Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Trước kia anh thật sự không biết Bá Tường à?” Sau khi cuộc tụ tập giải tán, Hạng Viễn hỏi Phương Trác.
“Hẳn là vậy,” Phương Trác nghĩ thế nào cũng không ra được mối liên hệ giữa hai người, “Anh, sao anh lại hỏi vậy?”
“Thì cảm thấy người này là lạ thôi.”
“À, tất nhiên không quá bình thường rồi, rõ ràng là đối thủ của Nhạc Hằng, thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà chạy tới đây bám dính vào người anh ấy, đúng là cái thằng không biết xấu hổ.”
Biết xấu hổ hay là không biết xấu hổ cũng là chuyện riêng của Bá Tường, Hạng Viễn nghiêng đầu nhìn Phương Trác một cái, lại hỏi: “Mày thật sự không định gặp em họ của Nhạc Hằng à?”
“Thôi tha cho em đi!” Phương Trác quả thực muốn quỳ lạy mà kêu rên, “Em muốn tìm một cô bạn gái, nhưng thực sự em không có ý định tìm một đại tiểu thư gia thế tương đồng, đến lúc yêu đương không thành lại bị người nhà ép buộc kết hôn, thế có phải thốn lắm không?”
Hạng Viễn bất đắc dĩ đỡ trán, “Mày nghĩ nhiều quá rồi.” Tuy thái độ của Bá Tường cùng Tiêu Nhạc Hằng có phần kỳ quái, nhưng ngay cả mặt cũng chưa từng thấy, mày có chắc em gái đó sẽ để ý đến mày hay không?
Song, nghi vấn này tồn tại trong đầu Hạng Viễn không lâu, bởi vì ngày hôm sau, Tiêu Nhạc Hằng đã dắt theo cô em họ ấy đến công ty bọn họ.
“Nhạc Hằng đến à? Sao không gọi điện thoại trước?” Hạng Viễn đi ra từ phòng làm việc, cười cười, vươn tay chào hỏi Tiêu Nhạc Hằng.
Người sau bắt tay đáp lại cậu, chỉ vào cô gái vẻ mặt lạnh lùng, một thân quần da áo bó ở ngay bên cạnh, “Shirley ở nhà nhàn rỗi mãi cũng chán, nên tôi dắt con bé đi chơi.”
“Shirley?” Hạng Viễn nhíu mày, nhìn cô gái mắt đeo kính râm, chân không đi giày cao gót mà còn cao ráo hơn cả mình, sâu sắc cảm nhận được sự ác liệt của phụ nữ.
“Chào.” Shirley tháo kính râm, vươn bàn tay với những ngón tay thon dài ra bắt tay cùng Hạng Viễn.
Đầu ngón tay cô gái nọ có chút lạnh, Hạng Viễn nắm một chút liền vội vã buông ra. Thường xuyên đối diện với đám đàn ông cứ sờ được tới tay mình là cuống cuồng ăn đậu hũ, cho nên Shirley hơi hơi kinh ngạc trước thái độ của người kia.
“Cậu không tồi, tôi thích.”
Hạng Viễn khẽ trượt chân, thiếu chút nữa ngã ngửa. Cậu quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nhạc Hằng, đầu óc cô em gái này của ông không có vấn đề đấy chứ?
Tiêu Nhạc Hằng hiển nhiên đã quen với tính cách của Shirley, thấy Hạng Viễn giật mình kinh hãi thì nhịn không được giơ tay lên che miệng khẽ cười.
“Đúng rồi, trái dưa gang lùn tịt kia đâu?” Shirley chưa vội tiến vào văn phòng, mà quay đầu nhìn khắp mọi nơi, “Không phải nói muốn tán tôi làm bạn gái hả?”
Trái, trái, trái dưa gang lùn tịt? Khóe miệng Hạng Viễn giật mạnh, ánh mắt chuyển lên trên người Tiêu Nhạc Hằng một lần nữa, ‘trái dưa gang lùn tịt’ sẽ không phải là cụm từ dùng để chỉ Phương Trác đấy chứ? Sát muối vào vết thương lòng của thằng nhóc đó, cô không sợ cậu ta vác đao đuổi giết cô sao?
“Hình như Phương Trác không có ở đây?” Tiêu Nhạc Hằng cũng lên tiếng hỏi.
“Nó ra ngoài mua đồ, lập tức sẽ trở lại.” Thấy Tiêu Nhạc Hằng cùng Shirley khiến cho mọi người chú ý, Hạng Viễn sợ bọn họ lại phun ra mấy lời không nên, vì thế vội vã đưa người vào phòng làm việc của mình, “Trước mắt cứ theo tôi vào phòng làm việc chờ một lát đi.”
Tiêu Nhạc Hằng đi theo Hạng Viễn vào văn phòng, Shirley lại không nghe lời như vậy, hình như cô rất lạ lẫm đối với hình thức của kho hàng này, vừa quan sát, vừa nhàn nhã đi ‘catwalk’ về khu làm việc của công nhân.
“Bên đó không thể đi!” Hạng Viễn giương giọng kêu lên.
“Vì sao?” Shirley nhướng mày.
“Bởi vì…” Hạng Viễn gãi gãi đầu, còn chưa tìm được cái cớ thích hợp đã chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng reo, “Anh, xem em mang gì về cho anh này?”
Hạng Viễn cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy Phương Trác vui vẻ chạy vào, trên mặt tràn đầy tươi cười hớn hở, cánh tay duỗi thẳng, giơ lên hai ly trà sữa trân châu, “Em mua được trà sữa chính tông nha, anh nhanh uống thử xem!”
Trà sữa trân châu chính thống? Hạng Viễn ngây ngốc tiếp nhận một ly.
“Trà sữa? Trân châu?” Có thể vì sống ở nước ngoài quá lâu cho nên âm điệu của Shirley có phần quái dị, cô nàng vươn ngón tay dài, một phen đoạt ly trà trong tay Phương Trác đi.
“Cô làm gì vậy?” Phương Trác đang muốn chia sẻ đồ ngon với anh Hạng đó nha, thật không thể ngờ, rốt cuộc ly trà thuộc về mình thế nhưng lại bị người ta nửa đường cướp đoạt.
Shirley không để ý đến cậu, giơ ly trà sữa về phía ánh nắng mặt trời mà xét xét soi soi.
“Soi cái gì mà soi? Không có độc!” Phương Trác bất mãn trước hành động của cô nàng, bắt đầu có suy nghĩ cướp trà về, “Hiểu lễ phép là gì hay không thế, không phải mua cho cô đâu.”
“Chẳng phải cậu muốn tán tôi à? Sao lại không phải mua cho tôi?” Shirley cầm trà sữa, từ trên cao nhìn xuống đối phương.
“Gì?” Phương Trác choáng váng, ngoáy ngoáy lỗ tai, không dám tin nói, “Ai bảo tôi muốn theo đuổi cô!”
Shirley không trả lời, mà liếc mắt về phía ông anh họ mình.
“Anh chưa nói gì cả.” Tiêu Nhạc Hằng nhún vai, tỏ vẻ bản thân thực là vô tội.
“Vậy ai nói!” Phương Trác sắp bùng nổ, cô gái này có vấn đề về đầu óc đúng không? Tuy bộ dạng cô ta rất xinh đẹp, nhưng mà cậu không có sở thích tự ngược đâu, tìm một cô bạn gái có thể đè bẹp mình chỉ bằng chiều cao ấy à, quên đi nhé!
“Không phải cậu thích tôi từ lúc nhỏ à?” Shirley có chút hoang mang, giống như không rõ vì sao Phương Trác đột nhiên trở mặt.
“Lúc nhỏ tôi quen cô hả?” Phương Trác cũng thực giật mình.
“Đúng vậy, chúng ta học cùng mẫu giáo mà?”
“Cô là…” Phương Trác trừng lớn con mắt, nhìn thẳng vào mặt Shirley, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng đột nhiên cho ra một kết luận cực kỳ không đáng tin, “Cô là… Cầu Cầu?” Cái quả bóng vừa béo vừa lùn lại còn chuyên môn bôi nước mắt nước mũi lên người cậu ngày xưa đó hả?
“Cậu nhận ra rồi?” Shirley nhíu mày, gương mặt lạnh lùng thanh cao như tuyết đột nhiên lộ ra một tia sáng có thể gọi là ôn nhu.
“Không phải chứ? Cô ăn cái gì mà cao vậy?” Chẳng lẽ khí hậu nước ngoài đặc biệt tốt? Tại sao một đám người sang bên đó đều cao lêu nghêu thế chứ? Phương Trác cảm giác mình đã bị bạo kích đến mất đi một vạn điểm máu, chỉ hận không thể chui vào lòng đất, bày tỏ bản thân không tồn tại mà thôi.
Nhìn vào bộ dạng chịu đả kích nặng nề của Phương Trác, Hạng Viễn bày tỏ, mình thực sự lực bất tòng tâm. Cậu lôi kéo Phương Trác, nhỏ giọng nói: “Mời khách vào trong nói chuyện đi.”
Phương Trác còn chưa có phản ứng, Shirley tiến lên một bước gạt tay Hạng Viễn ra, cúi đầu, một tay cầm trà sữa, một tay kéo Phương Trác, “Tiểu Trác, chúng ta vào đi thôi.”
“Cô ta thật là em họ của ông?” Hạng Viễn và Tiêu Nhạc Hằng ngồi trên ghế sa lông, hoài nghi nhìn Shirley cùng Phương Trác đang ngồi ở một góc khác trong văn phòng.
“Còn thật hơn vàng.”
“Nhưng mà…” Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm! Tuy Shirley thoạt nhìn vô cùng nữ tính, song Hạng Viễn vẫn cứ cảm thấy là lạ. Chẳng qua, cậu không tiện nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta, cho nên chỉ có thể nói bóng nói gió với Tiêu Nhạc Hằng.
Tiêu Nhạc Hằng vốn là kẻ đặc biệt thông minh ở trong cái vòng quan hệ này, trước những câu hỏi của Hạng Viễn, hắn đều khéo léo vòng vo kiểu hư hư thực thực. Hai người nói chuyện rất thoải mái, nhưng đến cuối cùng Hạng Viễn mới phát hiện, mình chưa hề nhận được một đáp án hữu ích nào.
“Sao bỗng nhiên Shirley lại về nước?” Trước kia cậu chưa từng nghe ai nhắc đến người này.
“Chuyện này tôi cũng thấy lạ, bởi vì trong khoảng thời gian sắp tới, quả thật Shirley chưa có kế hoạch hồi hương.”
Nói thế thì nói làm đíu gì, cô ta đã trở lại rồi, giờ ông nói thế còn có tác dụng mợ gì nữa? Hạng Viễn liếc Tiêu Nhạc Hằng một cái: “Nói cái gì có ích chút đi.”
“Hữu ích thì chính tôi cũng không biết.”
Hiếm khi thấy Tiêu Nhạc Hằng chơi xấu, nhưng Hạng Viễn thật sự không hề tức giận, cậu nhìn cô gái đang ngồi trên tay ghế sô pha, duỗi cánh tay dài gần như đem Phương Trác ôm vào trong ngực, một lần nữa hoài nghi người này không thuộc diện ‘chị em’.
Hai anh em Tiêu Nhạc Hằng ở lại công ty của Hạng Viễn rất lâu, kỳ thực cậu rất không muốn tiếp chuyện bọn họ, nhưng nhìn thấy Shirley cứ một mực nhắm mắt theo đuôi bám dính vào Phương Trác, lại không đành lòng mở miệng đuổi người.
“Người này thật sự là bạn học chung mẫu giáo với mày?” Không phải Hạng Viễn đa nghi, tuy bộ dáng Shirley rất đẹp, nhưng nhìn lâu sẽ phát hiện ra vài chỗ tương đối không hài hòa.
Tỷ như, bả vai rộng hoàn toàn không giống con gái, lại tỷ như, bộ ngực siêu bằng phẳng của cô nàng.
Thế nhưng, người ta lại chẳng chút do dự đi vào WC nữ mà bạn vẫn nói bạn hoài nghi giới tính của người ta ư, đến cuối cùng, Hạng Viễn bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của bản thân mình.
“Em cũng chẳng biết.” Phương Trác vô cùng buồn bực, mười mấy năm không gặp rồi, ai biết bạn học năm nào nay có bộ dạng ra sao! Thế nhưng chỉ dựa vào vấn đề chiều cao, Phương tiểu thiếu gia đã lập tức loại Shirley ngay từ vòng gửi xe rồi.
“Nhưng anh thấy cô nàng rất có cảm tình với chú mày đấy.” Hai người bạn nhỏ không gặp mười mấy năm, vừa thấy mặt, Shirley đã dám hút chung một ly trà sữa với Phương Trác, nếu đổi lại là mình, Hạng Viễn có lẽ sẽ phun thẳng lên mặt thằng nhóc kia.
“Anh, anh đừng nối loạn tơ tình,” Phương Trác nhíu mày, nói tiếp: “Em còn không biết rốt cuộc cô ấy có phải Cầu Cầu hay không đâu, về nhà kiểm tra lại album đã.”
“Tiêu Nhạc Hằng còn có thể lừa mày?”
“Anh cho là anh ấy tốt lắm hả?” Thời điểm cô gái kia xuất hiện rất khéo, trong lòng Phương Trác không khỏi băn khoăn. Tuy những hành động nho nhỏ của Shirley hôm nay cũng khiến cậu thấy ấm lòng, nhưng ngộ nhỡ đối phương là do anh em tìm đến trêu đùa mình, một khi dính bẫy còn không phải sẽ bị người ta cười cho thối mũi hay sao!
Mây đen đè nặng trên đầu Phương Trác càng lúc càng dày, không đợi đưa Hạng Viễn về, cậu đã cuống cuồng quay lại Phương gia để tìm album chứng cớ.
“Sao hôm nay Tiểu Phương về sớm vậy?” Tam gia nhận được điện thoại của Hạng Viễn, vội vàng đến đây đón người.
“À, nó vừa có một cuộc diễm ngộ.” Hạng Viễn tựa vào trong ngực Tam gia, đem chuyện Shirley đến tìm Phương Trác nói lại một lần.
“Shirley?” Tam gia nhíu mày, hiểu biết của hắn đối với Tiêu gia chỉ giới hạn ở một chi của gia đình Tiêu Nhạc Hằng, nói tới họ hàng bên ngoại của bọn họ, tựa hồ cũng không rõ lắm, “Cô bé kia họ gì?”
Hạng Viễn ngẩn ra, lập tức nhún vai, “Không hỏi.”
“Em đó nha!” Tam gia chọt chọt lên trán cậu, cười nói: “Ngày nào đó bị người đem bán còn giúp họ đếm tiền cũng nên.”
“Em mà lại ngốc nghếch như thế à?” Hạng Viễn liếc hắn một cái, nhớ đến cái gì đó, mới tiếp lời, “Nhưng mà, ngược lại Tiêu Nhạc Hằng có nói một câu khiến em cảm thấy rất là kỳ quái.”
“Hắn nói cái gì?”
“Hắn nói Shirley vốn không có kế hoạch hồi hương.”
“Nhưng cô nhóc đã trở lại rồi.”
Tam gia và Hạng Viễn liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc lóe lên trong mắt đối phương. Hạng Viễn trọng sinh, mặc dù kiếp trước không để tâm đến nhiều chuyện, song cậu nhớ rõ, đến khi mình xuất ngoại Phương Trác cũng chưa từng kết giao bạn gái, vậy Shirley đột nhiên xuất hiện này là thế nào đây?
Mặc dù thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Hạng Viễn không thể phủ nhận Shirley có một hứng thú không bình thường đối với Phương Trác, tuy nhiên trong ký ức của cậu, quả thật không hề tồn tại một người như vậy.
Cô gái đó có lai lịch thế nào? Vì sao lại thay đổi kế hoạch, vì sao lại đột nhiên về nước?
Hạng Viễn rất loạn, trong lúc nhất thời không cách nào có thể lý giải rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...