Tô Lam Nhân khóc cả đêm, sang ngày hôm sau, trời vừa mới sáng nàng đã phân phó Hà Hương đi tìm Hoằng Ngọc, qua nửa canh giờ, Hà Hương trở lại một mình.
“Hoằng Ngọc đâu?”, Tô Lam Nhân chưa từ bỏ ý định, nàng vừa hỏi vừa nhìn ra phía sau.
Giúp đỡ thân mình mềm oặt kia, Hà Hương cẩn thận khuyên nhủ, “Tiểu thư, người chú ý một chút. Tiểu thiếu gia đã đến thư phòng, vừa rồi Đại thiếu gia có nói, chờ sau khi tiểu thiếu gia học xong sẽ cho hắn trở về viện”
Tô Lam Nhân thở dài nhẹ nhõm, tay chân nàng mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, Hà Hương nhanh chóng chạy đến nâng nàng dậy rồi rót một tách trà cho nàng, “Tiểu thư, nghe Hà Hương khuyên một câu, đừng gây sự với đại thiếu gia nữa, người ta vẫn thường nói nữ tử gả đi là nước tát khỏi nhà. Chuyện nhà thân mẫu của người đã không còn là chuyện của người, dù gì thì người cũng đã tận tâm!”, nói tới đây, Hà Hương nhìn trái nhìn phải rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai Lam Nhân, “Người trong phủ nói Đại thiếu phu nhân lại bỏ trốn. Người a, đừng bỏ qua cơ hội tốt này, thừa dịp nàng không có ở nhà liền đem tâm của Đại thiếu gia kéo trở về đây”
“Nàng lại bỏ trốn? Vậy Đô Đô đâu? Cũng mang đi? Ha ha, nói vậy địa vị của Hoằng Ngọc sẽ không còn người tranh giành nữa!”, tinh thần của Tô Lam Nhân trở nên tỉnh táo trong nháy mắt, “Hà Hương, ta đi ngủ một chút, đợi lát nữa hãy gọi ta dậy”
Nhìn tiểu thư khôi phục tinh thần, Hà Hương cảm thấy an tâm một chút, kỳ thật nàng căn bản không gặp được thiếu gia mà là Thành Thụy nói với nàng, có thể từ nay về sau thiếu gia sẽ không đến phật đường nữa, còn tiểu thư thì lại không thể bước ra khỏi phật đường dù chỉ nửa bước.
Hoằng Ngọc còn chưa học xong thì Tô Lam Nhân đã ngồi chờ tại chính đường, sau khi ngủ một chút, tinh thần của nàng cũng đã khá hơn. Trong lòng nàng thầm nghĩ, đợi một lát nếu Sở Đình đến đây thì nàng nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với hắn, ngàn vạn lần không được nổi điên.
Đang nhắm mắt dưỡng thần thì bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm của Hoằng Ngọc, Tô Lam Nhân mở mắt, sửa sang lại đầu tóc rồi chạy ra ngoài đón hắn, chỉ là vừa nhìn thấy nàng liền ngây ngẩn cả người.
Phu nhân nắm tay Hoằng Ngọc, theo sau là một đám nhũ mẫu cùng nha hoàn đang đi đến, “Hoằng Ngọc, ngươi về phòng chuẩn bị một chút”
Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Tô Lam Nhân còn chưa hoàn hồn thì bị những lời này làm kinh ngạc, “Phu nhân, người đây là…?”
“Không có gì! Lam Nhân, chuyện hôm qua chúng ta đã biết, ngươi yên tâm, ta cũng hiểu được những lời kia được thốt lên vào lúc tức giận, chúng ta cũng sẽ không chấp nhất. Ta cùng lão gia đã thương lượng qua, Hoằng Ngọc cũng đã lớn, không thể để hắn kề cận mẫu thân mãi như vậy, vậy nên chúng ta đã chuẩn bị cho hắn một gian phòng ở tây viện, để hắn đến ngủ một mình tại đó. Đây là Mục Thư, nha đầu hồi môn ngày trước của ta, cuộc sống hằng ngày của Hoằng Ngọc sẽ do nàng chiếu cố, ngươi có ý kiến gì không?”
Tô Lam Nhân bị tin tức đột ngột này khiến giật mình, nàng cẩn thận nghĩ lại, phu nhân nói là để Hoằng Ngọc ngủ một mình, cũng không bảo hắn rời khỏi mình. Chỉ là, bảo Hoằng Ngọc ngủ một mình, còn nói không chấp nhất, đây chính là không tin nàng. Lại nghĩ, vẫn là quên đi, Hoằng Ngọc cũng đã năm sáu tuổi, hẳn cũng đã đến lúc nên ngủ một mình. Thế nhưng phân phó Mục Thư đến đây chiếu cố cuộc sống hằng ngày của hắn là có ý tứ gì? Nàng không phải là người trong viện của Hải Đường sao?
“Lam Nhân? Có gì muốn nói không?”, phu nhân thấy nàng không trả lời mình liền bất mãn trong lòng.
“Không. Không có gì”, Tô Lam Nhân lắc đầu, “Phu nhân nói sao thì cứ làm vậy đi, Lam Nhân không có ý kiến”
Phu nhân gật đầu, nàng chỉ huy đám nha hoàn nhũ mẫu đi chuẩn bị phòng ở rồi nói với Lam Nhân, “Trong phủ còn có việc, ta trở về trước”, nàng nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Tô Lam Nhân thấy nàng sắp rời đi liền nhớ đến một chuyện, “Phu nhân, tướng công hôm nay ngủ ở đâu vậy?”
Nghĩ đến vấn đề này, trong lòng Lam Nhân dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu, tướng công vì chuyện nhà nàng mà đắc tội người, về sau trên quan trường phải làm sao? Lời nói cuối cùng của phu nhân đã rõ, chính là đang cảnh cáo nàng, hiện tại nàng không còn chỗ dựa trong cung, đầu này không thể cúi thấp, “Lam Nhân đã hiểu, về sau sẽ không làm tướng công khó xử nữa, còn thỉnh phu nhân tha thứ”
“Ừm, hiểu được là tốt rồi, hãy dạy đứa nhỏ thật tốt, đây mới chính là hy vọng của ngươi”
Phu nhân đi rồi, Lam Nhân ngồi ngây ngốc trong phòng nghĩ lại lời nói của nàng, nói vậy…nói vậy…chẳng lẽ về sau tướng công sẽ không đến phật đường? Diệp Hải Đường đã đi rồi, chẳng lẽ tướng công còn có thể bỏ rơi mình? Quên đi, trước mắt phải nhịn một chút, chỉ cần có Hoằng Ngọc nơi này thì sẽ còn cơ hội.
Phương Sở Đình đem chuyện Tô Lam Nhân giao cho mẫu thân, bản thân hắn thì vội vàng đến Ngô gia, Hải Đường cùng Tiểu Tình đã nhiều năm thâm giao, nói không chừng Tiểu Tình sẽ có tin tức, hiện tại đã mất dấu nàng, hắn chỉ có thể tìm đến đây hay đến đó.
Ngô Thiên Phàm không có ở nhà, sau khi Tiểu Tình nghe được tin tức từ hắn liền sợ đến tái mặt, nàng nhất thời chẳng biết nói gì cả mà chỉ khóc và khóc.
“Tiểu Tình, ngươi đừng khóc a, ngẫm lại xem Hải Đường có thể đi nơi nào?”, Phương Sở Đình than thầm trong lòng, xem ra chuyến đi này là công không, nhìn bộ dáng của Tiểu Tình khẳng định nàng không biết Hải Đường đã đi đâu.
“Cô gia, cho đến bây giờ tiểu thư vẫn chưa từng nói với ta sẽ rời đi a, làm sao Tiểu Tình biết nàng đi nơi nào?”, Tiểu Tình khóc như mưa, càng khóc càng không thể nín được, khóc đến độ Phương Sở Đình đại loạn trong lòng.
Tiểu Tình không biết, Tiểu Cam cũng không biết, Văn Tiệp khóc hết nước mắt, nữ nhân này…xem ra nàng chỉ là nhất thời xúc động. Chỉ là đã hơn một tháng rồi, chẳng lẽ nàng chưa bình tâm lại? Chờ nàng ngoan ngoãn trở về nhà là không có khả năng, xem ra vẫn phải phái nhiều người ra ngoài tìm.
Đương lúc Phương Sở Đình mất dấu nàng thì Hải Đường đang đi dạo tại Tô Châu phủ, kiếp trước nàng không thể đến Tô Châu du lịch đúng là tiếc unối, kiếp này nhất định không lặp lại nữa.
Ở lại Tô Châu năm sáu ngày, Hải Đường bắt đầu lo lắng, Tô Châu cách Ứng Thiên không xa, nếu bị người phát hiện thì chỉ sợ không còn thoải mái ngâm chân ngâm tay vào nước ấm nữa, vẫn nên rời đi.
Hải Đường bước vào phòng bếp liền trông thấy Yên Nhược đang vội vàng nấu cơm chiều, “Yên Nhược, ngày mai chúng ta sẽ đi”
Yên Nhược ngừng tay đem dao gọt củ quả giơ lên hỏi, “Ngày mai đi?”
Hải Đường cầm dao trên tay nàng đặt sang chỗ khác, “Ừm, chú ý an toàn”
Yên Nhược ngượng ngùng nói, “Đi thật sao? Không thể ở lại thêm hai ngày nữa sao?”
“Không được, chúng ra đã rời nhà một hai tháng rồi, đã đến lúc phải trở về”, Hải Đường vừa nói vừa sờ sờ cổ.
Yên Nhược đi đến trước mặt nàng rồi cầm lất tay nàng, “Thật luyến tiếc, nếu không thì người ở lại thêm vài ngày nữa hẳn đi”
Hải Đường cười ngượng ngùng, “Thật không được a!”
“Cũng là…người nhà giàu thật nhiều quy củ! Người chờ một chút để ta ra ngoài mua chút rượu và thức ăn, đêm nay chúng ta phải làm một bữa thống khoái”, nàng nói xong liền thổi tắt bếp chạy ra ngoài, Hải Đường ngăn cản không kịp.
Ngày hôm sau, Yên Nhược dặn dò đến cả ngàn lần, ba người bọn họ ngồi trên xe ngựa mà Chu Tiêu đã thuê giúp rồi thẳng tiến về phương bắc.
Người đánh xe ngựa là thân thích của Chu Tiêu, coi như là người của mình, Hải Đường đang thống khổ rên rỉ vì đau đầu do tối hôm qua uống khá nhiều rượu, chẳng phải nói thân thể này có thể uống rượu sao? Hà cớ gì sáng nay lại đâu đầu đến mức này?
“Lý đại ca, từ nơi này đến Ứng Thiên đi như thế nào?”, Hải Đường vừa lắc đầu vừa vén rèm xe hỏi.
“Công tử, huynh đệ nhà ta bảo rằng dọc theo Thái Hồ có quan đạo, đi đường đó sẽ an toàn hơn một chút”
“Khi nào thì đến?”
“Theo ta là hai ngày, nói không chừng sẽ không đến hai ngày sẽ đến được Vô Tích”, Lý đại ca vừa nói vừa vung dây cương thúc ngựa chạy không ngừng.
Hải Đường buông rèm xe, nàng nhắm mắt tính toán, phải tìm một cơ hội tách khỏi hắn. Chỉ là khi thoát khỏi thì đi nơi nào a? Trong đầu nàng nhớ lại chuyến du lịch lúc trước, chỉ là lần du lịch Tô Châu năm đó đi theo nhóm, kế hoạch của nàng là dạo quanh một vòng Tô Châu, Hàng Châu, Gia Hưng, Nghi Hưng, Vô Tích, Hồ Châu…hình như bên cạnh Vô Tích là Nghi Hưng, vậy thì quyết định Nghi Hưng đi. Đã có chủ ý, tâm cũng kiên định, đầu càng lúc càng đau, nàng tựa vào thành xe ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, Hải Đường bị Đô Đô gọi dậy, “Phụ thân, mau dậy đi, mau nhìn xem a, có thuyền, Đô Đô muốn ngồi thuyền”
Hải Đường bất đắc dĩ ngồi thẳng dậy, tiểu tử này thật dư năng lượng a, nàng bỉu môi cầm tay hắn nhìn ra ngoài, nơi này hẳn là Thái Hồ, trên hồ có rất nhiều thuyền đánh cá, các ngư dân đang thu lưới trở về.
“Còn muốn ngồi thuyền, tháng trước ngươi ngồi chưa đủ sao?”, Hải Đường gõ đầu hắn một cái.
“Không đủ, không đủ, Đô Đô còn muốn ngồi thuyền”, con trai nàng ủy khuất cúi đầu, từ sau khi nương làm phụ thân, nàng gõ đầu hắn càng lúc càng đau.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó kia, đau sao? Tại sao lại làm ra bộ dáng này, “Để lần sau đi, được không?”
“A, được rồi”, Đô Đô cũng không để ý, hắn quay đầu lại tiếp tục nhìn phong cảnh. Đô Đô đã bao lâu không gặp Phương Sở Đình, hơn một tháng rồi, haiz! Hải Đường không khỏi thở dài rước lấy ánh mắt dò hỏi của Trầm nhũ mẫu. Hải Đường vô lực lắc đầu, chỉ mong tương lai con trai không oán trách nàng. Cũng không biết bây giờ hắn thế nào rồi? Tiểu Tứ hẳn đã sớm đem tin tức bọn họ bỏ trốn báo lên hắn, Hải Đường từ từ nhắm hai mắt nghĩ đến bộ dáng tức giận của hắn, hiện tại Phương gia không biết đã ra sao, hắn đã nói chuyện cứu Oánh Nhi lên Hoàng Thượng chưa? Hải Đường quả thật rất muốn hỏi thăm tình hình, chỉ là nàng không thể để người khác phát hiện hành tung, nếu đã lựa chọn rời đi, nàng sẽ không dễ dàng quay trở về.
Quên đi, vẫn là nên nghĩ xem trạm kế tiếp sẽ đến nơi nào, cứ di chuyển mãi thế này, đừng nói người chịu không nổi, ngân lượng cũng chịu không nổi a! Hải Đường suy nghĩ, phải chọn địa phương nào? Càng nghĩ càng đau đầu, xem ra phải chờ đến khi tỉnh rượu rồi hẳn tính.
Thời điểm Phương Sở Đình đang đau đầu thì Thành Thụy từ bên ngoài vọt vào Đường Viên, “Thiếu gia! Thiếu gia!”
Sở Đình ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt vui sướng của Thành Thụy, tim hắn bỗng đập nhanh hơn, “Thế nào? Có tin tức sao?”
“Dạ”, Thành Thụy cao hứng gật đầu, “Người của chúng ta ở Tô Châu phát hiện một tiểu hài tử bộ dáng rất giống tiểu thiếu gia, nói là vô cùng giống với người trong bức họa”
“Tô Châu?”, mắt Phương Sở Đình chợt sáng lên, tin tức lần trước là có người nói trông thấy Đô Đô ở Tề Trữ, lần này lại là Tô Châu, chẳng lẽ bọn họ…xuôi thuyền theo kênh đào? Đúng vậy, chắc chắn là vậy, nữ nhân này luôn làm người khác bất ngờ, “Đi, chúng ta đến Tô Châu”
“Đợi đã, thiếu gia, hiện tại đã khuya, cửa thành chỉ sợ đã đóng lại, vẫn nên chờ đến sáng mai rồi hẳn lên đường”, Thành Thụy nhắc nhở hắn.
“Được, sáng mai đi Tô Châu!”, Phương Sở Đình nhìn đêm tối bên ngoài, Diệp Hải Đường, để xem nàng chạy đi đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...