Trong phòng bệnh hơi ẩm tăng thêm không ngừng phun ra sương trắng thật nhỏ, từng giọt đều đều tốc độ nhỏ xuống thông qua ống thon dài trong suốt, thông qua kim tiêm đưa vào trong cơ thể con người trên giường.
Tiểu Phàm ngồi ở bên giường, thay anh nâng chăn lên, nhìn anh trắng xanh cứ nằm ở trên giường bệnh như vậy, an tĩnh, bình thản, so với anh bình thường khí thế không có chút nào giống. Cô nghĩ, nếu như Dịch Đông Thần có thể vẫn giữ vững cái trạng thái này, có lẽ bọn họ. . . . . .
Ý định vừa mới chuyển đến đây, cô liền buộc mình dừng lại. Suy nghĩ ngu ngốc là không một phen mở lưỡi đao, mặc dù chém vào trên người không lợi hại, nhưng dù sao vẫn là hành động tự hại mình.
Nghe bác sỹ nói, Dịch Đông Thần là bởi vì mấy ngày liên tiếp vất vả quá độ, ăn uống không có giờ giấc, hơn nữa phản ứng nhạy cảm, lần này mới dẫn đến phát sốt, mấy ngày kế tiếp phải nghỉ ngơi thật tốt, chú ý ăn uống.
Sau khi tiễn bác sỹ rời khỏi đây lần nữa trở lại, Dịch Đông Thần đã tỉnh rồi.
Thanh âm anh khàn khàn: "Anh làm sao ở bệnh viện?"
Tiểu Phàm thay anh rót cốc nước, đưa tới: "Anh phát sốt, bác sỹ nói phải tránh vất vả chú ý ăn uống. Tôi đã gọi lái xe đến, đợi anh truyền nước biển xong sẽ để anh ấy đưa anh trở về."
Dịch Đông Thần: "Em ở đây tức giận?"
Tiểu Phàm cười: "Tức cái gì? Giận anh ở chung một chỗ với Vu Phương Phương . . . . . ."
Lời của cô còn chưa nói hết, Dịch Đông Thần liền cau mày: "Anh không có đi cùng với cô ta." Nguyên là anh vẫn nên nhiều lời một chút, nói anh gặp Vu Phương Phương chỉ vài lần, nói anh chỉ là muốn lấy được tài liệu trong tay người phụ nữ kia, nói anh. . . . . . Đáng tiếc giải thích chính là che giấu đạo lý này quá lừa bịp rồi, anh lo lắng nói nhiều ngược lại càng làm cho Tiểu Phàm nhận định tội của anh.
Tiểu Phàm bất đắc dĩ gật đầu: "Được, là tôi lắm mồm, hôm nay không phải thời cơ tốt nói chuyện, anh tốt nhất nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."
Đi? Nào có dễ dàng như vậy? Dịch Đông Thần tự tin nở nụ cười, rút kim tiêm ra, vén chăn, xuống giường, động tác liên tiếp chỉ trong nháy mắt hoàn thành. Sau đó sải bước một bước, anh đi đến bên cạnh Tiểu Phàm, bình tĩnh nói: "Mẹ nói buổi tối tự mình xuống bếp làm cơm cho chúng ta, muốn chúng ta về nhà sớm, vừa đúng lúc hai chúng ta đều không có việc gì, vậy thì bây giờ đi về đi, đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn gì gì đó cũng tốt."
Muốn giữ một khoảng cách quyết định với Dịch Đông Thần như vậy luôn là sẽ ở thời khắc mấu chốt gặp phải các loại khiêu chiến, còn lần này hiển nhiên là mẹ già trong lúc vô hình "Cản trở từ trong" rồi.
Nhìn tên con trai âm trầm nở nụ cười, Tiểu Phàm thật ra thì thật muốn tát một cái kêu lên: cười, thiệt thòi anh còn cười được. Tâm tình của mình bị tin nhắn kia và Vu Phương Phương xuất hiện quậy đến rối tinh rối mù, mà vì người đàn ông gây ra họa này làm ra thế nhưng cho đến bây giờ có thể nhẹ nhàng, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, quả nhiên đủ vô sỉ!
Lúc ra cửa thấy Lý Phỉ và Lão Lưu, hai người bọn họ ở đại sảnh của bệnh viện vai kề vai, mặt kề mặt với nhau, mà Lão Lưu vào lúc này đang đắm đuối đưa tình mà nhìn chằm chằm vào Lý Phỉ.
Đông Thần tay từ phía sau từ từ dâng lên, muốn khoác lên trên vai Tiểu Phàm. Nhưng Tiểu Phàm không muốn đi nhanh mấy bước, ngay cả áo khoác cũng không để cho anh đụng vào.
"Tớ nói này em gái, cậu và Lão Lưu nhà cậu có thể bớt phóng túng một chút hay không, đây chính là nơi công cộng, muốn thể hiện ân ái cũng chờ sau khi trở về nhà nha." Vẻ mặt của Tiểu Phàm tươi cười hướng về phía Lý Phỉ nói.
Lý Phỉ ôm mặt của Lưu Nghị Sơn, còn đi đến gần hung hăng hôn chẹp một cái, tiếp theo khiêu khích nói: "Chúng tôi liền âu yếm, liền ân ái, cậu làm sao nào? Có bản lĩnh, cậu cũng tự mình tìm người làm như vậy." Nói xong cô giống như mới nhìn đến Dịch Đông Thần, nghiêng vào trong ngực Lưu Nghị Sơn, một bộ dáng không muốn gặp: "Lãnh đạo, làm sao anh không nằm nhiều thêm một chút, ngộ nhỡ nữa té xỉu, chuyện này truyền đi liền nghe không tốt."
Tiểu Phàm ở bên cạnh nhìn, khẽ mỉm cười, có mấy lời cô không tiện mở miệng, cô bé Lý Phỉ này hình như có thể làm thay cô. Vì vậy cô rất vui sướng muốn mời Lý Phỉ đến nhà bọn họ ăn cơm, làm bữa ăn xứng với tên thực, Lý Phỉ dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt loại bữa ăn tối ăn không này.
Cùng đi trước, Đông Thần thuận miệng nói ra một câu: "Nghị Sơn muốn cùng đi không? Như vậy cũng tốt, cha và bác Lý là bạn tốt, tối nay lựa lúc đó thay bác Lý xem giúp con rể đi."
Lời vừa nói ra, nhất thời Lý Phỉ trầm mặc.
Cô dấu diếm lâu như vậy, chính là lo lắng sau khi ba mẹ làm cho tất cả sức lực thủ đoạn đến áp dụng chính sách phá hư, mặc dù Lão Lưu vẫn danh không chính ngôn không thuận rất uất ức, nhưng vì cuộc sống hạnh phúc của hai người bọn họ, tính khí nóng nảy chính anh vẫn chịu đựng. Dịch Đông Thần đây là lấy chuyện tình của hai bọn họ đến uy hiếp, thủ đoạn thật sự là ác độc.
Sấm sét vang dội trong lúc đó vẫn là Lưu Nghị Sơn người đàn ông thành thạo này nặng nề dùng nắm đấm đập lồng ngực, giống như Kim Cương nói: "Mặc dù dáng dấp bạn thân em một chút dọa người, nhưng không đến nỗi không có bản lĩnh như vậy. Bà xã, em yên tâm, anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."
Tại lúc Lão Lưu nặng nề tuyên thệ, Tiểu Phàm ở một bên khuyên nhủ, đương nhiên còn bao gồm Dịch Đông Thần kích thích ngược lại, Lý Phỉ dứt khoát kiên quyết mang theo người đàn ông đi đến nhà lãnh đạo ăn không uống không rồi.
Thời điểm Tiểu Phàm vào cửa nhìn thấy cha ruột mẹ ruột, quả thực là giống như ác lang vồ mồi nhào tới trên người bọn họ, cô tỉ mỉ nhìn đến khuôn mặt Vương giáo sư, chậc chậc thành tiếng nói: "Mẹ ruột à, mẹ nhưng càng ngày càng châu tròn ngọc sáng* rồi, xem ra cha thật thương mẹ nha."
*: Ý chỉ càng ngày càng xinh đẹp hơn.
Vương giáo sư vuốt một đầu tóc ngắn của cô, lườm cô một cái: "Con đứa bé này, nói hết lời không biết xấu hổ chút . . . . . . , đến đây, mẹ nhìn con thật kỹ một chút."
Vì vậy mẫu thân đại nhân lôi kéo tay Tiểu Phàm, xoay tròn 360 độ, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, cũng nhìn từng tấc, xem xong rồi. Vương giáo sư lúc này mới nở nụ cười: "Nhìn cũng nở nang không ít, lấy một câu lời của con, Tiểu Dịch quả nhiên rất thương con." Lúc nói lời này giáo sư Vương vỗ nhẹ hai cái ở trên mu bàn tay của Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm cười lên giống như đứa bé, đôi tay vòng chắc hông của giáo sư Vương, ôm bà rung qua lắc lại.
An Lão ha ha mà cười lên: "Cái đứa bé này, cũng biết làm nũng với mẹ con, thậm chí như đứa bé, con xem nha đầu Lý Phỉ cũng cười."
Lý Phỉ thân thiết ôm cánh tay lão An, thân thiết khác thường nói: "Bác An, bác xem một chút Tiểu Phàm cô gái này thiên vị mẹ quên cha, thật là có đủ bất hiếu ."
Lông mày Tiểu Phàm nhu mềm, hơi hơi nhíu lại liền chuyển đổi phương hướng nhắm ngay Lưu Nghị Sơn: "Ba mẹ, vị này chính là người đàn ông thần bí của Lý Phỉ. Lý Phỉ, làm sao không giới thiệu."
Hai người phụ nữ ánh mắt giao chiến vài hồi, cuối cùng vẫn là Lý Phỉ bị thua, ai bảo cô quá thiện lương đây, nếu là cô trực tiếp nói ra chuyện tình ly hôn, bảo đảm nha đầu Tiểu Phàm này chịu không nổi. Ngửa mặt lên trời thở dài, quả nhiên là người hiền hay bị bắt nạt!
Lý Phỉ tràn đầy oán niệm nói: "Bác An, bác gái, anh ấy tên là Lưu Nghị Sơn, vâng, là bạn trai của con."
Tiểu Phàm rõ ràng thấy Đại lão gia này thấy Lão Lưu này lệ lóng lánh trong mắt nha, thật có loại cảm giác tức phụ nhiều năm thành bà. Bởi vì quan hệ của Lý Phỉ với ba mẹ, hai người bọn họ ở chung được một thời gian cũng chưa thể ra mắt trưởng bối (người lớn) trong nhà, cảm thấy giống như vụng trộm. Hôm nay mặc dù chỉ là giới thiệu cho ba mẹ của Tiểu Phàm, dầu gì đi được một bước dài rồi. Quả nhiên là thật đáng mừng!
Tiểu Phàm cũng thay hai vợ chồng son này cảm thấy lòng chua xót.
Lưu Nghị Sơn thích đánh võ súng ống các loại..., vì vậy rất có chuyện nói với lão An, Lý Phỉ từ từ ở bên cạnh họ thỉnh thoảng lần lượt lần lượt trà nước cái gì, tuyệt không coi mình như người ngoài. Cô và Tiểu Phàm từ nhỏ đã là mặc một cái đáy quần ngủ một giường lớn một chút quan hệ đồng đội cách mạng, cơ bản cũng là nửa con gái của nhà họ An.
Tiểu Phàm bị mẹ ruột lôi kéo vào phòng bếp trợ giúp. Chỉ thấy mẹ ruột như tên trộm chỉ chỉ Đông Thần đang trong phòng khách nghỉ ngơi, khôn khéo hỏi: "Đông Thần đứa nhỏ này từ khi đi vào cũng không làm sao mở miệng qua, mẹ xem sắc mặt nó cũng không tốt, là con làm việc gì sai chọc giận nó rồi hả?"
Vẻ mặt Tiểu Phàm bị thương chăm chú mà nhìn lên giáo sư Vương: "Mẹ ruột của con nha, mẹ người này nói gì quả thật quá bôi nhọ con gái ruột của mẹ rồi, con phục vụ ngài giống như Nhị lão mà hầu hạ anh ấy rất tốt!"
Vương giáo sư ngang ngược nét mặt lộ ra ngoài đầy đủ tỏ rõ không tin cô: "Ít nói dối với mẹ, thành thật khai báo."
Ở trước mặt đồng chí Vương Diệp Đình vĩ đại của mình, Tiểu Phàm cũng chỉ có nộp khí giới đầu hàng vài phần: "Ai, cái gì cũng không thể gạt được Hỏa Nhãn Kim Tinh của ngài, thời gian này không phải muốn bầu lại thị trưởng ư, Đông Thần vì chuyện này rất bận bịu, hai người cũng biết anh ấy, bận rộn giống như con quay, ai cũng khuyên không ngừng được."
Giáo sư Vương lộ ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra, dịu dàng nói: "Thì ra là như vậy, vậy được rồi, con nhanh đi ra ngoài cùng với nó, đứa nhỏ Tiểu Dịch này có lý tưởng có khát vọng, thời điểm nó đang phấn đấu, con phải làm người giúp đỡ nó tốt nhất, trên tinh thần trên thân thể toàn lực ủng hộ cho nó." Nói xong bà liền đem Tiểu Phàm thoái thác.
Ánh mắt hướng dẫn này, giống như nói cho Tiểu Phàm bốn chữ: rất phục vụ*!
*: nguyên văn: 好生伺候 nên có bốn chữ.
Vì đang diễn trò, Tiểu Phàm quả thật chính là nụ cười rực rỡ, mặt tràn đầy hoa đào nổi lên, dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn Dịch Đông Thần chăm chú, sau đó rón rén đứng ở trước mặt anh, cổ họng khép chặt hỏi: "Lãnh đạo, muốn uống chút gì không? Ăn cái gì không? . . . . . ."
Bởi vì Tiểu Phàm là đưa lưng về phía phòng bếp, cho nên Vương giáo sư theo dõi không thấy, đáng tiếc Đông Thần gần ngay trước mắt lại nhìn rất rõ ràng. Trong cổ họng ngứa một chút, tiếng cười cơ hồ ép không được. Anh bình tĩnh lắc đầu, nói: "Không cần uống, không cần ăn, không cần cái gì khác đó. Anh hiện tại liền muốn em. . . . . ."
Nếu không phải bình tĩnh được, vào lúc này Tiểu Phàm nhất định sẽ thảo luận vấn đề độ dày da mặt thật tốt với anh.
Đông Thần duỗi tay một cái, liền đem Tiểu Phàm kéo đến trên chân mình, sau đó ôm hông của cô, đầu dính vào trên bụng cô, bắt đầu. . . . . . Ngủ?
Giáo sư Vương ở phòng bếp nhìn cười trộm, Tiểu Phàm chỉ đành phải bồi thêm khuôn mặt tươi cười, kèm theo vui vẻ, dĩ nhiên trong lòng đã sớm đem thân thích của Dịch Đông Thần an ủi lần nữa.
Trong thư phòng, lão An và Lưu Nghị Sơn hai người trò chuyện rôm rả, tiếng cười không ngừng truyền đến; trong phòng bếp, giáo sư Vương bảo đao không lão*, thuận buồm xuôi gió xử lý thức ăn, cùng lúc đó kiêm chức công việc trinh thám, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía "Vợ chồng" Tiểu Phàm.
*: Ý nói người già rồi nhưng mà tay nghề vẫn thành thạo.
Mà trong phòng khách, Đông Thần chui đầu vào bụng Tiểu Phàm đột nhiên toàn thân run rẩy một phen, sau đó anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tiểu Phàm nói: "Ngàn vạn lần đừng đi!"
Tiểu Phàm không ở tại chỗ gật đầu nói: "Lãnh đạo yên tâm, tôi bảo đảm phát huy chức năng người thịt tốt để gối, ở trước khi ngài nghỉ ngơi đủ tuyệt đối không tự tiện rời công tác."
Nghe được lời nói của cô không hiểu phong tình này, Đông Thần quả thật dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục ôm cô nhắm mắt. Đối với lần này nhạc phụ nhạc mẫu đến, Đông Thần là hoan nghênh vô cùng. Anh có hai người ở đây, cũng không tin Tiểu Phàm không ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh.
Anh tuyệt đối không cho phép xuất hiện tình trạng mới vừa rồi trong mộng—— anh và Mạc Quân Kha rút đao khiêu chiến, kết quả thời điểm sau cùng, Tiểu Phàm ngăn ở trước mặt Mạc Quân Kha nói: bỏ vũ khí xuống, không nên thương tổn anh ấy, nếu không tôi sẽ khiến anh hối hận!
Đối với cái giấc mơ này, Đông Thần rất tức giận, anh gắt gao ôm lấy Tiểu Phàm, hạ thấp giọng quát: "Nói em yêu anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...