Đường đi về nhà không tới 300m.
Nhưng Nguyễn Kiều cảm thấy mình đã đi rất lâu, rất lâu.
Đầu cô vừa như hoàn toàn trống rỗng, vừa giống như đã nhét quá nhiều thứ, con đường ngắn ngủn nhưng không tới được điểm cuối.
Tống Minh Chiêu đang ngồi ở phòng khách xem tivi trong nhà, nghe thấy Nguyễn Kiều mở cửa, bà chuyển ánh mắt sang phía cửa, nhẹ giọng hỏi: “Kiều Kiều, con đi đâu thế?”
Nguyễn Kiều còn chưa hoàn hồn, theo bản năng dùng cái cớ đã sớm chuẩn bị, “Dạ, con đi mua quần áo ạ.”
Tầm mắt Tống Minh Chiêu rơi vào trên tay cô.
Chỉ có một hộp quà tặng màu hồng không lớn.
Một hồi lâu Nguyễn Kiều mới phản ứng kịp, cúi đầu nhìn rồi vội vàng sửa miệng.
“Không tìm thấy đồ hợp với con cho nên không mua ạ.”
“Con đi cùng với một người bạn cùng phòng thời trung học… Cậu ấy đến Đế Đô học, hai ngày này được nghỉ học mới trở về, sau đó cậu ấy hẹn con đi gặp mặt, nói là bổ sung quà sinh nhật khi trước cho con ạ.”
Giọng của cô càng về sau càng nhỏ dần, ngay cả chính cô cũng xuất hiện loại cảm giác chột dạ “giải thích chính là che giấu”.
“Con về phòng tắm rửa trước đây ạ…”
Nguyễn Kiều ném một câu như thế xong thì hốt ha hốt hoảng chạy vào phòng, còn khóa cửa lại.
Mãi đến khi vào phòng của mình, Nguyễn Kiều dựa vào cánh cửa, không ngừng hít thở sâu mới có cảm giác thả lỏng một chút.
Trong đầu đều là những âm thanh loạn óc không tài nào dứt được.
Cô cảm thấy má phải của mình như bị lửa đớt, cho đến giờ đã có thể nóng bỏng tay.
Cảm xúc ấm áp nhàn nhạt, dường như làm thế nào cũng không thể quên được.
Còn nửa tiếng nữa sẽ livestream, cô không yên lòng bắt đầu chuẩn bị đồ.
Trong đầu vẫn nhớ về hình ảnh ở dưới tàng cây.
Có hơi thẹn thùng, cũng có chút ảo não.
Sao mình có thể đột nhiên thốt ra câu… để cân nhắc một lát nhỉ?
Nghĩ kĩ lại, Lâm Trạm vốn không có tỏ tình, chỉ có một câu khi nào chính thức tuyên bố, cô còn tự mình hiểu, chẳng khác gì là đã cho câu trả lời.
Không dè dặt chút nào!
Nghĩ đến đây, Nguyễn Kiều càng lúc càng xấu hổ.
Cô ngã xuống giường, vùi đầu vào bên trong muốn gào thét, nhưng lại sợ Tống Minh Chiêu ở bên ngoài nghe thấy.
Cả người đều luống cuống hết cả lên.
7 giờ 57 phút, đồng hồ báo thức bắt đầu vang lên, Nguyễn Kiều cần phải ngồi dậy từ trên giường.
Cô đổi tên phòng thành “Hôm nay chỉ livestream 1 tiếng”, đợi đến giờ livestream, người xem dần dần vào, cô mới bắt đầu giải thích.
“Đầu tiên phải nói xin lỗi với mọi người, hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm, cho nên chỉ có thể livestream 1 tiếng thôi, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ bù thời gian nhé.”
Cô không dựa vào livestream mà thu tiền, đương nhiên sẽ không có người dị nghị, mọi người đều nhốn nháo tỏ vẻ đã hiểu.
Nội dung hôm nay Nguyễn Kiều livestream chủ yếu là kéo băng dán vào sổ tay hướng dẫn.
Loại giấy washi khá phổ biến ở thị trường hiện nay là giấy washi Nhật Bản, giấy washi Đài Loan, cùng với loại dập nổi màu vàng hay bạc, còn có các băng dán được tiến hành dựa theo công nghệ đặc biệt, đủ loại màu mực dầu gì đấy đều khác nhau.
“Đây là cuộn ribbon works đối lập nhau, được đón nhận trong năm nay, chính là giấy washi mặt sương. Đây là một xã đoàn có phong cách khá đặc biệt, là một trong những xã đoàn mà cá nhân tôi yêu thích trong hai năm qua, không có kiểu hay theo phòng trào… Cho dù hoa văn có thích hợp hay không cũng đều muốn dập nổi vàng và bạc…”
“Đây là cuộn pháo hoa trong buổi tiệc trà của Elise, cũng rất được mùa trong năm nay, đặc biệt in theo công nghệ mực dầu…”
Nguyễn Kiều vừa nói tới đây thì trong phòng đột nhiên có một tin nhắn hệ thống bay ra.
[Thiên Đình đệ nhất soái] tặng [Khinh khí cầu]*1 cho [Kiều Mềm Mại].
Nguyễn Kiều sững sờ, sau khi phản ứng kịp thì tim đập nhanh lần nữa.
Cô thấy Lâm Trạm phiền quá đấy!
Đều tại anh mà hai ngày nay cô như bị bệnh, trái tim nhỏ hở tí là bắt đầu đập bùm bùm.
Cô làm bộ như không nhìn thấy, dửng dưng cầm lấy một cuộn băng dán khác.
Nguyễn Kiều vừa nói vừa kéo băng dán lên sổ tay hướng dẫn.
Sau khi kéo xong thì cô mới chú ý tới khu nhắn tin mọi người cứ đang nhắc nhở cô.
Người qua đường 1: [Mềm Mại, này hình như là cuộn hoa và Elise mà].
Người qua đường 2: [Thật ra tôi cũng thường nhầm lẫn tiệc trà của Elise cùng với hoa và Elise].
…
…
Cô vội vàng sửa lại, “Xin lỗi nhé, nói sai rồi, đây là cuộn sản phẩm hoa và Elise.”
Sau đó cô lại tiếp tục nói, “Chúng ta tiếp tục xem cuộn băng dị hình này nhé…”
Lơ đãng kéo hết một cuộn lên sổ tay hướng dẫn, Nguyễn Kiều nhìn khu nhắn tin thì phát hiện tin nhắn mới lại bùng lên không dứt.
Người qua đường 1: [Hình như tôi cảm thấy mắt mình có vấn đề rồi, cái Mềm Mại vừa kéo không phải là đường chân trời sao?]
Người qua đường 2: [Đường chân trời thành dị hình rồi sao??? Nhưng cái này kéo ra đâu phải là dị hình đâu…]
Người qua đường 3: [Mềm Mại làm sao vậy?]
Người qua đường 4: [Má ơi giàu quá! Vậy mà sinh thời có thể nhìn thấy cả cuộn đường chân trời!]
Người qua đường 5: [Đường chân trời MOMA! Băng dán mà dựa theo cm là tính giá đấy! Vậy mà đại thần kéo tới 90cm làm sổ tay hướng dẫn! Đau lòng đến không thể thở nổi!!!]
Nguyễn Kiều theo bản năng nhìn sổ tay hướng dẫn…
!!!
Cô cảm thấy lòng đang nhỏ máu rồi.
Trong chốc lát cô không thể tin được, mình vậy mà không ý thức được đã kéo sai Đường chân trời gần cả một thước, đây chính cuộn băng dán mà cô quý nhất, không nỡ bóc ra, càng không nỡ dùng.
Nguyễn Kiều đột nhiên thấy rất đau lòng.
Nai con đập loạn gì đó đều lắng lại.
Sau khi livestream xong, cô cố gắng đóng gói Đường chân trời trở về trạng thái ban đầu, cũng thất bại tuyên bố kết thúc.
Chẳng được bao lâu, weixin liền rung lên, cô ỉu xìu cầm điện thoại lên xem.
Gạo Nếp: [Mềm Mại lợi hại quá, nghe nói cậu vừa livestream bóc một cuộn Đường chân trời à!]
Gạo Nếp: [Cậu buộc cuộn Đường chân trời như đồ bỏ đi rồi mới cầm trở về mà! Không phải cậu từng nói muốn để nó làm vật gia truyền sao?]
Gạo Nếp là bạn trên mạng mà Nguyễn Kiều đã sớm quen từ trong nhóm sổ tay, bây giờ cũng là blogger sổ tay.
Nhưng cô ấy chủ yếu viết bút ký du lịch TN, không giống với tác phong của Nguyễn Kiều lắm.
Nghe Gạo Nếp vừa nói blabla, Nguyễn Kiều càng thêm đau lòng.
Sadako không quên người đào giếng: [Đừng nói nữa, khoảnh khắc đó tớ như bị trúng tà…]
Gạo Nếp: [Ha ha ha ha ha. Cậu làm tớ cười sắp chết rồi!]
Gạo Nếp: [Đúng rồi, xã đoàn tụi tớ muốn tổ chức phiên chợ sổ tay lần đầu tiên ở Nam Thành, địa điểm đã quyết định xong rồi, ngày mai sẽ đi rao cho thuê quầy hàng, định mở vào lễ tình nhân năm sau.]
Sadako không quên người đào giếng: [Vậy tốt quá, đến lúc đó tớ nhất định sẽ đến chơi.]
Lúc đầu phạm vi sổ tay nhiều nhất đến từ Nhật Bản vả Đài Loan, có kênh “haitao” mua sắm online trực tiếp sổ tay từ Nhật Bản và Đài Loan, còn nếu không có thì cũng có nhiều ở trang Alibaba.
Theo đó là xã đoàn Đại Lục như măng mọc sau mưa, chợ phiên sổ tay cũng càng thường xuyên hơn, hơn nữa còn tổ chức rộng rãi ở những khu vực khác nhau.
Nói đi nói lại, rất nhiều thành phố đều có chợ phiên sổ tay, nhưng Nam Thành thì vẫn chưa có.
Lần này xã đoàn của Gạo Nếp muốn chọn Nam Thành làm nơi tổ chức chợ phiên, Nguyễn Kiều có chút mong đợi.
Gạo Nếp: [Lần này sân bãi rất lớn, cậu có định sang bày bán không?]
Sadako không quên người đào giếng: [Tớ bày hàng à? Tớ cũng không phải trong xã đoàn…]
Gạo Nếp: [Cậu có thể ra lô hàng thử xem mà.]
Nguyễn Kiều nâng má nghĩ một lúc, cũng phải, băng dán của cô nhiều thật, nếu như chỉ đơn giản dùng riêng thì hồ để dán cũng không đủ.
Đề nghị của Gạo Nếp dường như có thể làm được.
Sadako không quên người đào giếng: [Cũng có thể, vậy cậu cứ rao thuê quầy hàng trước, chỗ còn dư lại thì có thể để cho tớ.]
Nói chuyện với Gạo Nếp một lát, Nguyễn Kiều lại đăng weibo quảng cáo giúp Gạo Nếp.
Buổi tối đi ngủ.
Nguyễn Kiều hơi mất ngủ, cô kéo đồ bịt mắt ra, nhưng lại rất đúng lúc, di động bắt đầu rung mạnh ở dưới gối.
Cô trở tay tìm di động, dựa vào trực giác tìm thử, sau đó đặt nghe ở bên tai.
Giọng nam ở đầu điện thoại bên kia có hơi lười nhác, làm tay cầm điện thoại của cô bất giác khẽ run lên.
“Em gái Kẹo Sữa, chợ phiên sổ tay là cái gì?”
Nghe được biệt danh mới của anh, Nguyễn Kiều cảm thấy độ ấm của đồ bịt mắt chợt lây sang lên mặt.
Lâm Trạm ở đầu bên kia một tay khẽ gõ bàn phím, tìm kiếm kết quả, xem một lát rồi anh nói, “Biết rồi, chính là bày quầy bán đó hả, vậy tớ cũng muốn đi.”
Nguyễn Kiều theo bản năng hỏi: “Cậu đi làm gì?”
Lâm Trạm: “Có phải cậu đã quên lễ tình nhân là ngày gì không, cần tớ nhắc lại một lần cho cậu không?”
Nghe câu này, Nguyễn Kiều đưa di động che trước lồng ngực, nhưng tim đập quá nhanh nên cô lập tức kéo ra, lôi mền vùi cả người vào trong.
Cô nhỏ giọng nói với đầu bên kia, “Lưu manh!”
Lâm Trạm nghe thấy hai chữ “lưu manh” truyền đến từ điện thoại, sau đó là tiếng cúp điện thoại “tút tút” vội vã.
Khuỷu tay chống trên mặt bàn, môi trề xuống, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Bỗng nhiên, anh lại cong khóe miệng rồi bật cười thành tiếng.
Đi theo trận tuyết lớn rơi lả tả là đêm giao thừa lặng lẽ đến gần.
Ông bà ngoại và ông bà nội đều đã không còn, hai năm gần đây bà con họ hàng ở gần đều đến nhà Nguyễn Kiều mừng năm mới.
Nguyễn Kiều bận như con quay xoay không ngừng nghỉ, phải phụ mua đồ tết, quét dọn làm vệ sinh, bạn bè thân thích qua đây cũng phải chiêu đãi cùng với ba mẹ.
Mà Tống Minh Chiêu còn chê cô không trang điểm tỉ mỉ, trước đêm giao thừa dẫn cô đến cửa hiệu cắt tóc, làm kiểu uốn xoăn nhẹ.
Nhà tạo hình còn giúp cô làm hiệu quả xõa tung, dặn cô không có việc gì thì đừng gội đầu, có thể giữ lâu được một tí.
Nguyễn Kiều chưa từng hấp tóc, ngồi ở cửa hiệu làm tóc đến bốn tiếng, cô đột nhiên bắt đầu khâm phục Lâm Trạm rồi.
Chắc nhuộm tóc cũng phải lâu mà đúng không, nhìn qua anh như là người mắc chứng tăng động của trẻ em, vậy mà có thể vì làm tóc mà đợi lâu như thế, xem ra vì để bảo vệ tên tuổi Đạo Minh Tự Nam Đại mà anh cũng rất cố gắng.
Không biết vì ánh sáng ở cửa hiệu tóc vô cùng sáng hay là vì sắp ăn tết, mà tâm tình của cô rất tốt.
Nguyễn Kiều đứng ở trước gương quan sát kiểu tóc mới, vậy mà cảm thấy không tệ lắm.
Có chút… đáng yêu quá!
Cứ bận rộn đến đêm giao thừa, cuối cùng Nguyễn Kiều có thể rảnh rỗi rồi.
Mọi người quây quần bên chiếc bàn tròn lớn ăn cơm tất niên, trong bữa tiệc cứ theo thường lệ bị người thân hỏi về việc học, Nguyễn Kiều cũng khôn ngoan trả lời.
Nhưng năm nay Nguyễn Kiều đã lên đại học, dường như mọi người lại có đề tài khác để chọc ghẹo.
“Kiều Kiều, đại học rồi, có thể yêu đương rồi, bây giờ không dễ tìm nam sinh có tố chất tốt, sau này ra trường, con không có kinh nghiệm gì thì sẽ không thể nắm bắt được con trai.”
Người nói chuyện là cô hai của cô.
Sở thích lớn nhất trong đời chính là làm mai mối, câu cửa miệng hay nói chính là cuộc sống hằng ngày hiện giờ của mấy cặp vợ chồng mà cô ấy tác hợp.
Sau đó cô ba cũng nói tiếp, “Đúng đó Kiều Kiều, có thể tìm rồi đấy! Bạn trai của Giai Tuệ cũng là học thời đại học đấy, vẫn nên tìm hiểu biết rõ lẫn nhau hơn, còn đáng tin hơn những lời của người thân.”
Giai Tuệ trong miệng cô ba là con gái của cô ấy, cũng là chị họ lớn của Nguyễn Kiều, năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đã đính hôn cùng với bạn trai.
Nghe nói điều kiện của nhà trai cực tốt, còn chưa kết hôn mà đã mua được một căn hộ duplex lớn và xa hoa ở Nam Thành, rồi còn viết tên của cả hai người.
Cô ba của cô vẫn luôn kiêu ngạo vì chị họ Giai Tuệ, gặp người khác liền khen con gái mình có tiền đồ.
Hằng ngày năm mới đều đối mặt với đủ họ hàng cô tư bà bảy, Nguyễn Kiều đã sớm luyện nên bản lĩnh cao siêu tai này vào, tay kia ra, bạn cứ việc nói, nghe được một chữ, xem như tôi thua.
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng đương nghiên ngoài miệng vẫn phải trả lời đôi câu, khiến người ta cho rằng cô đang nghiêm túc nghe dạy, công phu đã tích lũy nhiều năm như vậy, cô ứng phó cũng xem như là điêu luyện.
Sau bữa cơm đoàn viên, có người thì chơi mạt chược, người xem tiết mục cuối năm.
Nguyễn Kiều ngồi chung với mấy đứa nhỏ, chống cằm lướt điện thoại.
Không biết từ lúc nào, Lâm Trạm kéo cô vào nhóm weixin có tên là “Lấy tiền lì xì chúc mừng phát tài”.
Cô không thêm weixin người khác, trở ra một hồi lâu, cô mới dựa vào giọng điệu nói chuyện và tên nick mới nhận ra mấy người quen, cũng có một số người cô không thân lắm.
Lướt nhanh tin nhắn trong nhóm, mọi người đều đang bốc phét.
Nguyễn Kiều chỉ xem, không nói lời nào.
Khi mọi người đang trò chuyện chào nhau, Lâm Trạm đột nhiên gửi bức hình cơm tất niên.
Nguyễn Kiều click mở, món ăn khá là phong phú.
Còn có cua đồng gì đó…
Giang Thành: [Má! Khoe của!]
Tống Loan Loan: [Muốn ăn cua đồng.]
Người qua đường Giáp: [Một bức hình vô hình trung là đòn trí mạng nhất!]
Không biết chủ đề nói chuyện thế nào, đột nhiên có người ồn ào bảo Lâm Trạm phát lì xì.
Dù sao tên nhóm cũng có hai chữ lì xì, nhắc tới vấn đề này, mọi người đều tự đẩy dòng chữ [Đạo Minh Tự mau phát lì xì] lên trên đầu.
Ẩn nấp trong mười mấy người, Nguyễn Kiều không rõ lắm.
Rất nhanh, Lâm Trạm đã phát lì xì.
Nguyễn Kiều tự nhận tốc độ tay mình đã rất nhanh rồi, tràn đầy lòng tin muốn cướp vận may, nhưng mở ra thì hiện dòng chữ: Lì xì đã bị cướp sạch rồi.
Giang Thành: [Có mười mấy đồng! Lâm Trạm, cậu keo kiệt quá! Phát một bao lớn đi!]
Mọi người cùng Giang Thành đẩy khẩu hiệu [Gửi bao lớn đi!] lên trên.
Có lẽ là con người thấy việc vui nên tinh thần cũng thoải mái, Lâm Trạm cũng không chùn tay gửi lì xì, tiện tay quăng hai mươi cái lẻ tẻ.
Nguyễn Kiều khá tuyệt vọng…
Cảm thấy vận may năm mới nhất định rất tệ…
Lì xì của Lâm Trạm chia làm mười phần, xác suất cướp được không lớn lắm, nhưng xác suất mỗi ngưởi không cướp được càng nhỏ hơn!
Nhưng cô chính là… người không cướp được. :)
Ớt Chỉ Thiên: [@Sadako không quên người đào giếng, không phải cậu muốn tớ phát sao, sao không cướp vậy?]
Sadako không quên người đào giếng: [Không cướp được… Tớ cũng tuyệt vọng lắm…]
Trong nhóm trêu chọc tốc độ của nguyễn Kiều.
Lì xì của Lâm Trạm lại giáng xuống lần nữa.
Mọi người đang định click mở thì thấy lì xì có tên là - Để cho em gái Kẹo Sữa nhà tớ, không được cướp.
Ừm, chỉ có Nguyễn Kiều quan tâm click mở hai bao lì xì, 52.00.
Nguyễn Kiều nhìn thấy mình cướp được hơn 50, trong lòng đều cười ha hả, đang định xem mình ngược những người khác thế nào thì cô mới phát hiện mọi người đều nói một câu.
[Không muốn ăn bát cẩu lương này lắm. Tạm biệt]
???
Nguyễn Kiều lướt đến tin nhắn trước phần lì xì, lúc này mới nhìn thấy câu nói kia, cùng với, người lãnh lì xì chỉ có một mình cô…
Ớt Chỉ Thiên: [Tớ dựa vào câu chuyện của mình mà phát cẩu lương, các cậu dựa vào gì mà không ăn. Mỉm cười.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...