Tịnh Kỳ liền cảm thấy khó chịu nhưng tự nhủ không được dùng sức nếu không họ càng canh giữ mình kĩ hơn.
Tịnh Kỳ ngọ quậy muốn kéo tay Từ Đạt ra mà không được, Tịnh Kỳ yếu ớt vừa rất khó chịu vừa nói:
- Ông...!có chắc là...!muốn...!giết...!tôi
Dương Đằng liền đứng lên bước tới đẩy Từ Đạt ra, Tịnh Kỳ ra khỏi tay ông ta thì ho sặc sụa:
- Cha như thế sẽ giết chết em ấy mất
Khả Nguyệt đã đến đứng trước cửa gõ vào cửa vài cái:
- Nhà chúng ta ăn cơm thôi đừng phí sức vì nó, chiều còn đến công ty nữa mà.
Người mẹ nuôi này liền tán thành ý kiến của con gái mình:
- Đúng rồi để nó chết đói đi.
Từ Đạt lại làm ra vẻ mặt thánh thiện nhưng không thể che giấu được cái gọi là gian xảo bên trong:
- Con gái à chiều ta về giải quyết con sau
Những người trong gia đình đều đã đứng ở cửa chỉ còn Dương Đằng đứng bên Tịnh Kỳ mà thủ thỉ:
- Em có sao không?
- Em không vấn đề gì đâu
- Thế thì tốt chút anh lén đem cơm lên cho
Tịnh Kỳ nở một nụ cười gượng rồi nói nhỏ với Dương Đằng:
- Tạm biệt
- Sao?- Dương Đằng hỏi nhỏ
Mộng Loan cảm thấy khó chịu với cách hành xử của đứa con trai này của mình:
- Đi nhanh Dương Đằng
Mộng Loan không chần chừ nữa liền đi vào kéo Dương Đằng ra:
- Đi nhanh
Họ đều bước ra ngoài rồi khoá cửa lại, tiếng nói từ bên ngoài rất rõ ràng:
- Con lại lấy chìa khóa để vào gặp nó
Chỉ có thế chẳng lời đáp nào từ Dương Đằng, cũng đúng trước giờ anh luôn ít nói và chẳng để ý đến việc xung quanh nhưng lại chỉ có một ngoại lệ là Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ ngồi xuống giường rất nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng đi.
Nhớ đừng để tâm đến tôi luôn
Tịnh Kỳ nhìn ra cánh cửa, em mong sau này anh vẫn có thể giữ lời hứa ấy, mới đây mà cha mẹ rời xa con 10 năm rồi.
Trần Tịnh Kỳ được dạy dỗ rất tốt, hiểu biết nhiều thứ khi mới 6 tuổi.
Năm lên 8 tuổi đã không còn cả cha lẫn mẹ do họ xảy ra tai nạn xe.
Một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu nhưng mang gương mặt đầy đau đớn, khiến người khác chạnh lòng, một người đàn ông trẻ tuổi gương mặt đầy xót thương:
- Chú tên là Lê Bách, luật sư của cha mẹ con, trước khi họ mất đã để lại một di chúc cho con nhưng họ căn dặn trước năm 18 tuổi con có thể kiếm được 1 tỷ thì sẽ được nhận di chúc còn không thì con cứ sống một đời mà không biết di chúc cha mẹ để lại là gì.
Cô bé hai hàng lệ tuông rơi, nhìn vào người đàn ông trước mặt giọng nghẹn ngào nhưng đầy quyết tâm:
- Con nhất định sẽ kiếm được 1 tỷ
Gia đình Tịnh Kỳ sống trong ngôi nhà bình thường ở một nơi vắng người chẳng ồn ào, náo nhiệt.
Đám tang của song thân Tịnh Kỳ được vị luật sư Lê Bách của họ toàn quyền lo liệu cũng bởi trước khi họ mất đã đem hết sự tính nhiệm đặt ở vị luật sư này.
Tịnh Kỳ không có người thân nào khác chắc cũng bởi cuộc hôn nhân của cha mẹ Tịnh Kỳ không được hai nhà chấp nhận nên họ đã bỏ đi một nơi thật xa để lập nghiệp và sống bên nhau.
Vì thế mà Tịnh Kỳ đã được đem đến trại trẻ mồ côi và đây là đều cha mẹ cô yêu cầu.
Đúng như vậy 8 tuổi Tịnh Kỳ đã vào trại trẻ mồ côi.
Trần Tịnh Kỳ có một cuộc sống rất tốt trong trại trẻ mồ côi, được chăm sóc chu đáo.
Tịnh Kỳ bên ngoài vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên nhưng bên trong đứa trẻ ấy là một sự thông minh, hiểu lòng người khó ai sánh bằng.
Hai năm thấp thoáng trôi qua, bây giờ Tịnh Kỳ cũng đã tròn 10 tuổi.
Không biết có nên nói là mai mắn hay hoạ vào thân, khi Tịnh Kỳ lúc này đã được một gia đình giàu có nhận nuôi.
Người sau này sẽ làm cha Tịnh Kỳ là Bạch Từ Đạt còn người mà Tịnh Kỳ phải gọi là mẹ tên là Diệp Mộng Loan.
Gia đình này có một công ty tên Dương Khả đang trên đà xuống dốc nên họ muốn làm nhiều việc thiện trong đó có việc nhận nuôi Tịnh Kỳ cũng bởi với mục đích để tăng sự thiện cảm ở mọi người và giá cổ phiếu tăng, giúp công ty của họ đi lên.
Họ tên của Tịnh Kỳ vẫn giữ nguyên không thay đổi.
Tịnh Kỳ bước lên một chiếc xe hơi đẹp đẽ, cô nhóc nhỏ này ngồi phía sau ở chính giữa cha mẹ nuôi.
Người cha nuôi với vẻ mặt hiền từ:
- Tịnh Kỳ sau này chúng ta sẽ là người của một nhà.
Con có vui không?
- Con rất vui ạ!
Cái gì vui ư? Tịnh Kỳ vẫn giữ gương mặt tươi cười, không biến sắc.
Mộng Loan nhìn qua Tịnh Kỳ thì lại có phần khó chịu, nhìn con nhóc này là không ưa nổi.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, họ cùng nhau bước xuống xe đây là một ngôi nhà cũng khá to.
Có hàng rào khá cao bằng sắt bao quanh ngôi nhà, bề ngoài ngôi nhà cũng chỉ là tạm bắt mắt người nhìn, không quá hoa lệ, hào nhoáng.
Mở cánh cửa nhà ra họ cùng nhau bước vào.
Ở một góc của căn phòng có một cậu bé đang ngồi trên cái ghế sofa mềm mại đọc sách, với vẻ ngoài đẹp trai.
Cậu nhìn lên và thứ đập vào mắt cậu đầu tiên chính là Tịnh Kỳ- một cô bé 10 tuổi bề ngoài xinh xắn, da trắng hồng hào, khuôn mặt thanh tú, với mái tóc được buộc đuôi ngựa cao làm cậu không rời mắt khỏi.
Bạch Từ Đạt nói to:
- Dương Đằng, Khả Nguyệt hai con lại đây.
Cậu con trai giật mình với cái kêu của ông, cậu bước lại cùng lúc trên lầu có một cô gái mặc trên người một bộ váy rất đẹp với mái tóc buông xõa ngang lưng, khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp đang đi xuống.
Cô nhóc bước xuống với nụ cười thân thiện:
- Đây là em gái cha mới nhận nuôi hả?
- Đúng đấy, con bé tên Tịnh Kỳ năm nay 10 tuổi- Bạch Từ Đạt nhẹ nhàng đáp
Ông lần lượt chỉ tay về hướng cậu con trai rồi cô con gái:
- Đây là con trai lớn của cha cũng là anh con tên Bạch Dương Đằng lớn hơn con bốn tuổi, còn đây là là con gái kế tiếp của cha tên Bạch Khả Nguyệt lớn hơn con một tuổi.
Tịnh Kỳ đôi mắt long lanh, luôn giữ sự vui vẻ cùng với nụ cười tươi, cúi đầu:
- Chào anh chị ạ!
Khả Nguyệt nắm chặt lấy tay Tịnh Kỳ đến mức khiến cô đau nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười tươi:
- Chúng ta giờ là chị em rồi đấy!
Tịnh Kỳ cố gắng gượng cười, đây là muốn gây sự với mình.
Dương Đằng kéo tay Khả Nguyệt ra, gương mặt rất lạnh lùng:
- Chào em, có gì cần giúp đỡ cứ đến tìm anh.
Dương Đằng quay về chỗ cũ đọc sách, Tịnh Kỳ cũng chỉ biết cười lại, anh ấy có vẻ là người tốt bụng nhưng khá lạnh lùng.
Cha nuôi đặt tay lên vai Tịnh Kỳ:
- Dương Đằng nó lúc nào cũng như thế hết, nó đối với con như vậy là thân thiện hơn với người khác rất nhiều luôn rồi.
- Vâng ạ!- Tịnh Kỳ nhanh lẹ đáp
Mộng Loan rất khó chịu, hừng hực lửa, mắt liếc Tịnh Kỳ rồi lên tiếng:
- Cả ngày mệt rồi ông sắp xếp chỗ ngủ cho nó đi
Tưởng chừng khi cuộc sống bước sang trang mới, Tịnh Kỳ sẽ sống tốt hơn nhưng chẳng phải thế.
Từ ngày Tịnh Kỳ được nhận nuôi, gia đình họ được báo chí đưa tin là những người tốt bụng, biết làm từ thiện không những thế còn nhận nuôi một bé gái cơ cực từ trại trẻ mồ côi rồi đủ thứ lời lẽ tăng bốc họ lên.
Dẫn đến công ty Dương Khả lấy lại chỗ đứng trong thương trường.
Trong bốn năm cái công ty không có tiếng nói kia giờ đã có chỗ đứng khá vững chắc.
Đến tận bốn năm khi Tịnh Kỳ đã được 14 tuổi mới cho cô đi học tại trường Phi Geo danh giá, có tiếng.
Họ biện minh rằng lúc trước không đủ tiền, gặp nhiều khó khăn nên không cho Tịnh Kỳ học hành rồi lại diễn cảnh khổ, thế là qua ải của cánh báo chí thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...