Hạnh Phúc Thời Mạt Thế


Cô đẩy cửa gỗ ra, tiến vào đại sảnh, phảng phất thấy được hương gỗ nhàn nhạt.Này ngôi nhà gỗ này cũng không biết là dùng gỗ gì, nhưng ba từ mà cô cảm thấy là “chắc chắn và đẹp, đơn giản và trang nhã, yên tĩnh và tự nhiên”.Nhà gỗ chia làm hai tầng, tầng trên chỉ có hai phòng ngủ, tầng dưới là một phòng khách, một thư phòng, một phòng tập.Trong nhà có một số đồ nội thất bằng gỗ, nhìn không ra là thời đại nào, nhưng cảm giác chất liệu khá tốt.

Hai phòng ngủ phân biệt đặt hai chiếc giường lớn khắc hoa, trên giường có gối ngọc cùng hai chiếc chăn thêu long phượng, rất giống giường kết hôn.

Dưới lầu, phòng tập ở bên trái phòng khách còn trống trải, chỉ có ở dưới mặt đất đặt ba cái đệm hương bồ.

Phía bên phải là thư phòng, có một cái kệ sách một mặt, trên đó có để đầy sách thư, nhìn bề ngoài sách, hẳn là sách cổ.Ở giữa thư phòng là một bộ bàn ghế gỗ, trên bàn có đặt một cái ngọc giản, mấy cái nhẫn, mấy cái túi nhỏ, mấy bình sứ nhỏ.Cô nhìn đến mấy thứ này, thật sự kích động.Cô quay đầu lại hỏi lão Khương:- Anh xem này có phải giống mấy công pháp tu chân trong tiểu thuyết viết không, túi trữ vật, nhẫn trữ vật cùng đan dược a.Khương Trí không trả lời vấn đề của cô, chỉ là cầm lấy cái ngọc giản kia cẩn thận lật xem.Cô nhìn anh lăn qua lộn lại nhìn nửa ngày, cũng không thấy ra kết quả, liền nói:- Chúng ta thử phương pháp trên tiểu thuyết xem đi!Khương Trí nghĩ nghĩ nói:- Được rồi, để anh tới trước.Nói liền đem ngọc giản để tới chỗ giữa mày.Cô biết, lão Khương không phải muốn đoạt chỗ tốt của cô, anh là sợ có nguy hiểm, cho nên anh mới tới trước, xác nhận không có nguy hiểm mới để cô thử.

Ở chung, kết hôn 8 năm, anh luôn là trong lúc lơ đãng làm một ít việc nhỏ làm cô cảm động, cho dù sau này bọn họ có con trai, anh cũng chưa từng có xem nhẹ cô, cho nên khi cô cảm giác được không gian có thể dẫn người tiến vào, cô mới có thể không chút do dự nói cho anh, dẫn anh tiến vào.Cô thường nói cùng anh: “Của anh chính là của cô, của cô vẫn là của cô.” Nhưng cô không có nói cho anh chính là “cô cũng là của anh.”Một lát sau, Khương Trí liền đem ngọc giản từ giữa mày dời đi, mở hai mắt khép hờ, mỉm cười đưa ngọc giản cho cô:- Không nguy hiểm, em đọc xem.Cô nhận lấy ngọc giản, học theo bộ dáng Khương Trí, đem nó dán đến chỗ giữa mày của cô.


Nháy mắt một cổ lực lượng ôn nhu từ trong ngọc giản trào ra bao vây lấy những dòng chữ trong đó, tiến vào trong đầu cô, đợi cô tiếp nhận tin xong, không có cảm thấy bất thường gì, cô nghĩ hẳn là có liên quan đến cổ lực lượng ôn nhu kia.Vào lúc này cô cũng đã biết vì sao lại xuất hiện không gian này, là một vị đại thần viễn cổ lưu lại bảo mệnh phù vì những hậu nhân không thể tu tiên của hắn, nó có thể cảm ứng linh khí biến hóa trong thiên địa, khi chủ nhân gặp nguy hiểm, mới mở ra, trừ bỏ chủ nhân không gian có thể tự do ra vào, những người được chủ nhân không gian toàn tâm tín nhiệm cũng có thể thông qua chủ nhân mà ra vào không gian, nhưng nếu là người có ý đồ bất lương với chủ nhân không gian, không gian sẽ tự động loại trừ người này ra bên ngoài, chủ nhân không gian cũng không thể mang người này đi vào lại.

Nói trắng ra là, nếu muốn vào không gian, giữa người đó và chủ nhân của nơi này phải có sự tín nhiệm lẫn nhau, nếu không sẽ không vào được.Khương Trí cũng biết được tin tức này, cho nên nhìn vợ, anh thấy thế nào cũng tốt.

Vợ của anh tin tưởng anh a, ha ~ ha.Bởi vì hiện tại địa cầu ô nhiễm nghiêm trọng, thiên nhiên đã bị phá hủy, không gian cảm giác được thiên địa rung chuyển, mới có thể lấy hình thức báo mộng để báo động trước cho cô, lúc không gian tiến vào trong cơ thể cô ( cô cũng không biết là khi nào ), không gian đã tự động lấy tên của cô để làm tên cho nó, hiện tại cái không gian nhỏ này có tên là “không gian Khúc Nghệ”.

Thời gian so với bên ngoài là 30: 1, không thể điều tiết.

Không gian chỉ lớn như vậy, không thể thăng cấp, không thể lại biến lớn.

Cũng không có biến thái đến mức như là có gian trữ vật vô cùng lớn, tĩnh lặng, có tầng hầm ngầm.

Khu đất ở phía trước mảnh đất đen giống như cô nghĩ, chính là một khối “mảnh đất của kẻ ngốc”, chỉ cần có hạt giống, là có thể sống.

Tốc độ sinh trưởng theo dòng chảy thời gian của không gian.

Còn phiến cỏ xanh kia không thể khai khẩn thành đất trồng trọt, nếu cắt cỏ, chúng sẽ tự động mọc cao trở lại theo thời gian.

Còn dòng suối nhỏ kia, không có công năng tẩy gân phạt tủy, nhưng nước suối có tác dụng rất lớn đối với người thường, có thể chữa bệnh, tăng cường sức khỏe.


Phía dưới dòng suối nhỏ có đá quý đủ mọi màu sắc là linh thạch các loại nguyên tố, nó có thể cung cấp nguồn năng lượng duy trì không gian vận hành bình thường, hơn nữa có thể tự sử dụng tuần hoàn, cho nên vì không gian, cô không thể moi đá quý ra.Tuy rằng không gian keo kiệt, nhưng những chủ nhân tiền nhiệm đã để lại một số thứ tốt, đó là những thứ trên bàn..Tổng cộng có 8 cái nhẫn, 6 cái túi, 11 bình đan dược.8 cái nhẫn đều là nhẫn mà giới tu chân dùng để trữ vật, có hai cái nhẫn có không gian bên trong lớn tương đương với không gian Khúc Nghệ, 3 cái khác cỡ 1000 mét vuông, 2 cái còn lại cỡ một mẫu, cái cuối cùng chỉ có khoảng 400 mét vuông.

Này đó chỉ là diện tích, cụ thể như thế nào thì không nhìn ra.

Phương pháp sử dụng càng đơn giản, chỉ cần nhỏ máu lên trên nhẫn liền có thể sử dụng, hơn nữa nó có thể ẩn hình.

Cô cùng Khương Trí đều chọn hai cái nhẫn trữ vật lớn nhất, đeo lên rồi lấy máu, nó liền biến mất trên ngón tay của cô, như vậy cô sẽ không sợ bị rơi, cũng không sợ người nhớ thương.6 cái túi là túi trữ vật, đều tương đối nhỏ, có 3 cái đại khái 100 mét khối, có một cái 80 mét khối, dư lại hai cái đều là 50 mét khối.

Cascg sử dụng cũng giống như trên.Để cô vui vẻ chính là thời gian bên trong mấy cái nhẫn trữ vật này, cùng túi trữ vật đều là tĩnh lặng.

Này có chỗ hữu dụng a, cô không cần lo lắng vì mua nhiều lương thực, hoặc là vật phẩm quá hạn.

Còn có thể đem đồ được không gian sản xuất tồn trữ vào bên trong.Còn có mấy bình đan dược kia, đều là đan dược dùng để tẩy gân phạt tủy, mỗi bình có 10 viên đan dược.Khi bọn họ kiểm tra xong từng cái bảo bối trên bàn, Khương Trí trịnh trọng nhìn cô, hỏi:- Vợ, em có thể nhớ lại rồi nói tỉ mỉ giấc mơ của em sao?Cô vội gật gật đầu, dứt khoát nói.


“Vâng.”Ọt ~ ọt ~~~~Khương Trí bất đắc dĩ nhìn tiếng vang phát ra từ bụng cô, thầm thở dài một hơi.

Kéo tay của cô nói:- Đi thôi, về nhà trước đi.

Sáng anh chưa ăn.

Anh sẽ hâm nóng bữa sáng cho em.

Khi nào no rồi rồi.Khương Trí nghĩ tới, mạt thế cũng sẽ không tới ngay, không cần để vợ bị đói, lần này cũng là do suy nghĩ của anh rối loạn.- n, em đói bụng, em rất đói bụn,g rất đói bụng, giống như rất lâu rồi em không có ăn gì a.Cô làm nũng nói, sau đó vui vẻ mà kéo bàn tay to dày của Khương Trí, trong lòng mặc niệm “Đi ra ngoài”, ngay sau đó không gian xung quanh vặn vẹo một trận, bọn họ lại biến mất ở không gian trống trải..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận