Chương 26: Hình chạm mũi tàu
Grace chạy ra khỏi khoang bếp ngoài hành lang. Cầu thang đâu? Cô còn bao nhiêu thời gian nữa?
Tiếng chuông lại vang lên.
Sao cô có thể không nhận ra là đã hết ngày. Chắc cô đã ngủ lâu hơn mình tưởng. Mình biết bà bép có một chất bí mật nào vào món súp và bánh mì không?
Khi hồi chuông tiếp theo nổi lên, cô tới hành lang ông già Nathaniel. Các cửa phòng đều đóng. Chung quanh hoàn toàn im ắng. Có lẽ vẩn còn thơi gian.
Lao tới cầu thang cô bước hai bậc một, bất cần tiếng động cô đang gây ra. Tim đập như điên. Cô phải về tới trước phòng trước khi thủy thủ đoàn thức dậy.
Chuông lai vang lên mấy lần rồi?
Đã tới hành lang ngay dươi boong tàu chính. Cô nghe có dấu hiệu sự sống sau cánh cửa đóng. Không đúng giống dấu hiệu của sự chết hơn. Grace đừng nghĩ đến chuyện đó chạy đi!
Tới chân thang cuối cùng. Cô không còn thở nổi nữa. Phải chi cô có sức lực như Connor. Đùng lo cô không còn xa đâu. Dường như cô đang nghe tiếng Connor khích lệ.
Lên tới đầu cầu thang, Grace ngoái lại nhìn dọc hành lang, và nhận ra một đường tắt. Cánh cửa – mà cô đã bỏ qua lúc trước – mở ra boong tàu. Theo lối này cô sẽ về phòng nhanh hơn. Khi cô đẩy cánh cửa chương lại vang lên lần nữa.
Dù biết trước nhưng cô bẫn giật mình thầy bên ngoài tối thui. Cô phải dừng lại tìm phương hướng. Bây giờ mà chạy như điên, chắc chắn sẽ trượt ngã khỏi mạn tàu, va đập vào cột buồm hay một mối hiểm nguy ần mỉnh nào đó.
Bỗng một nguồn sáng xuất hiện ngay kế bên. Mừng rỡ Grace nhìn quanh. Nguồn sáng mạnh hơn, mạnh đủ để cô biết chạy qua bên trái.
- Không ngửng lại nói một tiếng chào được sao?
- Giọng con gái ngay phía sau cô. Grace biết là cô nên cắm đầu chạy ngày về phòng, Và cô sắp tới nơi rồi. Nhưng…
- Nếu em hỏi chị sẽ nói ngay. Như thế là khiếm nhã. Chị không thích giao du với những người khiếm nhã.
Đành phải nói cài câu chào hỏi rồi chạy tiếp, Grace quay lại nói:
- Em xin lỗi.
Trước mặt cô là một phụ nữ trẻ, tóc bồng bềnh thả tới vai váy áo theo lối cổ. Kiểu áo này có một cái tên. Grace cố nhớ. Áo tiểu thư, đúng rồi. Băng buộc tóc gắn một lông chim đen. Tất cả, từ váy áo, băng buộc tóc, đôi chân trần đều sũng nước. Mặt cô ta mới thảm. Rõ ràng là đã trang điểm, nhưng phấn son nhòe nhoẹt, làm hai mắt như bơi trong hai ao nước đen, đôi môi nho nhò cong cong nhọ giọt màu sơn đỏ.
Cô ta nói:
- Nhìn trừng trừng như thế là vô lễ, không biết sao? Cho dù chị vô cùng điễm lệ.
- Xin lỗi em mãi nghĩ là…áo chị đẹp quá.
Thật tình đó không là những gì Grace đang suy nghĩ, nhưng câu nói bật ra thật đúng lúc. Môi cô gái nhoẻn cười:
- Ôi cám ơn em. Hàng hiệu chính gốc của Chanel đó. Lát nữa chị sẽ thay, ngay sau khi hoàn tất nhiệm vụ đêm xuống.
Cô ta vẩy một mồi lửa châm ngọn lồng. Thận trọng đóng cửa đèn lại, cô ta bước tới ngọn đèn kế tiếp ngay bên Grace, thanh nhã như một vũ công ba lê.
Chợt hiểu. Grace hỏi:
- Chị là cô Flotsam?
- Hả đúng rồi. Darcy Flotsam. Diễn viên trên tàu Titania thuở xưa. Còn em là ai?
- Grace. Grace Tempest.
- Duyên dáng lắm.
Cô ta tạm ngừng bổn phận, nghiêng mình chào Grace
Grace thầm nghĩ: Giống búp bê đến lạ lùng.
-Thì ra chị là người báo chuông?
-Chính xác.Chị luôn là người báo chuông, luôn là người thức dậy đầu tiên. Nhiệm vụ của chị là báo chuông và thắp đèn. Sau đó chị sẽ đi thay váy ướt này bằng bộ áo khô ráo và dễ thương.
Vượt qua Grace, cô ta mở một đèn lồng khác. Đáng lẽ Grace nên trở vào phòng. Nhưng lúc này cửa phòng cô đang đóng và trên boong vắng vẻ, lúc này chỉ có hai người, trò chuyện thêm chút nữa với Darcy Flotsam cũng chẳng nguy hại gì. Cô hỏi :
-Sao chị bị ướt sũng thế ?
Cô Flotsam rúc rích cười :
-Xấu hổ quá chị bơi một chút ấy mà. Tất nhiên là chị vẫn bơi. Cuối ngày co dãn cơ thể là chuyện quan trọng đấy. Nhất là khi công việc..phải giữ nguyên một tư thế như chị.
Cô ta hít một hơi dài.
-Việc giữ nguyên một tư thế ?
-Thật sự tĩnh lặng và một chút tập luyện cơ thế là đặc điểm nổi trội…ông Bryon dạy chị đó. Từ ngũ của ông ấy rất tuyệt.
-Chính xác thì công việc của chị là gì ?
Cô Flotsam quay lại với tư thế đứng múa bale, toàn thân vươn lên, hai tay vòng ra sau lưng, mặt đưa tới phía trước, mặt hướng lên trời :
-Câu trả lời cho em đó.
Grace bối rối lắc đầu.
-Hả ? Không đúng sao ? Chị là tượng chạm trên mũi tàu mà.
Nhìn ra đầu con tàu, Grace thấy nơi có tượng chạm, bây giờ trống không. Đây là sự thật sao ? Nhưng trên tàu này bất cứ điều gì lại chẳng có thê xảy ra.
Cô Flotsam lại nói :
-Tượng chạm ban ngày, ban đêm là người vui vẻ. Tin chị đi cưng nếu em phải giữ tư thế đó mười bốn tiếng, thì cuối ngày phải bơi lội để thư giãn chân tay.
-Nhưng sao chị lại trở thành tượng chạm ?
-Ôi đó là một chuyện dài vô cùng hấp dẫn.
Vừa đóng lại cửa đèn thanh tao tiến qua đèn kế tiếp, cô vừa nói :
-Chị là ca sĩ trên con tàu du lịch lớn, tàu Titania. Chị hát say mỗi bữa tối. Tất cà quí ông quí bà đều say mê giọng ca và điệu múa của chị. Chị tin là em còn nhớ những gì xảy ra trong đêm định mệnh đó. Titania bị sét đánh giữa đại dương. Tàu bị chìm. Tất cả người trên tàu đều bị hất tung xuống nước. Nhưng điều kì lạ đã xảy ra với chị. Chị chìm xuống ngay điểm một chiến thuyền cổ xưa bị đắm. Tất nhiên là về sau chị mới biết điều đó. Chị đã ngủ, em hiểu không? Chị đã..biến thể. Khi trục vớt con tàu đắm họ đã tìm thấy một bức tượng chạm tuyệt đẹp nằm dưới đáy biến…là chị đó. Chị đã hợp nhất với tượng chạm trên mũi tàu. Họ vớt chị lên đưa vào một bảo tàng hàng hải quan trọng. Họ đánh dấu đặc biệt rồi đặt chị vào kho,chờ quyết định một nơi trưng bày xứng đáng. Nằm đó nhiều ngày đêm làm chị phát chán. Một đêm, chị mở mắt. co duỗi chân tay, bò khỏi băng ghế, bước ra khỏi cái bảo tàng hàng hải đó…
Mắt Grace tròn xoe:
-Chị cũng là một ma cà rồng sao?
Cô Flotsam lắc mạnh đầu làm búi tóc gọn gàng xổ xuống hai má :
-Chị không là ma cà rồng. Chị là hải tặc ma cà rồng.
Grace không thể nhịn cười. Dù tiết lộ của Flotsam thật kì quái, nhưng Grace không cảm thấy sợ cô ta.
-Grace , còn chuyện của em ?
-Phải đó chuyện của mi thì sao ?
Không phải giong Flotsam.
Giọng khàn khàn của một người đàn ông. Không chỉ có hai người trên boong. Grace đã nói chuyện quá lâu và đã đưa mình vào rắc rối.
Cô Flotsam run run nói :
-Chào trung úy Sidorio.
- Chào Darcy, Cô giới thiệu tôi với bạn cô chứ?
Grace hít một hơi rồi quay lại. Trước mặt cô là một người đàn ông đầu hói, cao lớn. cơ bắp muốn bung ra khỏi bộ quần áo nửa giống thủy thủ nửa giông võ sĩ giác đấu. Cô đã nhận ra người này nhưng hình như hắn không nhớ mặt cô.
Cô Flotsam lên tiếng:
-Grace tempest, giới thiệu với em, đây là trung úy Sidorio. Trung úy Sidorio, xin giới thiệu…
Giọng như đang nhai sỏi, Sidorio gạt ngang:
-Được rội, được rồi. Grace hả? Lên tàu bao giờ? Cô là ma cà rồng hay người hiến máu?
Hiến máu! Lại hai từ đáng sợ đó!
Grace nghĩ tới ông già Nathaniel và màu da táu nhợt cạn kiệt máu của ông ta.
Cô là người hiến máu mới…
Cô thay thế lão…
Ngay lập tức, Grace biết, cô đã bị sa bẫy rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...