lặng lẽ thay đổi.
Uông Trạch thấy vậy, vội vàng xuống xe, thay Sở Ngự Tây mở cửa xe bên kia.
Nhưng Thương Đồng đứng ngoài xe, ánh mắt của cô dừng lại trên đùi Sở Ngự Tây, nhìn chân trái của Sở Ngự Tây, bó thạch cao, lại từ từ nhìn về phía trán của Sở Ngự Tây, sau cùng mới dừng lại trên mặt anh.
Cổ họng của Sở Ngự Tây căng ra, nhưng cũng không động đậy.
Ngược lại Thương Đồng, sau khi nhìn xong nhẹ nhàng nói một câu: "Sau này chú ý giữ gìn sức khoẻ nhiều hơn một chút."
Đây là ly biệt sao?
cô ấy qua đây là vì nói với mình chuyện này sao?
Anh chuyển tầm mắt đi, không biết nên nói gì, nhưng lúc anh quay đầu lại, phát hiện Thương Đồng đã quay người đi, chỉ để lại bóng lưng của cô.
Ý của cô là gì?
Sở Ngự Tây siết chặt nắm tay, nhưng không có hành động gì, anh không nói gì cả, chỉ nhìn Thương Đồng lên xe, đóng cửa xe, xe từ trước mặt anh chạy qua.
Uông Trạch bất đắc dĩ thay anh đóng cửa xe, trở lại trên ghế trước, im lặng chờ Sở Ngự Tây ra mệnh lệnh tiếp theo.
Qua rất lâu, xe mới khởi động lại, nhưng cũng không cùng một hướng với Thương Đồng.
một con đường, mang hai người kéo đi càng ngày càng xa.
Cứ như vậy đi, không thể ở chung một chỗ, vậy thì không cần làm tổn thương lẫn nhau nữa.
Anh sẽ không để cô đi, nhưng cũng sẽ không đi gặp cô nữa, biết cô ở chỗ nào là được rồi.
Anh không biết, Thương Đồng ở trên xe, hai mắt đã sớm ngấn lệ mơ hồ.
----- Vũ Quy Lai -----
"Sở đại thiếu gia, ngày mai em đã đi rồi, ba em nói tối nay kêu anh đến nhà ăn cơm." Giọng nói đau khổ của Mạch Tử Long từ bên kia truyền tới, một tuần qua thật sự rất vui vẻ, những ngày tháng tốt lành của anh ta cũng kết thúc.
Vết thương của Sở Ngự Tây đã tốt lên, anh đang ký văn kiện, sau khi nghe thì cau mày: "Đến nhà?"
Bình thường không phải nên làm tiệc rượu trước ngày đi bộ đội sao?
"Khiêm tốn, anh cũng biết ba em khiêm tốn đến cỡ nào! Ông ấy chê em mất mặt, hận không thể không cho người khác biết, nhưng anh tự đoán ý của ông ấy đi, đúng là gọi anh đến để dự tiệc, nhưng nếu đi một mình, anh cũng đừng đến đây." Mạch Tử Long thở dài một hơi: "Em vẫn còn dính hào quang của anh, nếu không đoán chừng ông ấy cũng không muốn liếc mắt nhìn em một cái, càng đừng nói tới muốn tiễn em."
"Tôi biết rồi." Sở Ngự Tây để cây bút ký tên xuống, cúp điện thoại.
Suốt một tuần, chỉ cần anh nhắm mắt lại, đều là dáng vẻ Thương Đồng nói chuyện với anh ngày đó, cô đứng trong tuyết, khuôn mặt đỏ ửng, cúi đầu nói với anh, bảo anh sau này chú ý giữ gìn sức khỏe.
một tuần, anh không hỏi đến chuyện của cô. Ngay cả Uông Trạch, cũng cẩn thận không đề cập đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến cô. Ngoài cửa sổ đã trời quang mây tạnh, trận tuyết đầu mùa cũng đã đi, nhưng trời càng lạnh.
Ý của cậu rất rõ ràng, cũng là mượn cơ hội này để hỏi một chút về tiến triển giữa anh và Lâm Lôi.
Tiến triển?
không có.
Anh thẳng thắn mang một mặt tội ác của mình tiết lộ với cô, chỉ cần là phụ nữ, đều sẽ cách thật xa.
Dựa vào ghế, lông mày anh hơi cau lại.
đi một mình là tốt nhất.
Cũng không có gì không thể đối mặt.
Lúc Uông Trạch đi vào, thấy tâm trạng của anh không tốt, sau khi báo cáo xong hành trình buổi chiều, mới nói một chuyện: "Sở tổng, tháng trước đài truyền hình tài chính và kinh tế muốn phỏng vấn ngài, khi đó ngài nói không có thời gian, kéo dài đến bây giờ, vừa rồi bên đài truyền hình gọi điện thoại đến, muốn hẹn thời gian cụ thể với ngài."
"Trực tiếp từ chối." Sở Ngự Tây dụi tắt thuốc lá, anh rất ghét mấy loại tiết mục này, lần trước cũng không đồng ý, là Uông Trạch tự áp dụng chủ trương. Đối đáp ngoại giao, đẩy qua một thời gian ngắn, ai ngờ bọn họ lại gọi đến đây.
"Bên kia nói lần phỏng vấn này là Lâm tiểu thư tự mình phụ trách..." Uông Trạch nói thêm một câu, lén theo dõi phản ứng của Sở Ngự Tây.
Sở Ngự Tây cau mày, đây là ý gì?
cô phụ trách?
Ý là muốn bán cho cô một ân tình?
Sau một lúc lâu, Sở Ngự Tây mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Cậu đi làm đi."
Uông Trạch lén thở ra, gật đầu.
Nửa tiếng sau quay lại nói: "Sở tổng, người xem hay là sắp xếp vào ngày mai? Nếu không thì sau mười một giờ hôm nay."
Sở Ngự Tây nhìn đồng hồ, bởi vì buổi tối muốn đến nhà họ Mạch, buổi chiều còn có hai buổi tiệc rượu, mấy chuyện như vậy càng xong sớm càng tốt, lạnh lùng nói: "Cậu đi sắp xếp đi."
11 giờ rưỡi, người khác đều chuẩn bị đến nhà ăn công nhân, Sở Ngự Tây vẫn ở phòng làm việc.
Có người gõ cửa, anh không nhìn lên mà nói: "Vào đi."
"Lâm tiểu thư, đến hai giờ chiều Sở tổng vẫn không rảnh." Là tiếng của Uông Trạch.
Sở Ngự Tây ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Lôi đích thân đến, phía sau còn có hai nhân viên thu hình đi theo.
"Sở tổng, ngài khỏe chứ."Lâm Lôi đi tới bên cạnh anh, phóng khoáng vươn tay.
không phải cô là chủ trì thực hiện tin tức sao? Sao lại đi làm tài chính và kinh tế? Sở Ngự Tây vẫn đứng dậy, đơn giản bắt lấy tay cô, hai người chia ra chủ và khách ngồi xuống.
Lâm Lôi quay đầu lại, nói với người thu hình mấy câu, bao gồm xử lý bối cảnh, hạ màn cửa, đều chỉnh các loại đèn, sau khi sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, cô mới quay đầu lại cười nói: "Chúng ta bắt đầu được chứ?"
Sở Ngự Tây chỉ lạnh nhạt ngồi đó, nhìn cô sắp xếp xong từng việc, bình tĩnh mở miệng: "Nửa tiếng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...