Trải qua một đêm đầy biến động, sáng hôm sau, Lưu Ly mệt mỏi tỉnh dậy, cô xuống dưới lầu dùng bữa sáng, vừa bước vào phòng ăn liền nhìn thấy mọi người đã tập trung đông đủ, Lan Bách Tinh, Sở Thiên Minh, cả mẹ con Tử Liên và Sở Linh Lung nữa.
Nhưng mà...!trên gương mặt của họ có nét đơ cứng kì lạ, dường như có chuyện gì đó đã xảy ra trước khi cô xuống vậy.
Lưu Ly bán tính bán nghi ngồi vào chỗ của mình, lúc này thức ăn bắt đầu được dọn lên, nhưng vẫn không ai chịu động đũa trước.
"..."
Chuyện gì vậy chứ? Sao cứ có cảm giác không khí kì dị quá chời.
Ba người phụ nữ trên bàn ăn đều cúi mặt, Lưu Ly chỉ có thể nhìn về phía người đàn ông duy nhất, trùng hợp ông cũng đang nhìn cô, hỏi:
- Tối hôm qua hai người các con đã gây ra chuyện lớn, có biết không?
Lời của Sở Thiên Minh khiến Linh Lung giật nảy mình, đầu vô thức cúi càng thấp xuống, nhưng Lưu Ly lại bày ra vẻ thoải mái hơn, thản nhiên đáp:
- Vâng.
Cô đã tiên liệu trước việc Sở Thiên Minh nhất định sẽ nhắc đến vấn đề này, nên chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.
Cần gì phải sợ hãi chứ!
Người đàn ông nhìn thái độ của Lưu Ly, tức giận đập bàn:
- Rốt cuộc tại sao con lại ra tay với Linh Lung?
Tiếng quát của Sở Thiên Minh khiến đám người sợ hãi, kẻ hầu người hạ đứng phía sau cũng hoảng hốt cúi thấp đầu, không ai dám lên tiếng.
Lưu Ly vẫn dửng dưng ngồi dựa ra ghế, chậm rãi trả lời:
- Con nghĩ hình như ba nói sai rồi, người ra tay trước không phải là con, mà là cô ta.
Lưu Ly phóng tầm mắt đến phía đối diện, Sở Linh Lung đang run rẩy không dám ngẩng đầu lên, Sở Thiên Minh biết cô nói đến ai, nhưng ông vẫn cố chấp chỉ ra lỗi sai:
- Dù có là Linh Lung ra tay trước thì con cũng không nên động thủ như vậy.
Đêm qua có rất nhiều người chứng kiến, con mang mặt mũi của Sở gia đặt ở đâu hả?
Lưu Ly liếm môi, bất chợt cười nhếch mép:
- Ba cũng biết đêm qua có rất nhiều người sao? Vậy ba có nghĩ rằng nếu con không phản kháng thì người chịu thiệt thòi chính là con không? Mặt mũi của Sở gia rất quan trọng, vậy mặt mũi của con thì không ư? Con chính là Đại tiểu thư của Sở gia đấy!
Sở Thiên Minh nheo đôi con ngươi lạnh lẽo, gằn giọng nói:
- Linh Lung vẫn còn nhỏ, có thể không hiểu chuyện nhưng con thì khác, con tự biết thân phận của mình là Đại tiểu thư của nhà họ Sở vậy tại sao vẫn làm ra chuyện mất mặt đó?
- Nếu có gì không vừa ý, có thể về nhà giải quyết, con trực tiếp gây chuyện nơi đông người có từng nghĩ đến hậu quả hay không? Thể diện của Sở gia là ta cho hai con, dù đúng dù sai thì cũng luôn phải đặt nó lên hàng đầu, chứ không phải vì một phút nông nỗi mà gây ảnh hưởng đến gia tộc ta.
Lưu Ly thở hắt ra một hơi, dường như có chút không ngờ đến Sở Thiên Minh lại có thể nói ra những câu như thế.
Xem ra là cô quá coi thường tính gia trưởng của ông ta rồi.
Hít vào một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng lên tiếng:
- Ngày hôm qua, trong suốt cả quá trình ở buổi tiệc con chưa bao giờ làm ra chuyện bôi nhọ danh dự của Sở gia, nhưng tại sao đến những phút cuối cùng con lại bùng nổ ba có biết không? Là bởi vì Sở Linh Lung đã sỉ nhục con trước.
Thân phận, hoàn cảnh của con lúc nhỏ, thậm chí là bây giờ, cô ta đều dùng nó để đả kích tâm lý con.
- Con biết kể từ khi về đây những người trong gia đình này chưa bao giờ xem con là Đại tiểu thư thật sự, nhưng con đang rất cố gắng thay đổi để phù hợp với thân phận hiện tại.
Nếu không phải là Sở Linh Lung quá đáng, con tuyệt đối sẽ không nặng tay như thế.
- Ba bảo con nhẫn nhịn, con có thể nhẫn nhịn vài lần, và con có thể thề rằng ngày hôm qua con đã rất kiềm chế bản thân, nhưng quá tam ba bận ba à, tức nước thì vỡ bờ, là cô ta ép con, nếu tiếp tục chịu đựng không trừng trị Sở Linh Lung thì tất cả sẽ không xem Đại tiểu thư của Sở gia ra cái gì cả!
Âm giọng của Lưu Ly lớn dần, cô nhìn thẳng mặt người đàn ông, dõng dạc đối chất:
- Ba cho rằng Linh Lung còn nhỏ, và vì con là chị nên luôn luôn phải hiểu chuyện nhiều hơn, con đồng ý, nhưng không có nghĩa vì con lớn hơn mà phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế.
Còn nhỏ thì có quyền được tổn thương người khác sao? Còn nhỏ thì có thể nhục mạ danh dự của chị mình tại nơi đông người ư?
- Đây không phải vấn đề về tuổi tác mà nó liên quan đến ý thức, con dù trước đây thật sự không ra gì thì hiện tại vẫn là Đại tiểu thư của Sở gia, vẫn mang trong người dòng máu gia tộc cao quý, không ai được phép xúc phạm đến.
Khi Sở Linh Lung mang thứ này ra để nhục mạ con có tự hỏi con sẽ cảm thấy như thế nào không? Có từng nghĩ cho cảm xúc của con không?
- Ba nói đúng, thể diện của Sở gia là ba cho con, con nên đặt nó lên hàng đầu nhưng ba cũng nên hiểu rằng con làm như vậy là vì có lí do, bởi vì con lớn lên trong một môi trường được dạy dỗ phải phản kháng để bảo vệ bản thân.
Con đã sống rất nhiều năm bên ngoài xã hội rồi, nếu không biết cách trở nên mạnh mẽ hơn thì con sẽ không thể sống nổi với thế giới ngoài kia, con không giống ba, không giống Sở Linh Lung.
- Vậy nên, trước khi ba kết tội con, hi vọng có thể nghĩ cho con một chút, ngược lại với người khác cần răn đe nhiều hơn, bởi vì Linh Lung được dạy dỗ tử tế ngay từ khi còn nhỏ, nên những việc cô ta học được nên là đối xử với người ngoài, chứ không phải dùng để đối phó với người chị có một phần quan hệ huyết thống này.
Mặt mũi của Sở gia, cũng là bị cô ta đem ra đánh cược trước, về phần này con sẽ không nhận sai đâu.
Giải thích một tràng dài, ai cũng đều hiểu được, Sở Thiên Minh im lặng không nói được gì nữa, thấy vậy Lưu Ly đứng lên, cô lạnh lùng nhìn quét qua đám người, nhẹ nhàng nói:
- Mọi người dùng bữa tự nhiên, con cảm thấy không khỏe, xin phép về phòng trước.
Dứt lời, cô quay người rời đi ngay.
Sở Thiên Minh trầm mặc một lúc lâu, khi đứng dậy thì Lan Bách Tinh đột ngột lên tiếng:
- Ông tính sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?
Người đàn ông quay sang nhìn bà, hỏi ngược lại:
- Bà còn muốn giải quyết như thế nào nữa?
Lan Bách Tinh siết tay, ánh mắt chợt thay đổi, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ nhu mì lúc trước:
- Công khai chỉ trích con gái của tôi nhiều lời đến vậy, đối với người khác không muốn làm gì sao?
- Lan Bách Tinh! - Tử Liên đối diện thấy vậy, giật mình gọi lớn.
Nhưng bà rất bình tĩnh nhìn sang hai mẹ con Sở Linh Lung, chậm rãi nói:
- Nếu người bị trách cứ hôm nay là tôi, thì sự bất công này có đến chết tôi cũng sẽ phản kháng tới cùng.
Nói rồi, bà rời khỏi ghế, nối gót theo Lưu Ly đi lên tầng.
Tử Liên nhìn theo, cắn môi hậm hực:
- Chị ta tỏ thái độ gì vậy không biết, Thiên Minh, ông...
- Im miệng! - Còn chưa kịp than thở hết câu thì người đàn ông đã quát bà ta một tiếng lớn, ông chỉ tay vào Sở Linh Lung, ra lệnh:
- Con, kể từ bây giờ bị cấm túc, ba tháng tới không được bước ra khỏi nhà, càng không được tự ý động đến Lưu Ly.
- Thiên Minh! - Người phụ nữ khẩn thiết gọi tên ông nhưng không ngờ Sở Thiên Minh còn mắng đến cả bà ta:
- Còn bà nữa, xem lại cách dạy dỗ con gái của mình đi!
Tử Liên vô cùng ấm ức nhưng không dám cãi lại, sau khi Sở Thiên Minh đi, bà quay sang trấn an Linh Lung, trong lòng cũng bắt đầu trút hận lên mẹ con Lan Bách Tinh.
=====================================
Lưu Ly về phòng không bao lâu thì có tiếng gõ cửa truyền đến, Lan Bách Tinh đi vào và ngồi bên cạnh cô, nét mặt đượm buồn:
- Lưu Ly, thời gian qua không thể ở bên cạnh con là lỗi của ba mẹ, nhưng con yên tâm, ở đây mẹ sẽ bảo vệ con, đừng sợ hãi khi phải đối mặt một mình, cứ làm những chuyện mà con thích, mẹ luôn luôn ủng hộ con.
Lưu Ly mím môi, gật đầu đáp:
- Mẹ cũng đừng quá lo lắng, con không để bản thân chịu thiệt đâu.
Nhưng mà...!có những chuyện con mong mẹ sẽ mạnh mẽ chứng tỏ chính mình, chí ít...!chúng ta sẽ không dễ dàng bị ức hiếp.
Lan Bách Tinh ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói:
- Từ trước tới nay, mẹ không lên tiếng không phải bởi vì mẹ sợ ai, mà là vì mẹ muốn sống một cuộc sống yên bình, không thích tính toán tranh giành.
Nhưng bây giờ thì khác, nếu như có người muốn tổn hại tới con, mẹ nhất định sẽ không để yên.
Lưu Ly im lặng không trả lời, cô ngập ngừng đưa tay lên ôm bà, trong lòng thầm thở dài.
Không hi vọng thay đổi, chỉ mong qua chuyện này Lan Bách Tinh có thể dũng cảm hơn một chút, tự bảo vệ mình là điều tốt nhất đối với cô rồi.
Nhưng cũng phải nói, những lời của bà làm cô rất cảm động, điều này chứng tỏ sự yêu thương của Lan Bách Tinh với Lưu Ly là thật lòng.
Lưu Ly à, cô thực sự đã có một người mẹ rất tốt.
========================================
Đến tối, cả nhà năm người lại ngồi chung một mâm cơm, không khí có vẻ đã tốt hơn nhiều nhưng vẫn còn chút gì đó ngượng ngùng.
Nét mặt Sở Thiên Minh thì hồng hào hơn, có vẻ như ông vừa nhận được tin vui.
Quả nhiên, mới dùng bữa xong ông ta đã lên tiếng:
- Lưu Ly, Linh Lung, ta có chuyện vui thông báo với hai con đây.
Vừa rồi người truyền tin tới, nói Nhị thiếu gia nhà họ Bác đã nhìn trúng một trong hai đứa con, nay mai sẽ đến hỏi thăm gia đình chúng ta.
"..."
Lời vừa nói ra, đã gây nên một trận địa chấn không nhỏ.
Sở Linh Lung từ ủ rũ mặt mày đến vui mừng nhảy cẫng lên:
- Chắc chắn là con rồi, ngày hôm qua con chính là người xinh đẹp nhất, nhất định Bác gia đã để ý đến con.
Tử Liên ngồi bên cạnh cũng không giấu nổi sự phấn khích, vung tay nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Linh Lung à con sắp lập đại công cho Sở gia chúng ta rồi đấy!
Trái ngược với hình ảnh vui vẻ của đám người, Lưu Ly lại có phần nghệch mặt ra, trong đầu cô vẫn chưa "load" nỗi những gì mình vừa nghe thấy.
Cái quái gì thế? Thật sự có kẻ xem buổi tiệc ngày hôm qua là nơi xem mắt sao? Thiên địa ơi, đây không phải thời cổ đại đâu!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...