Lạc Thanh Từ ngất đi, nàng đã cố gắng hết sức.
Cơn đau đớn kịch liệt nơi ngực không ngừng dâng lên, hành hạ nàng đến mức sống không bằng chết.
Nàng liều mạng áp chế, theo bản năng điều động tất cả linh lực muốn đè ép nó, vì vậy hàn ý cũng theo đó lan tràn.
Vừa đau vừa lạnh.
Nàng đột nhiên rất muốn trở về.
Tuy rằng thế giới kia vĩnh viễn chỉ có công tác, không có ai chân chính thương nàng, nhưng so với sự đau khổ này vẫn còn thoải mái hơn.
Tiểu Long Tử nhìn nữ nhân mặc một thân bạch y, mặt nạ che trên mặt, lại bao trùm một tầng băng sương nên không nhìn rõ được biểu cảm của nàng ấy.
Nhưng nàng ấy co người lại, tay đè giữ trước ngực, thống khổ than nhẹ, trong miệng mơ hồ không rõ lẩm bẩm cái gì.
Nàng do dự một chút, hé miệng lần thứ hai thử vận chuyển linh lực, sau khi phun ra vài cụm khói trắng, rốt cục nàng cũng phun ra một đoàn hỏa long.
Đoàn lửa rơi trên mặt đất vẫn chập chờn thiêu đốt.
Nàng loay xoay đi tìm cành khô lạc diệp trong động, liền thân thể nhỏ bé ngậm lấy nhánh cây khô khắp nơi, đốt lên một đống lửa.
Đây là thông tuệ cùng linh tính độc thuộc về nàng.
Ánh lửa đong đưa, hàn khí vẫn tập kích.
Người kia còn đang run rẩy.
Nàng đáp xuống trước mặt người ấy, nhìn hồi lâu, sau đó lượn vòng trên vạt áo đối phương.
Ngay lập tức, hàn băng từng tấc từng tấc rút lui khỏi khu vực xung quanh Tiểu Long Tử.
Lạc Thanh Từ mơ mơ màng màng, cảm thấy trước ngực có đoàn vật ấm áp, cái lạnh thấu xương chậm rãi hòa hoãn xuống.
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là mơ hồ, nguồn nhiệt trước ngực bắt đầu không an phận, làm như dài ra móng vuốt khắp nơi chạm chạm, còn nhéo nhéo.
Còn có động tác nhỏ bé rơi vào trên ngực nàng, vừa sờ vừa xoa bóp, phiền muộn không thôi.
"Ở đâu ra mèo con, đừng ở trên người ta giẫm sữa." Nàng mơ màng lầm bầm một câu, sau đó duỗi tay đem đoàn quấy nhiễu này gạt đi.
Tiểu Long Tử đang tò mò bới ra y phục Lạc Thanh Từ, lồng ngực của người này lạnh lẽo mềm mại, sờ lên như chạm vào một đám mây, so với ổ trứng của nàng càng thoải mái hơn.
Đang hài lòng cọ cọ, đột nhiên không kịp phòng ngừa một cái gạt tay vung lại đây, trúng vào đầu nhỏ của nàng, đánh cho nàng phát ra một tiếng hừ hừ.
Nàng còn không kịp giãy giụa tức giận, bàn tay mảnh khảnh lạnh buốt của người kia giống như chạm được thứ gì mềm mại ấm áp, trực tiếp liền đem nàng long vào trong ngực ôm chặt.
Tiểu Long Tử vùng vẫy, nhưng vừa thay nàng ấy nhóm lửa xua tan hàn băng, thể lực phế bỏ không ít, dĩ nhiên vùng vẫy không ra.
Nàng chỉ có thể một mặt buồn rầu duỗi đầu ra, vùi vào trong ngực nàng ấy nhận mệnh.
Mới phá vỏ mà ra, Tiểu Long Tử có chút suy yếu.
Trước đây nàng vẫn không có cách nào phá xác, lần này không biết làm sao liền ra ngoài, đến bây giờ trong lòng vẫn còn đang bối rối.
Nàng một bên cố gắng nhớ lại những gì phụ thân đã nói khi nàng còn trong trứng, một bên nghĩ ngợi tại sao chính mình lại bị người này trộm ra đây, nhưng nàng biết, nàng ấy cũng không phải người xấu.
Mà những gì nàng ấy vừa nói khiến nàng có chút mờ mịt, trong suy nghĩ hỗn loạn, nàng dần dần lâm vào ngủ say.
Lạc Thanh Từ không biết mình đã hôn mê bao lâu, lúc tỉnh lại bên ngoài đã là hoàng hôn rồi.
Ánh sáng trong động đã triệt để lui xuống, chỉ còn lại bóng chiều tà.
Nàng cảm giác mình ôm một đoàn ấm áp dễ chịu trong lòng, sờ lên còn trơn nhẵn mềm mại.
Xúc cảm này làm cho nàng thoáng giật mình, mau mau cúi đầu nhìn xuống.
Tiểu Long Tử đang bị nàng ép ở trong lồng ngực.
Nàng vội vàng buông tay, lúc rồng con sắp tuột xuống, nàng lại bận bịu đỡ lấy, nâng lên nhìn xem.
Tiểu Long Tử quá nhỏ, nhưng may mắn nàng ấy trông rất đẹp mắt, xinh xắn lộng lẫy, lại được một tầng kim quang bao bọc, dáng dấp hoàn toàn khác xa loài xà, không phải vậy với tính sợ xà, nàng nhất định trực tiếp ném.
Nàng có chút kinh ngạc, Rồng hẳn là động vật lãnh huyết, sờ lên lành lạnh, tại sao thân thể nữ chủ lại ấm đến vậy? Hay là nàng nghĩ sai rồi, Rồng vốn là ấm áp?
Thừa dịp Tiểu Long Tử ngủ thiếp đi, Lạc Thanh Từ tỉ mỉ quan sát nàng ấy.
Không hổ là Rồng, vừa sinh ra đời liền linh khí bức người.
Đáng yêu thì rất đáng yêu, nhưng đầu rồng này nếu không non nớt như vậy, vẫn là uy phong lẫm lẫm.
Nghĩ đến đoàn ôn nhiệt trong giấc mộng, lại nhìn đống tro tàn còn dư lại sau khi thiêu đốt, trái tim Lạc Thanh Từ phảng phất bị người nắm, vừa cảm động lại run rẩy.
Bất quá là rồng con vừa mới ra đời, làm sao sẽ thể thiếp như vậy? Quả nhiên là nữ chủ, không giống người thường.
Nàng vươn ngón tay chạm chạm vào Tiểu Long Tử, không tỉnh.
Sau khi bị Lạc Thanh Từ buông ra, rồng con liền tự động tìm chỗ dựa mới, đầu rồng cuộn lại trên thân, đôi mắt khép hờ, lông mi thật dài vẩy nhẹ một cái.
"Thật là xinh đẹp tinh xảo, thoạt nhìn rất giống tiểu long nữ.
Chậc, quả nhiên là độc thân lâu, xem rồng con đều cảm thấy mi thanh mục tú." Lạc Thanh Từ nhìn kĩ Tiểu Long Tử, lại nhịn không được phun tào chính mình.
Trong đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, làm sao để phân biệt rồng nam rồng nữ đây? Sẽ không phải là xem tướng mạo đi? Nghĩ tới đây, Lạc Thanh Từ không khỏi nhìn quét về bụng dưới của Tiểu Long Tử mấy lần, sau đó mãnh liệt lắc đầu.
"Không được, nàng ấy không phải sủng vật của mình, nàng ấy về sau cũng sẽ trưởng thành."
Nàng một người tự mình lẩm bẩm, Tiểu Long Tử cũng ngủ không an ổn, thân thể chăm chú rúc vào một chỗ, cả người nổi lên hồng quang, râu rồng cùng lông bờm đều co rúm lại.
Cơ thể vốn đang ấm ấp dần trở nên nóng bừng bừng.
Lạc Thanh Từ mau mau hội tụ linh lực đem Tiểu Long Tử nâng lên, nếu không ngực nàng đều phải bỏng rát.
Xảy ra chuyện gì?
Lạc Thanh Từ cau mày, vốn là muốn gọi tỉnh Tiểu Long Tử đang mơ thấy ác mộng, nhưng sau một khắc, nàng nhìn thấy từ đôi mắt rồng nhỏ xíu kia cuồn cuộn hạ xuống hai dòng nước mắt.
Nàng thoáng giật mình, nhớ tới giọt nước mắt của Long Vương.
Khi đó nàng đầu óc choáng váng cùng hoảng loạn, vừa mới tiến vào dị thế còn ngơ ngơ ngác ngác, căn bản không tâm tư suy xét thảm kịch vừa ập đến với tộc rồng, mà trong sách miêu tả bất quá vỏn vẹn một hai trăm chữ.
Nàng biết đây chính là đại biến cố đối với nữ chủ, khiến nàng ấy nhà tan cửa nát, biến thành cô nhi.
Thế nhưng nàng chỉ xem như đó là một hồi bi kịch, trôi qua thì tốt rồi, không có quá nhiều tình cảm gợn sóng.
Hiện tại nhìn Tiểu Long Tử gào khóc trong giấc mộng, lại nghĩ tới Long Vương rơi lệ trước khi chết, nàng mới ý thức trận đại chiến đồ long này đối Long Vương cùng Tiểu Long Tử mà nói, chính là vô tận bi thương cùng tuyệt vọng.
Chân thật tuyệt vọng.
Từ lúc đến thế giới này, đây là lần thứ hai nàng cảm nhận được mọi thứ xung quanh chân thực tồn tại.
Ánh mắt nàng có chút phức tạp, đưa tay nhẹ nhàng thay Tiểu Long Tử lau nước mắt.
Trong sách không hề miêu tả thời kỳ niên thiếu của nữ chủ, Lạc Thanh Từ cũng không có cách nào đem Tiểu Long Tử đẹp đẽ đáng yêu này, liên hệ cùng nữ chủ về sau bị dằn vặt hắc hóa điên cuồng.
Ngón tay động tác càng ngày càng ôn nhu, nàng xoa đầu Tiểu Long Tử, lại chạm chạm hai cái tiểu sừng.
Vừa ra đời, Long Giác vẫn là hai điểm nhỏ mềm mại, yếu đuối dễ vỡ.
Có điều loại ảo giác này sau một khắc liền tan vỡ.
Tiểu Long Tử nhìn mỏng manh yếu ớt kia, sau một giây đột nhiên mở bừng mắt, gắt gao nhìn về phía Lạc Thanh Từ.
Cho dù là đôi mắt nàng ấy rất nhỏ, Lạc Thanh Từ cũng nhận ra bên trong sát khí.
Nàng ý thức được nguy hiểm, ngay lập tức thu tay về, nhưng vẫn chậm.
Tiểu Long Tử một cái cắn lại đây, đầu ngón tay Lạc Thanh Từ nhất thời tuôn ra máu.
Nếu như không phải theo bản năng dùng linh lực che chở, phỏng chừng đầu ngón tay nàng đều bị cắn rớt.
Lạc Thanh Từ lòng nóng như lửa đốt, liếc nhìn ngón tay chính mình, lại nhìn chằm chằm rồng con đang ưỡn lưng dựng đứng long lân, nhẹ than một tiếng: "Ngươi làm sao vậy? Ngủ bị hồ đồ rồi, hay là mơ thấy ác mộng?"
Động tác của Tiểu Long Tử vẫn giằng co, giống như Tiểu Miêu xù lông.
Lạc Thanh Từ rõ ràng cảm giác được nàng ấy đang xem kỹ chính mình, loại sát khí kia dần dần bị nghi hoặc hòa tan, sau đó từ từ tinh khiết thuần lương.
Nàng cảm thấy quái lạ, theo lý thuyết nữ chủ phun ra hỏa long sưởi ấm cho mình, còn tiêu hao linh lực giúp mình đẩy lùi hàn khí, vậy nàng ấy hẳn là có hảo cảm với mình mới đúng.
Cho dù ngủ đến hồ đồ, theo bản năng cũng không thể nào cắn nàng tàn nhẫn như vậy.
"Ngươi nhớ tới chuyện gì sao?" Lạc Thanh Từ có chút đau đầu.
Một viên trứng rồng được ấp hơn ba trăm năm, có ký ức từ trong vỏ trứng cũng rất bình thường.
Thời điểm Long Vương chết, biểu hiện của nữ chủ khi còn trong trứng rõ ràng là có cảm giác.
Đôi mắt Tiểu Long Tử lập tức đỏ, hai sợi râu rồng xinh xắn cùng với cái đuôi nhỏ đều buông xuống.
"Ngươi có thể nghe hiểu lời ta đúng không?" Đầu ngón tay đã được linh lực cầm máu, bắt đầu lành lại, Lạc Thanh Từ cũng không quan tâm nữa.
Tiếng nói của nàng vẫn mang theo lạnh nhạt, thế nhưng không có tức giận, một đôi mắt trầm tĩnh trong suốt như ngọc xuyên thấu qua mặt nạ nhìn Tiểu Long Tử.
Tiểu Long Tử khẽ gật đầu.
"Hiểu là tốt rồi, ngươi đừng sợ hãi, ta sẽ không làm tổn thương ngươi.
Nhưng có một số việc ta phải nói cho ngươi biết."
Hiện giờ những người còn sống sót trong gia tộc Rồng đều đang khắp nơi tìm kiếm Tiểu Điện Hạ của bọn họ.
Trứng rồng nở quá nhanh có chút nằm ngoài dự liệu của nàng, tuy rằng cuối cùng nữ chủ phải quay về Long tộc sinh sống, nhưng trước thời điểm đó, nàng sẽ tận lực che chở nàng ấy.
"Ta đã nói với ngươi, ngươi không thể để người khác phát hiện mình là rồng, không phải hù dọa ngươi.
Tiên môn cùng Long tộc đã quyết tuyệt, Long cung...!đã sụp đổ.
Không phải vậy ngươi cũng sẽ không xuất hiện ở đây."
Lạc Thanh Từ do dự vẫn là nói ra, sau khi nàng nói xong, Tiểu Long Tử cũng không ầm ĩ, chỉ là con mắt đỏ đến mức càng ngày càng lợi hại, nước mắt trong chốc lát đã đảo quanh.
Lạc Thanh Từ trong lòng mềm nhũn, nhất thời nói không ra lời.
Nữ chủ lúc này chính là một hài tử không nơi nương tựa, làm sao có thể đối mặt hiện thực tàn khốc này đây.
Nàng có chút không đành lòng, nhưng không thể không nói tiếp.
Nàng dừng một chút, một lần nữa đưa tay ra, hướng về Tiểu Long Tử vừa rời khỏi người nàng: "Có muốn đến chỗ ta hay không?"
- ------------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...