Edt: Mítt
~~~~~~
Buổi tối 7 giờ ba mươi, đúng là thời điểm đại đa số gia đình vây quanh ở trước TV xem phim truyền hình.
Tô Ngọc đã thay một thân quần áo thoải mái ở nhà cũng nhàm chán đến cực điểm mở TV, nhưng mà ánh mắt hắn cũng không có dừng ở màn hình tinh thể lỏng 50inch trước mặt kia, ánh mắt Tô Ngọc ở trong phòng không có mục đích dạo quanh, thực rõ ràng hiện tại hắn có tâm sự.
Trong phòng vẫn luôn mở điều hòa, nhiệt độ không khí có thể làm cho người ta cảm giác được thoải mái 28 độ.
Đột nhiên, Tô Ngọc từ trên sô pha ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía góc tường chỗ điều hòa, trên máy điều hòa vẫn như cũ hiện lên 28 độ, nhưng, vừa rồi trong nháy mắt, hắn cảm giác được lạnh lẽo, đến từ bên ngoài, mang theo hàn ý của gió đêm.
Tô Ngọc cảnh giác sờ cổ tay áo của mình, một con dao phẫu thuật hàn quang lấp lánh ở lòng bàn tay hắn vẽ ra một độ cung lành lạnh.
Đây là binh khí không rời tay của hắn, có đôi khi so với súng càng làm hắn an tâm hơn.
Lúc này, phòng khách chỉ có thể nghe được âm thanh của đài truyền hình nào đó phát tin kịch luân lý gia đình, trong kịch bà bà cùng con dâu của mình ồn ào đến thủ phạm, Tô Ngọc lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng khách, hắn giống như là cô hồn du đãng, không lưu lại một tiếng bước chân nào.
Đi đến phòng ngủ của mình, cách một cánh cửa phòng, Tô Ngọc cũng có thể cảm giác được sát ý mênh mông đến từ nơi đó.
Đối phương rất rõ ràng không cố tình thu liễm hơi thở của mình, thậm chí Tô Ngọc còn hoài nghi, lạnh lẽo trong nháy mắt vừa rồi, cũng là đối phương cố ý phóng thích tín hiệu cho hắn.
Người tới không có ý tốt, hơn nữa người tới rất mạnh.
Ánh mắt Tô Ngọc ngưng một chút, hắn đột nhiên đẩy ra cửa phòng ngủ, trong nháy mắt dao phẫu thuật trong tay hắn đã lấy một độ cung quỷ dị hướng về phía cửa sổ bay qua.
Hắc ám trong phòng, hàn quang hiện ra.
Lúc này, cửa sổ quả nhiên mở rộng, có từng luồng gió lạnh nối đuôi nhau mà vào, làm bức màn bay phất phới.
Ở giữa cửa sổ rộng mở, một thân ảnh ngồi ưu nhã, hắn mặc áo sơmi đơn giản với quần tây, lúc này gió đêm làm bay vạt áo sơmi của hắn, cũng đem một đầu tóc nâu ngắn nhu thuận kia của hắn bay hỗn độn.
Tô Ngọc ra tay không thể nói không nhanh, hắn ở ngoài cửa liền xác định khí tức của đối phương, ở nháy mắt mở cửa, dao phẫu thuật đã tinh chuẩn ném ra ngoài.
Mà giờ khắc này, hắn thật ra mới nhìn thấy dung mạo đối phương.
Đó là một thanh niên ưu nhã tuấn dật trẻ tuổi, trong bóng tối, con ngươi hắn lóe lên ám quang.
Đón lấy dao phẫu thuật mang theo vô tận sát ý, Tô Duệ chỉ là không chút để ý cong cong khóe môi, tiếp theo, thân ảnh hắn đã biến mất ở bên cửa sổ.
Trong thế giới này, không ai có thể nhanh hơn Tô Duệ, cho dù là dao phẫu thuật của Tô Ngọc.
Tô Ngọc ở nháy mắt Tô Duệ biến mất, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại....
Thân thủ như thế hắn chỉ gặp qua ở một người, mà người kia lại là vương của sát thủ hắc ám.
Quyết đấu giữa sát thủ, thường thường đều là mãnh liệt mà tàn khốc, lúc này Tô Ngọc không kịp phân tâm, ở nháy mắt Tô Duệ biến mất, Tô Ngọc một cái lắc mình bay nhanh đứng ở góc phòng ngủ hướng đông, ngón tay hắn ở trên tường đột nhiên nhấn một cái, một cái tráp lập tức từ tường bắn ra, tráp phóng ra một cây Desert Eagle sau khi cải tạo.
Cầm súng lục trong tay, khóe môi Tô Ngọc câu lên, hướng về một góc trong phòng ngủ trầm giọng mở miệng...
“Xuất hiện đi, nếu không tôi nổ súng!”
Trong bóng tối tiếng bước chân có vẻ đặc biệt đột ngột.
Một bóng người chậm rãi từ trong bóng đêm hiện ra, giống như Tử Thần đến từ địa ngục, mà giờ phút này trên mặt người đó lại cố tình mang theo một nụ cười quỷ dị làm lòng người run sợ.
“Thì ra anh còn thích dùng súng?”
Tô Duệ như tản bộ trên sân vắng đến trước mặt Tô Ngọc, hình như không chút nào ngại mình vẫn luôn bị súng lục chỉa vào.
“Là tổ chức phái anh tới?”
Tô Ngọc nhìn Tô Duệ, ánh mắt càng ngày càng lãnh lệ hung ác...
“Anh cho rằng tôi không dám nổ súng?”
“Anh có thể kiểm tra một chút thử xem.”
Tô Duệ nhướng mày, hơi nâng đôi tay, từng viên đạn từ trong lòng bàn tay hắn chậm rãi rơi xuống sàn nhà, phát ra từng đợt tiếng vang thanh thúy.
“A.”
Tô Ngọc nhìn thấy bộ dáng Tô Duệ không sợ hãi nhịn không được cười lạnh một tiếng.
“Anh thật sự rất lợi hại, chỉ tiếc…… Nơi này là nhà của tôi!”
Khi nói chuyện, Tô Ngọc đột nhiên ném xuống súng lục trong tay mình, lộ ra một cái điều khiển mini từ xa trong lòng bàn tay, điều khiển từ xa có ánh sáng đỏ chợt lóe, ở trong bóng tối có vẻ đặc biệt chói mắt.
“Toàn bộ trang bị trong phòng đều bị tôi trang bị bom kích nổ từ xa, muốn đồng quy vu tận mà nói, tôi tùy thời hoan nghênh.”
Tô Ngọc hướng về phía Tô Duệ nhướng mày, vẻ mặt định liệu trước.
“A, còn có bom à?”
Tô Duệ khoa trương mở to hai mắt, ngay sau đó lại cười như không cười nhìn Tô Ngọc.
“Tôi có thể tìm được súng của anh, anh xác định là điều khiển từ xa trong tay mình vẫn còn sử dụng được sao ?”
Này……
Sắc mặt Tô Ngọc lần đầu tiên khó coi lên, ngón tay hắn hơi có chút chần chờ, hình như là muốn ấn xuống điều khiển từ xa, nhưng lại lo lắng những quả bom đó thật sự nổ mạnh.
Cho nên nói trên thế giới này mỗi người thật ra đều rất sợ chết, sát thủ, cũng không ngoại lệ.
Bọn họ có thể vô tình thu hoạch sinh mệnh của người khác, có thể xem tất cả kẻ yếu trở thành con kiến, nhưng bọn họ lại vô cùng quý trọng cái mạng nhỏ của mình……
“Không dám ấn sao? Tôi tới giúp anh!”
Tô Duệ ánh mắt phát lạnh, sau đó hắn quỷ mị xuất hiện ở trước người Tô Ngọc, bắt lấy tay hắn đột nhiên ấn xuống cái nút màu đỏ kia.....
“Phanh!”
Tiếng nổ mạnh kịch liệt, ánh lửa trong nháy mắt cắn nuốt toàn bộ căn phòng……
Tô Ngọc trên mặt lần đầu tiên xuất hiện thần sắc kinh ngạc, hắn trơ mắt nhìn Tô Duệ kéo mình trước khi lửa lớn lan tràn đến cửa sổ, đột nhiên từ lầu tám nhảy ra ngoài, không phải nhảy xuống phía dưới, mục tiêu của hắn thế nhưng là..... tầng cao nhất, sân thượng!
Ánh lửa đầy trời cùng tiếng nổ mãnh liệt đã kinh động toàn bộ khu chung cư cùng người đi đường gần đó, không bao lâu, trên đường phố nội thành đã vang lên còi xe cảnh sát và cứu hỏa liên miên không dứt.
“Vì cái gì cứu tôi?”
Lúc này Tô Ngọc đứng ở trên sân thượng nhìn thanh niên mặt vô biểu tình trước mắt, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.
Hiện tại hắn không thể không thừa nhận, nhân ngoại hữu nhân, thanh niên trước mắt này cùng mình đã không ở chung một cấp bậc, thậm chí vương của sát thủ mà mình biết kia chưa chắc sẽ là đối thủ của hắn.
“Ai nói tôi muốn cứu anh?”
Tô Duệ nhìn Tô Ngọc trước mắt không tự chủ được trầm mặt, hắn lôi Tô Ngọc ra khỏi đó chỉ là vì giải quyết tốt nguyên nhân cái chết của Tô Ngọc mà thôi.
Hiện tại Tô Ngọc đã là “Người chết”, là bị lửa lớn thiêu chết.
“Anh?”
Mắt thấy Tô Duệ mặt âm trầm từng bước đến gần, sát khí càng ngày càng nồng đậm làm kẻ giết người như ma giống như Tô Ngọc cũng nhịn không được rùng mình một cái....
Người trước mặt rốt cuộc giết bao nhiêu người?
Vì sao sẽ có sát khí nồng đậm như vậy.
Tô Ngọc đương nhiên không biết Tô Duệ là người từ thây sơn biển máu đi ra, tại một khắc này, hắn lần đầu tiên cảm giác được bất lực.
Đối mặt với đối thủ không thể chiến thắng nổi, cái loại cảm giác này thật sự rất bất lực.
“Hiện tại, chúng ta mau chóng kết thúc tất cả thôi.”
Tô Duệ đứng ở trước mặt Tô Ngọc, cười đến có chút khó hiểu.
"Vợ nhỏ của tôi còn đang ở nhà chờ tôi tắm rửa.”
Tô Ngọc:……
Ở thời điểm Tô Duệ còn chưa dứt lời, Tô Ngọc lại đột nhiên ra tay, một kích này hắn dùng toàn lực của mình, thẳng đến tử huyệt ở ngực của Tô Duệ!
Đối với khoảng cách gần như vậy người bình thường là tránh cũng không thể tránh, mà Tô Duệ cũng quả thật cũng không có tránh đi, nhưng....
“Rắc”
Ở thời điểm Tô Ngọc sắp đắc thủ, cánh tay hắn đột nhiên bị Tô Duệ bắt lấy, ngay sau đó, Tô Ngọc chỉ cảm thấy một trận đau đớn xuyên tim từ trên cánh tay mình truyền đến, cánh tay hắn vậy mà bị Tô Duệ bẻ gãy!
Sắc mặt Tô Ngọc u ám, cặp con ngươi kia vừa rồi còn đắc chí vào giờ phút này cũng chỉ có thể tràn đầy kinh ngạc nhìn người trước mắt.
“Anh chính là dùng bàn tay này làm bị thương vợ nhỏ của tôi? Không, có lẽ là tay bên kia.”
Tô Duệ khi nói chuyện đã ra tay, dùng phương pháp đồng dạng bẻ gãy một cánh tay khác của Tô Ngọc, lúc này Tô Ngọc hai tay gục xuống, rất rõ ràng đã mất đi đại bộ phận sức chiến đấu.
Bất quá Tô Duệ sao lại dễ dàng buông tha hắn như vậy?
“Phanh!”
Nhẹ nhàng bâng quơ dùng một chân đá văng Tô Ngọc, Tô Duệ từ trên cao nhìn xuống, giày da đen bóng từ mỗi một ngón tay của Tô Ngọc nghiền qua.
“Anh nói tôi nên đem toàn bộ bàn tay băm ra cho chó ăn? Hay là đem toàn bộ cánh tay làm món hầm cho chó ăn?”
Tô Ngọc:……
Có thể hung tàn như vậy sao?
“Ai nha.”
Nghe được âm thanh xe cứu hỏa dưới lầu càng ngày càng gần, Tô Duệ đột nhiên ảo não khẽ than một tiếng...
“Tôi đã lãng phí không ít thời gian, nếu trở về chậm vợ nhỏ sẽ tức giận, anh biết thời điểm cô ấy tức giận hung dữ như thế nào không?”
Nói tới đây, Tô Duệ đột nhiên cong eo, ánh mắt quỷ dị Tô Ngọc ngã trên mặt đất hộc máu không ngừng.
“Tôi phải viết cho cô ấy một phong thư tình, huyết thư.”
Nói xong, Tô Duệ trở bàn tay một cái, một cây dao phẫu thuật lập lòe hàn quang đã xuất hiện ở lòng bàn tay hắn.
Đây đúng là vũ khí Tô Ngọc mang theo bên người nhiều năm.
“Tôi muốn dùng máu của anh, viết một lá thư tình, sau đó, dùng cây dao này, từng mảnh từng mảnh, cắt thịt anh, chặt đứt gân của anh, bẻ xương của anh, sau đó đem để vào hộp giữ tươi, tiện đường tìm hẻm nhỏ cho chó ăn.”
Tô Ngọc:……
Ai có thể nói cho hắn biết kẻ điên này rốt cuộc là từ đâu tới?
“Anh…… Rốt cuộc là ai?”
Lúc này Tô Duệ đã dùng dao phẫu thuật bắt đầu lấy máu Tô Ngọc, Tô Ngọc hắn làm giải phẫu cả đời, cũng giết người cả đời, lần đầu tiên cảm giác được bi ai cùng tuyệt vọng trước khi tử vong của kẻ yếu.
Anh là ai?
Này có lẽ là điều mà tại một khắc duy nhất này hắn muốn biết đến.
“A, ha hả.”
Tô Duệ chỉ là thấp thấp cười, nhìn lưỡi dao nhiễm huyết sắc, con ngươi màu máu dọa người.....
Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là anh, anh làm bị thương người yêu mà tôi yêu nhất.
Sợ là chỉ đụng tới một ngón tay của Tô Vãn, Tô Duệ cũng sẽ làm cho đối phương ở vô tận thống khổ mà chết đi……
~~~~~~~
Âydo Tô tướng quân đáng sợ quá đi..
Nhưng mà thích quá thì làm xao đây!!!
♥️♥️♥️♥️♥️
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...