Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Trong tiệm áo cưới, duy nhất chỉ có một màu trắng thánh khiết như tuyết làm kích thích ánh mắt người nhìn, khiến người khác không dám làm hỏng.

Một bóng dáng mảnh khảnh quay lưng lại về phía anh, lúc này đang nhẹ nhàng hít thở khí hóp bụng lại, từ phần xương chậu trở xuống, đường cong hiện ra rất rõ. Phần đuôi của mái tóc dài tới eo được cô uốn tạo thành sóng nhỏ màu nâu nhìn rất tự nhiên. Kỷ Diêu đứng bên cạnh cũng hít vào một hơi, vừa vẹt đôi tay cô đang che ở bụng ra vừa thuyết phục bạn, nói đến lúc đó có thể cầm bó hoa để che đi, làm gì có ai nhìn thấy được. Cô vốn gầy đến mức phần bụng dưới nhìn nghiêng cũng chỉ hơi nhô lên một đường vòng cung nhỏ tí tẹo!

Lan Khê không cẩn thận bị tay của bạn tốt đụng phải bên eo, bị nhột liền bật cười lên, vội vã lui về phía sau để tránh.

Vừa lui về phía sau liền đạp phải chân của một người, còn đụng phải ngực của người ta nữa.

Lan Khê kinh hãi, vội vàng dừng bước, định quay lại nói xin lỗi, lại lảo đảo một cái, người ở phía sau ôm lấy vai cô kéo vào trong ngực. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lúc này cô mới nhận thấy Mộ Yến Thần đã tới, khí thế mạnh mẽ quen thuộc này làm cho cô hơi sợ hãi choáng váng.

"Này, anh trai, anh nhìn xem nhìn xem?" Kỷ Diêu nhảy nhót không ngừng nói luôn mồm: "Xinh đẹp chưa? Anh trai họ Mộ, anh khẩn trương ngó xem cái nhìn của em thế nào, anh phải nói thuê em để em bảo quản cho cô dâu của mình được đẹp nhất đấy nhé! !"

Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, trong tròng mắt sâu thẳm thoáng hiện một ánh nhìn nóng rực.

Đây thực sự là lần đầu tiên anh được nhìn bộ dạng cô mặc áo cưới, cộng thêm nét mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Lan Khê, khiến anh dừng mắt nhìn cô thật lâu cũng không dời mắt nổi, tựa như không thể tin được đây chính là cô dâu ấm áp của mình.


Ngón tay dài nhẹ nhàng giữ chặt lấy cái ót của cô, anh rất muốn ôm hôn cô, nhưng ngại trước mặt người ngoài nên đành nhịn lại.

"Buổi tối trở về nhà của cha được không, thím Trương đã nấu một bàn đồ ăn chờ em đấy! Lát nữa chúng ta đi nhé, anh có thứ này cho em xem." Giọng anh mềm mỏng, trầm trầm thoáng chút khàn khàn, nói xong Mộ Yến Thần ngước mắt nhìn Kỷ Diêu, "Nếu em không ngại, cùng đi về nhà với bọn anh được không?"

Mặt Kỷ Diêu nhất thời đỏ lên, hai ngón tay giơ lên: "Vậy sao? Em nhất định phải tới xem hai người ở cùng một nhà ngọt ngào như thế nào! Bác Mộ thật tốt phúc, gả con gái đi, hoá ra lại gả trở về nhà mình, lại còn khiến cho dư luận xôn xao huyên náo oanh oanh liệt liệt một hồi! Nhưng như vậy cũng rất tốt, mặc dù ở bên ngoài có vài ba lời đồn đại những chuyện nhảm nhí gì đó, nhưng chỉ cần bác Mộ nhà mình được mừng rỡ vui vẻ là tốt rồi. Được rồi, em đi cùng!"

Khóe miệng tuấn dật thoáng nở một nụ cười yếu ớt, anh chậm rãi nói: "Còn có chút thời gian, không bằng em chọn lấy một bộ lễ phục phù dâu đi?"

Lần này Kỷ Diêu ỉu xìu, sờ sờ lỗ mũi quay mặt đi: "Ý của anh là muốn nhắc nhở rằng so với em, Lan Khê đã sớm được gả đi trước một bước rồi sao? Em nói cho anh biết nhé em đây còn rất trẻ tuổi lớp chúng em những người chưa gả đi còn đến một đại đội nữa cơ! Cũng chỉ có anh như vậy mà thôi, “gần nước nhà phải cao”, đã được tiện nghi mà còn khoe mã! !"

... nhớ năm đó khi các cô học lớp mười hai, nhiều lắm mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, anh trai cô là người gần như là niềm mơ ước của hai người, nhưng không nghĩ rằng Mộ Yến Thần lại có thể không chút kiêng kỵ mà xuống tay với Lan Khê, Chậc chậc. . . Thật sự đã đầu độc trái tim thiếu nữ!

Một ánh nhìn nhắc bén thoáng qua trong mắt anh, tựa như chưa đựng ý định ước lượng cái gì đó. Mộ Yến Thần không so đo nhiều với lời nói của Kỷ Diêu, ngược lại, nơi khóe miệng lại thoáng hiện ý cười thoải mái mê người, ánh mắt rơi vào bộ lễ phục treo trên giá ở sau lưng Lan Khê.


Nơi đó có một bộ lễ phục dành cho phù dâu đang thu hút sự chú ý của anh.

Anh cúi đầu ở bên tai Lan Khê nói câu gì đó, ánh mắt Lan Khê sáng lên, chạy đến lấy bộ y phục kia xuống, nhìn một chút, cười cười rồi kéo tay Kỷ Diêu, ầm ĩ đẩy mạnh bạn tốt vào trong phòng đi thử áo.

Trong tiệm áo cưới máy sưởi mở rất ấm, sự lo lắng trong lòng anh cũng theo đó mà bị quét đi sạch sẽ. Mộ Yến Thần ngồi xuống, anh cảm thấy cảm giác chịu cảnh ngồi yên lặng một chỗ mà chờ đợi thế này thật sự rất tốt. Bao nhiêu năm qua, anh chịu mọi gian nan vất vả cũng chỉ vì giờ khắc này mà thôi.

Sau lưng có tiếng động.

Một vòng tay mềm mại như ngọc lúc này đã quấn quít vào anh, Lan Khê ghé vào bên tai anh, tựa như trêu chọc nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh trai."

Mộ Yến Thần vẫn nhắm mắt không mở ra, chỉ tìm bàn tay của cô cầm lấy, nói thật nhỏ: "Gọi anh cái gì?"

"Em gọi anh là anh trai nhé, " Lan Khê càng áp sát vào anh chặt hơn, "Dù sao nhiều năm qua em cũng đã gọi anh như vậy rồi, sắp sửa không thể còn được gọi anh như vậy nữa, em phải trở về đúng vị trí."


Mộ Yến Thần không ngừng vuốt ve những ngón tay của cô, cái vuốt ve thật thân thiết, thoáng nhớ lại những gì đã trải qua, giữa bọn họ có bao biến hóa to lớn như thế, chỉ duy nhất có một điều không thay đổi, đó chính là tình yêu của anh đối với cô, suốt nhiều năm qua dường như chỉ tăng mà không giảm.

Cách xưng hô này, lúc nào được nghe cũng đều khiến lòng anh xúc động.

Không nhịn được, anh liền nắm lấy tay của cô đưa lên miệng khẽ đặt một nụ hôn: "Cách gọi ấy cả đời này em chỉ được gọi cho một mình anh nghe."

Cách vài cái ghế dựa, túi xách của Lan Khê rung lên, bên trong truyền ra tiếng nhạc chuông nhẹ nhàng.

Lan Khê ngẩn người, rút tay ra chạy tới nhận điện thoại, nhưng khi màn hình sáng lên Mộ Yến Thần lại thấy vẻ mặt cô chợt biến đổi, anh dịu dàng mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Lan Khê nhíu mày lại, chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền cực điểm.

Mộ Yến Thần đứng dậy đi tới, quét mắt một vòng nhìn lên màn hình điện thoại, nhìn thấy phía trên hiển thị một dãy số điện thoại gọi đến từ nước ngoài. Phía trước dãy số là số 44, cuộc gọi đến từ nước Anh.

Hai người bọn họ đều ở trong nước, William cũng không thể nào dùng số điện thoại này để gọi tới đây, như vậy thì chỉ có một khả năng...


Lan Khê nhận cuộc gọi, cô chào hỏi giọng có chút lạnh nhạt.

Mộ Yến Thần ôm lấy cô, cúi đầu khẽ ngửi mùi hương trên người cô, cũng nghe được cặn kẽ những lời nói trong điện thoại vọng ra, nghe giống như là tiếng của Phó Minh Lãng, bởi vì bình thường Phó Ngôn Bác sẽ không dùng tiếng Trung để nói chuyện với người khác.

Cúp điện thoại, sắc mặt Lan Khê khẽ biến đổi, giống như là vừa trải qua một trận phong ba bão táp vậy.

Tay anh đặt ở ngang lưng khiến cô bất giác dựa vào người anh, hai tay quấn lấy ôm chặt lấy anh, cô thở dài nhẹ giọng nói: "Phó Minh Lãng gọi điện thoại nói, trong nhà hắn đang ầm ỹ đến sắp sập rồi. Lúc này vụ xì căng đan con gái riêng vốn ầm ĩ đến sôi sùng sục đã có người giải thích rõ ràng, đã đè xuống rồi, nhưng không biết từ đâu mà mẹ của công chúa Isha biết được chuyện này, còn đặc biệt phái người góp nhặt lại toàn bộ tài liệu về em, chứng minh giữa mẹ em và Phó Ngôn Bác có gian tình. . ."

Hai cánh tay ở ngang hông cô đột nhiên thu chặt lại một chút.

Lan Khê cắn môi, bàn tay anh vỗ nhẹ nhẹ trên lưng của cô như muốn an ủi, nghe cô tiếp tục nói: " Gia tộc Laurie coi đây là một điều sỉ nhục, cảm thấy công chúa Isha phải chịu sự uất ức quá lớn, ép buộc Phó Ngôn Bác phải thề sẽ đoạn tuyệt hết thảy mọi quan hệ huyết thống với em, cả đời này sẽ không bao giờ trở về nước nữa."

Trong tròng mắt trong veo thoáng qua vẻ tâm tình yếu đuối khác thường pha lẫn sự chua xót, "Nhưng đại khái là ông ấy không chấp nhận... Trước đây không lâu, trong buổi họp báo ông ấy đã chứng thật tin tức đề nghị được ly hôn với công chúa Isha, rời bỏ khỏi công việc chính sự ở nước Anh, trả lại toàn bộ danh hiệu và tài sản thuộc về gia tộc Laurie, rời khỏi nước Anh... Hiện tại hình như đã về tới Trung Quốc rồi."

Tin tức này giống như một vụ nổ lớn, lúc đầu Lan Khê nghe thấy cũng đã sửng sờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận