Vũ trụ rộng lớn vô vàn, Mộ Phàm hệt như một thứ treo lơ lửng không biết mình tồn tại từ bao giờ và vì mục đích gì, cảm giác được duy chỉ mình hắn trôi nổi, lênh đênh giữa thiên hà, ý niệm được sống sốt quá nhạt nhòa, trong thế giới của hắn, tồn tại là mục đích duy nhất.
Nơi đâu là nhà?
Hắn không biết cũng có vô vàn hệ thống, bị một thứ gọi là hệ thống bu bám, đối với hắn thứ đó hoàn toàn vô nghĩa, chết đi có cơ hội sống lại? Nực cười, vậy hắn đang làm gì, hắn đâu có được sống cho cuộc đời của chính hắn, hắn được sống nhưng quá mờ nhạt, ở các thế giới cũng vậy, hắn bị hệ thống ép buộc, hắn không muốn, đôi khi hắn lại nghĩ có khi chết là cách giải thoát tốt nhất, hắn bị hệ thống buộc định lâu tới nỗi hắn còn không biết hắn chết như thế nào, ai là ba mẹ hắn, hết thảy đều đã bị lãng quên cùng trời đất.
Cái tên Mộ Phàm cũng là do em ấy gọi hắn như vậy nên hắn mới giữ lại, từ giờ tên hắn chính là Mộ Phàm.
Nhắc tới em ấy, thứ không có trái tim như hắn cũng thấy đau đớn, vặn vẹo đến nỗi ép nước mắt chảy, nước mắt vô hình thấm đẫm nhiễm vào toàn thân trống rỗng của hắn, ngay lúc này hắn chỉ thấy trống rỗng, em ấy đã rời đi rồi, đi cùng với người em ấy thương, về lại thế giới mà thế giới đó mãi mãi không có hắn.
Mộ Phàm không biết có phải là một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa hay không, hắn đã làm ra một việc điên rồ nhất, vì không biết em ấy thuộc hệ thống nào, hắn đã nhờ hệ thống của mình làm một việc, đó chính là cống tất cả điểm tích lũy của mình cho triệu hệ thống mới tồn tại gần đây nhất, với mong muốn điểm tích lũy của hắn có thể khiến em ấy trở về nhà!
Tất cả điểm tích lũy hắn kiếm được không biết bao nhiêu triệu năm, trong một phút chốc đều tan biến, khái niệm được về nhà của hắn bỗng chốc vụt tàn, hết thảy đều kết thúc, hắn sẽ lại tiếp tục bị hệ thống bào mòn, hắn sẽ lại tiếp tục tìm kiếm điểm tích lũy hư không, không biết hệ thống nghĩ ra điểm tích lũy làm cái chó má gì, nhưng điều nực cười là hắn sẽ điên cuồng tìm kiếm, và nhà là một ý tưởng xa vời nhất của hắn lúc này.
Tại sao hắn lại hành động ngu xuẩn ban tặng điểm tích lũy như thế? Hắn tồn tại như một thứ gì đó dai dẳng, tình cảm con người cơ bản nhất cũng mất tăm, nhưng kể từ thế giới đó, hắn mới lấy lại được cảm xúc của mình, cảm xúc ấy rất chân thật, chỉ tiếc là hắn đến quá trễ.
Em ấy tên là Chu Lưu Dương, một tàn hồn bị tách rời, nhưng đối với hắn, em ấy mãi mãi là một thực hồn chân chính không phải vì ai mà phụ thuộc, và cũng hắn không cảm thấy tiếc vì số điểm tích lũy đó.
Mộ Phàm nghe tiếng hệ thống bắt đầu truyền tống hắn, ngay sau khi hắn cho đi điểm tích lũy trong thế giới của hắn em ấy không hề xuất hiện nữa, Mộ Phàm đã nghĩ, em ấy đã trở về nhà an toàn.
《 Bắt đầu truyền tống 》
Mộ Phàm bị đưa đến một thế giới khác, vừa mở mắt ra đã thấy mình ở trên giường phông trắng, ngay lập tức hắn đã đọc nội dung của thế giới này.
Thế giới này là một giới giải trí, nam chính là ông chủ làng giải trí, hắn còn là người bạch đạo lẫn hắc đạo, mới ba mươi hai tuổi đã là ông hoàng nổi tiếng, đương nhiên hắn đã bao dưỡng rất nhiều diễn viên nổi tiếng, đàn bà xung quanh hắn rất nhiều, hắn còn thuộc dạng ăn tạp, nam nữ đều ăn, và Mộ Phàm là một trong số đó, hắn cũng đang bị bao dưỡng bởi gã nam chính.
"..."
Nhiệm vụ của hắn bảo vệ nam chính thôi, không còn nhiệm vụ nào khác, hắn ta nổi như vậy trong bạch lẫn hắc chắc chắn sẽ có nhiều người ám sát hắn, và Mộ Phàm chính là tấm thảm dơ dáy trải đường cho hắn.
Mộ Phàm không có cảm xúc gì với thế giới này, hắn đang ở trên giường, và bây giờ điều hắn ghê tởm nhất là cơ thể này đã bị bạo cúc hay chưa, nghĩ đến thôi hắn đã cảm thấy sởn cả gai ốc.
Bỗng cánh cửa "cạnh" một tiếng vang dội, tiếng nói của người phát ra.
"Em đi theo anh không tốt sao? Sao phải phản ứng dữ dội như thế!"
Người vừa nói chính là nam chính, Mộ Phàm nhìn cũng không thèm nhìn, tự động đứng dậy, hắn muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng cánh tay hắn đã bị nắm chặt.
"Em đi đâu?"
Mộ Phàm muốn bùng nổ lắm rồi, thế giới này là thế giới tồi tệ nhất đối với hắn, hắn thật sự muốn vung một chưởng qua, tránh khỏi cánh tay hắn, miệng cũng chả buồn nói gì, nam chính cũng mặc hắn đi.
"Có cá tính!"
Mộ Phàm lạc giữa đường không biết phải đi đâu, hắn vò đầu như muốn nát, chỉ muốn mau mau kết thúc, đột nhiên mắt hắn trắng dã, tròng mắt như bừng sáng, cả người tê rần không tự chủ được run rẩy liên hồi.
Hắn vừa thấy gì, phía trước, phía trước trung tâm thương mại, em ấy...Mộ Phàm nghĩ hắn hoa mắt, chân hắn tê đến nỗi muốn đi xác nhận cũng không cử động được, mặc dù biết sẽ không phải, chẳng phải em ấy, nhưng hắn cứ bị hồi hộp muốn vỡ tim, đánh thức sự sợ hãi trong lòng hắn, cảm giác chìm vào vực sâu tăm tối đó quá ám ảnh đối với hắn, hắn đã không dễ dàng có thể thoát ra, hắn không dám đánh liều gì cả, hắn không dám nghĩ chính làm em, nhưng...
Làm em sao? Người ở phía trước từ cột đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cậu ta bước sang đường ngày một tiến lại gần hắn, đầu Mộ Phàm cũng như muốn nổ tung ngay khắc đó.
Giống, quả thực rất giống, từng chi tiết đều giống, giống đến phát điên, Mộ Phàm nghĩ mình không xong thật rồi, ngay tại thời khắc người nọ liếc nhìn hắn rồi đi qua người hắn, Mộ Phàm lấy hết sức bình sinh của mình nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Dù biết thật sự không phải nhưng Mộ Phàm vẫn thấy đau lòng.
Cậu ta thoáng sửng sờ, đánh ánh mắt kinh ngạc qua, miệng mở rộng nói: "Chúng ta quen nhau sao?"
Ngay cả tiếng nói cũng giống hệt, Mộ Phàm run rẩy, bàn tay đã ra rất nhiều mồ hôi, rịn đầy trên trán hắn, dường như sức lực cả người đều dồn vào bàn tay nắm lấy tay cậu, Mộ Phàm không biết nói như thế nào, thì cậu ta đã nói.
"Sao tôi có cảm giác anh rất quen thuộc thế nhờ?"
"Cậu...tên gì?"
Cậu ta cười một tiếng rất nhẹ nhàng: "Tự dưng nắm tay người ta rồi hỏi tên, có đột ngột quá không, cách tán tỉnh này quá đột ngột rồi!"
Phải chăng thế giới này quá coi chuyện nam nam yêu nhau là lẽ đương nhiên, trong lời nói của cậu ta chẳng đặt nặng vấn đề này.
Mộ Phàm kéo cậu đi ra một góc khác, cậu ta hình như không tình nguyện đi theo lắm, Mộ Phàm chuyển qua nắm bả vai cậu, hệt như thằng điên có ý định sàm sỡ.
"Cậu tên là gì?"
Vẫn là câu hỏi đó, Mộ Phàm hy vọng cậu ta có thể nói cho hắn đáp án ứng với nguyện vọng nhỏ nhoi thấp hèn của hắn.
Cậu ta cười, cũng chẳng bực mình gì hết, cười rất nhẹ, nhưng trong mắt Mộ Phàm hệt như cả mùa xuân.
"Anh may mắn lắm nhé, tên thật của tôi là Chu Lưu Dương, còn tên của thế giới này là gì ấy nhỉ....quên____!"
Cậu chưa nói xong, Mộ Phàm đã thắt chặt cậu ta lại, ôm chặt cứng, cứ nghĩ là hắn điên rồi đi, ảo giác, hoang tưởng...gì cũng được, cậu xuất hiện ngay trước mắt hắn dù chỉ một chốc lát, lát sau thoát khỏi cái ôm không phải là cậu cũng được, thế giới như ngừng lại, bởi vì Mộ Phàm tin rằng cậu đang ở trong cái ôm của hắn, cậu không đi đâu cả.
Cậu dường như bị nghẹn thở, cố gắng thoát khỏi cái ôm sắt đá của hắn.
"Anh bị điên à!"
Mộ Phàm bị cậu ta nâng gối vào đũng quần, nỗi đau gì cũng không bằng nỗi đau này, quả thực...quá tàn nhẫn rồi, Mộ Phàm đang ôm đũng quần thì cậu ta đã đi khuất, Mộ Phàm đuổi theo hai ba con phố cũng không hề tìm thấy cậu.
Hoa mắt sao? Hoang tưởng sao?
Đến ngày hôm sau, nghe hệ thống nói nam chính sẽ gặp nguy hiểm, hắn sẽ bị trúng đạn, Mộ Phàm không tình nguyện đi theo hắn.
Nơi này là một nơi mà nam chính buôn bán gì đó, chắc là vũ khí, một căn phòng hơi âm u, Mộ Phàm bám theo vì trong phòng cách âm và người canh gác rất nghiêm ngặt, hắn đành chờ ở ngoài, đợi nam chính ra bị tập kích thì hắn phi ra đỡ.
"Ối lại gặp anh à!"
Mộ Phàm sửng sốt xoay mặt lại, hiện giờ hắn đang bám vào bức tường, cách căn phòng của nam chính có chút xa, bên cạnh dường như có người, khi Mộ Phàm quay người lại chính là cậu, cái người gặp trên đường, tim hắn bắt giác nảy lên liên hồi, không phải hoang tưởng là sự thật, nhưng quả thực là cậu sao, cậu tên là Chu Lưu Dương, vậy thì vì sao lại xuất hiện ở đây?
"Anh ở đây là gì?"
Chu Lưu Dương bỏ tay vào quần rất nhàn nhã, nhiệm vụ của cậu là cứu sống nam chính, cho nên phải đi theo hắn, nhiệm vụ chó má gì không biết, tới nơi còn gặp phải thằng điên, gã này trông cũng đứng đắn mà bản chất chả ra gì, nhưng sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chỉ có hai điều duy nhất hắn cũng có hệ thống như cậu, hai là người tình của nam chính, cậu tự động loại bỏ điều đầu tiên, nhìn thật sâu vào hắn, nhìn đôi mắt chứa thâm tình của hắn hệt như nhắm vào cậu, làm cậu có ảo giác rằng hắn đối với cậu có gì đó, hôm trước hắn còn ôm cậu, quen nhau sao? Nhưng sao một chút cũng không nhớ?
Mộ Phàm không biết bản thân bây giờ đứng chết chân ở đây có ý gì nữa, hắn cũng không muốn làm ra hành động gì làm cậu sợ, điều hắn mừng như điên là cậu không phải ảo giác của hắn, cái tên Chu Lưu Dương này không phải cứ tùy tiện tìm được người nào đó thì tên sẽ giống nhau, điều Mộ Phàm chắc chắn là hạt nốt ruồi đỏ trên vành tai cậu, hắn đang mơ sao, bởi vì kích động mà mừng đi như điên, thật tốt quá dù không biết bằng cách nào em ấy có thể xuất hiện ở đây nhưng cũng làm Mộ Phàm sướng như điên.
Chu Lưu Dương nhìn ra ngoài cửa, nam chính đã đi ra, e rằng người kia đã bắt đầu tập kích, cậu phải lao ra đó cản một viên đạn, dù không phải cơ thể mình thì cũng đau chớ bộ.
Ngay sau khi nam chính bước tới, Chu Lưu Dương chuẩn bị lao theo thì bị cách tay nóng rực của kẻ nọ nắm lấy.
"Đừng qua đó!"
Chu Lưu Dương cảm thấy rất khó hiểu, gã này là ai, tại sao lại cản cậu, lẽ nào gã biết?
"ĐOÀNG____"
Chu Lưu Dương thấy thân ảnh nam chính ngã xuống máu từ ngực hắn văng ra, Chu Lưu Dương trợn mắt hãi hùng nhìn theo, không phải chứ, thế giới sẽ sụp đổ mất, nhưng kẻ này lại nắm cậu chặt như vậy, cậu có vung thế nào cũng ko ra.
"Anh bị điên hả? Con mồi của tôi chết rồi kìa!"
Mộ Phàm bây giờ mới cười lên, nhẹ nhõm nói: "Không chết được vì hắn là nam chính, thế giới chỉ mới bắt đầu thôi!"
Dường như cậu rất kinh ngạc, ánh mắt trợn lên, không nói nổi được lời nào, mặc kệ nam chính chó má gì, Mộ Phàm nắm tay Chu Lưu Dương chạy thật xa, Chu Lưu Dương mãi một lúc sau mới hoàng hồn, đây là thế giới đầu tiên cậu được làm theo ý mình mà không phải vì ai khác, tâm trạng dĩ nhiên rất thỏa mái, một phần vì người xa lạ này, một phần là vì cậu.
Nói ra mới biết hắn cũng giống như cậu, bị buộc định không thể làm theo ý mình, ác cảm đối với hắn cũng như gió thoáng qua rồi biến mất.
Mộ Phàm thật muốn cảm tạ trời đất vì thế giới này kết thúc thể giới sau hắn vẫn thấy cậu ở đó, cậu vẫn nhận ra hắn, mặc dù không nhận ra hắn lúc cậu và hắn là tang thi, nhưng mặc kệ mọi thứ đau thương đó đã qua không nhớ nữa thì càng tốt, thứ hắn muốn nắm bắt nhất lúc này chính là cậu, cậu không nhớ hắn thì hắn bồi cậu, hắn có niềm tin rằng cậu sẽ thuộc về hắn thôi.
Nơi em tồn tại chính là nhà!
____________
Giải thích chút nè: Nhâm Thạch và Khâu Duẫn trở về nhà được là do Mộ Phàm hi sinh điểm tích lũy của mình, còn Chu Lưu Dương xuất hiện được là do Nhâm Thạch trước khi về đã tách một nửa phần hồn của mình ra, để lại cậu ở đó cùng với Mộ Phàm, vì cậu không muốn nợ ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...