Chương 14: Rạng đông.
Grace ngủ ngon lành hơn bao giờ hết. Thật kỳ lạ làm sao, cảm giác của người chết lại quá giống như người còn sống. Nhưng ít ra, bây giờ cô đã hiểu vì sao khái niệm về thời gian của cô không chuẩn xác. Có lẽ điều đó cũng cắt nghĩa vì sao cô quá mỏi mệt. Có thể vì thi thể cô trở nên quá nặng nề, sắp đến lúc phải rời khỏi nó.
Mở mắt, cô ngạc nhiên thấy Lorcan đang ngủ trên cái ghế bên ô cửa sổ. Trước đây anh ta chưa bao giờ ngủ trong phòng. Cô tự hỏi: đây có là một ý nghĩa quan trọng không? Cô sắp được chuyển ra khỏi bến đợi này? Sẽ đi về đâu? Có lẽ, cô hồi hộp nghĩ, cha đang chờ mình tại đó.
Mấy giờ rồi? Không nhìn qua ô cửa, Grace không cách nào biết được. Cô xuống khỏi giường, đi qua Lorcan, tới bức rèm, thận trọng vén sang một bên. Bóng đêm đang mỏng dần - trời không còn tối đen như mực, chỉ còn là tấm mạng sương khói xám mờ. Bình minh sắp lên. Vẫn là một bình minh đón chào sự sống, hay là bình minh ở một nơi nào khác? Grace nóng lòng được biết. Phải chi Lorcan thức. Cô có quá nhiều câu hỏi mới để hỏi anh.
Ngay khi cô buông rèm xuống, con tàu tròng trành theo sóng, cô bị trượt chân, ngã nhào lên Lorcan. Anh choàng thức giấc, 2 mắt đầy vẻ hoảng hốt. Cô vội nói:
- Xin lỗi. Tôi không cố ý. Tôi bị trượt chân.
- Tôi ngủ thiếp đi bao lâu rồi?
Grace nhún vai:
- Không biết. Tôi nói rồi, tôi mất hết dấu vết thời gian. Nhưng bên ngoài bắt đầu sáng rồi.
- Sáng?
Trông anh ta càng có vẻ hốt hoảng hơn.
- Đúng, xem đi.
Cô bước lại ô cửa, vén rèm. Ban mai đang đến nhanh và tấm mạng xám một phút trước đây đang được vén lên, thay thế bởi rạng đông hồng thẫm.
Lorcan quay ngoắt đi, như thể bị đau nhói, 2 tay che mặt. Grace hỏi:
- Sao vậy? Có gì không ổn?
- Đáng lẽ tôi không nên ngủ ở đây. Tôi cần tới một nơi khác.
- Sao anh ở lại đây đêm qua?
- Tôi lo cho cô. Cô như lên cơn mê sảng, nói... là đã chết.
- Nhưng tôi chết rồi mà. Và tôi không mê sảng chút nào. Thật ra chưa bao giờ tôi thoải mái hơn bây giờ.
- Grace, cô phải nghe tôi. Cô... không hề chết.
- Tôi không chết?
Nếu cô chết, tất cả đều dễ hiểu. Nhưng ngược lại, tất cả lại khó hiểu như trước.
Lorcan ôm đầu rên rẩm:
- Sao tôi có thể ngủ qua Chuông Báo Rạng Đông chứ?
- Không có tiếng chuông. Nếu có, khi thức dậy tôi đã nghe rồi.
Lorcan bắt đầu run rẩy:
- Nhưng Darcy luôn kéo chuông. Sao cô ta có thể quên được chứ?
- Darcy là ai? Tiếng chuông này có gì quan trọng thế? Và... Lorcan, anh bảo đảm là tôi... không chết?
- Bảo đảm 100%, Grace. Những cô gái chết rồi không ăn cháo yến mạch.
Anh ta chỉ vào cái bát trống trơn trên khay, rồi lại nói:
- Tôi cần phải tới một nơi khác.
- Anh cứ đi đi.
Hình như Lorcan bỗng đóng băng tại chỗ.
- Tôi không thể đến đó kịp. Tôi...
Anh ta sững lại. Giận dữ, anh thụi nắm đấm tay vào lòng bàn tay còn lại.
Hơi bị rối trí bởi màn bạo lực đó, Grace quay lại tấm rèm. Nâng rèm lên, cô nhìn qua lớp kính cáu bụi, ra ngoài ánh sáng ban mai hồng hào, như nhìn những cánh hoa đang nở.
Giọng Lorcan khản đặc:
- Grace, buông rèm xuống.
- Sao cơ?
- Làm ơn mà Grace, khép kín rèm lại đi
Cô buông rèm, quay lại. Thái độ của anh ta thật kỳ lạ, nhất là đối với một nười luôn điềm đạm, trầm tĩnh suốt thời gian ngắn cô biết anh ta. Khi tấm rèm buông xuống, Lorcan thở dài, từ từ buông tay khỏi mặt.
Sau cùng, anh ta tuyên bố:
- Tôi sẽ ở lại đây. Ở lại đây với cô. Đó là điều tốt nhất.
- Anh thật tốt bụng. Nhưng không cần phải lo cho tôi. Tôi không mê sảng đâu... có thể hơi bối rối thôi.
- Tôi không lo cho cô.
- Lorcan, vậy thì là chuyện gì?
Anh lắc đầu:
- Có những chuyện cô không biết thì tốt hơn.
Lorcan vẫn còn run. Bông cô thấy mình đưa bàn tay vững chãi về phía anh. Rồi cô chợt nghĩ ra một ý. Cô biết phải làm gì để trấn an anh. Cô hé môi và bắt đầu hát:
"Ta sẽ khể cho các người nghe chuyện về hải-tặc-ma-cà-rồng
Một câu chuyện xưa như sự thật
Phải, ta sẽ hát cho các người nghe bài ca về một con tàu cổ.
Và thuỷ thủ đoàn vô cùng đáng sợ.
Phải, ta sẽ hát cho các người nghe bài ca về con tàu cổ.
Vượt đại dương xanh.
Ám ảnh đại dương xanh..."
Lorcan há hốc miệng, rồi giọng anh chỉ như một lời thì thầm:
- Cô muốn nói là cô... biết?
Grace lắc đầu, ối rố:
- Biết gì?
Lorcan mở lớn 2 mắt, nhưng không nói gì thêm.
- Đó là bài ca đi biển mà cha tôi thường hát cho tôi và Connor nghe. Bài ca này làm chúng tôi bình tĩnh lại mỗi khi lo lắng.
Cô mỉm cười hát tiếp:
"Tàu hải-tặc-ma-cà-rồng với những cánh buồm tơi tả,
Phần phật bay như những cánh chim
Người ta bảo, thuyền trưởng luôn che mạng
Để làm mọi người bớt sợ
Khi thấy màu da tái xanh chết chóc
Và đôi mắt vô hồn của ông ta
Và những cái răng sắc như đêm tối
Ồ... người ta bảo thuyền trưởng luôn che mạng
Và đôi mắt ông chẳng nhìn ánh sáng bao giờ."
Khi tiếng ngân tới ời cuối cùng, cả Lorcan và Grace đều nhìn về ô cửa sổ. Thình lình mọi việc bỗng trở nên rõ ràng với cô. Cứ như những lời nói của Lorcan là những mảnh trò chơi ráp hình rải rác, bây giờ chúng bỗng tụ lại và ghép khít với nhau.
"Và đôi mắt ông chẳng nhìn ánh sáng bao giờ."
Vừa lặp lại câu hát, cô vừa sải chân tới cửa sổ, cầm tấm rèm trong tay.
- Không!
Lorcan vươn tay giữ cô. Quá muộn. Mấy ngón tay cô nắm chặt góc rèm, và khi Lorcan kéo cô sang một bên, cô giật mạnh tấm vải. Nó rách toạc khỏi ô cửa, một dải sáng nhợt nhạt rọi vào phòng.
Lorcan buông cô ra, 2 tay che mắt, chạy khỏi luồnh sáng. Anh ta co rúm người trong một góc phòng, rên rỉ:
- Gắn lại đi. Gắn lại đi. Grace, làm ơn, treo lại tấm rèm lên.
Trong ột lúc, Grace sững sờ đến không thể làm gì, chỉ trừng trừng nhìn anh ta đang lảo đảo vẫy vùng như con ông bị nhốt trong bình. Không phải là một cảnh tượng vui vẻ gì.
Nhưng bất chấp phát hiện khiếp đảm, cô không thể đứng nhìn Lorcan đau khổ như thế. Grace nâng tấm rèm lên che cửa sổ. Tuy cô đã xé rách rèm khỏi sào treo, nhưng giữ tay tại chỗ, cô có thể ngăn ánh sáng ban mai lọt vào phòng.
Lorcan ngước nhìn cô đầy biết ơn, hổn hển nói:
- Cám ơn.
- Được rồi.
Grace vắt rèm lại lên sào, buộc chặt 2 đầu. Thấy nó vẫn che kín được ô cửa sổ, cô quay lại Lorcan:
- Tôi nói gần đúng, phải không? Chỉ có điều... tôi không chết, mà người chết là anh.
Lorcan gật đầu.
- Lorcan Furey, anh nên ở lại đây cho tới khi đêm xuống. Như vậy anh sẽ có nhiều thời gian để giải thích tất cả mọi chuyện.
Grace làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng sự thật hoàn toàn khác hẳn. Vì bây giờ nhìn chàng tuổi trẻ này - một thiếu niên đẹp trai với vẻ bề ngoài chỉ lớn hơn cô vài tuổi - cô không còn thấy con người cũ của anh ta nữa. Lần đầu tiên cô thấy xa hơn mái tóc đen dài và đôi ắt xanh long lanh của anh ta. Lúc này anh ta đang mỉm cười với cô, nhưng rất có thể anh ta sẽ bất ngờ thay đổi. Sau nụ cười dịu dàng kia, làm sao biết ược nguy hiểm nào đang chờ đợi cô?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...