Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Như Nguyện
"Chuyện thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, chàng đi ngủ thư phòng." Mộc Thuần Thuần không chút khách khí ra lệnh "Trục phòng" (=đuổi khỏi phòng), kiên quyết không cùng tên vô lại này cùng giường chung gối.
Biện Dục không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên phản đối, "Không được. Chúng ta mới vừa thành hôn liền phân phòng, nếu là truyền đi, chẳng phải làm chuyện cười cho người ta. Hôm qua nhiều quan lại quyền quý, Vương công quý tộc như vậy tới chúc mừng, người chủ hôn còn là đương triều tể tướng tướng, mặc dù ta hôm nay không quyền không thế, nhưng dầu gì cũng là Hoàng Thân Quốc Thích, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn người khắp thiên hạ đều đem ta làm thành trò cười hay sao?"
Hắn bày ra một bộ dạng tội nghiệp, trong con ngươi ánh sáng dần dần ảm đạm xuống, mi gian ngưng tụ một mảnh ưu sầu tan không được, thấy thế Mộc Thuần Thuần lập tức mềm lòng, lời người đáng sợ, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra Dục Vương phủ vốn là lạc phách(chắc là tụt dốc, thảm hại) không chịu nổi thảm trạng bị người chỉ trỏ chế nhạo.
"Ở cùng phòng. . . . . . Cũng có thể." Bộ dáng hắn tội nghiệp khiến lòng của nàng mềm xuống, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng, "Nhưng, ta ngủ giường, chàng ngủ đất. Không có bất kỳ thương lượng nào, đây là ta ranh giới cuối cùng."
"Được, ta đồng ý!" Biện Dục lập tức tà khí cười một tiếng, sảng khoái đáp ứng, ngoài miệng đáp lời trong lòng cũng không nghĩ như vậy.
Dù đáp ứng, lại nói, chỉ cần bọn họ ngủ cùng một cái phòng, người nào ngủ giường người nào ngủ đất đến lúc đó sợ rằng nàng cũng không quyết được. Biện Dục âm thầm vui vẻ, cười đến vô cùng tà ác.

"Chuyện thứ hai là cái gì?" Hắn một bộ dạng rất muốn thương lượng, không chờ đợi hỏi.
Mộc Thuần Thuần nhìn chằm chằm hắn, cười nhạt một tiếng, đột nhiên nghiêng người về phía trước, đem tay ngọc thon thon đưa về phía sau ót của hắn. . . . . .
Một hương thơm mê người xâm nhập cánh mũi nam nhân, không khí chung quanh nhất thời tràn ngập mùi thơm thuộc về nàng chỉ mỗi hắn ngửi được, thật sâu câu đi hồn phách của hắn, dục vọng trong cơ thể hắn rục rịch ngóc đầu dậy, trong lòng đột nhiên nhảy loạn, lúc hắn như si như say, mặt nạ màu vàng kim trên mặt chậm rãi rơi xuống. . . . . .
Lộ ra gương mặt tuấn dật, mặc dù không như Liên Cảnh xinh đẹp kiểu yêu nghiệt, nhưng tuyệt đối cũng coi là một vị mỹ nam tử, có lẽ là bản thân có huyết thống Vương tộc cao quý, khiến cho mặt mày mơ hồ lộ ra một cỗ Phong Phạm Vương Giả, quý khí tự nhiên mà có.
Gương mặt đẹp mắt như vậy cư nhiên bị trốn ở dưới mặt nạ, thật là lãng phí.
"Đây chính là chuyện thứ hai, không cho ở trước mặt ta mang tấm mặt nạ đáng ghét này." Vừa nhìn thấy tấm mặt nạ màu vàng kim lạnh như băng này, sẽ khiến nàng nhớ lại hành vi lừa đảo ghê tởm của hắn, hơn nữa nàng cũng không muốn cả ngày hướng về phía một bộ mặt nạ nói chuyện.
Về phần hắn tại sao mang mặt nạ, nàng còn chưa có hỏi cẩn thận, đoán chừng là hắn có một loại ham mê đặc thù.
Nàng ghét mặt nạ của hắn?
Lòng Biện Dục sinh buồn bực, nói, "Trước kia không phải nàng nói mặt nạ này khí độ tuấn tú sao?" Còn nhớ rõ lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt nàng, lực chú ý của nàng tất cả đều để trên mặt nạ, không chút nào che dấu yêu thích với mặt nạ, hiện tại tại sao lại nói đáng ghét? Lòng của nữ nhân, quả nhiên rất nhanh thay đổi.
"Ta hiện tại ghét thấy nó không được sao?" Mộc Thuần Thuần gần như rống to, tiện tay đem mặt nạ màu vàng kim nặng nề đặt ở trên bàn cơm, "Chàng có đáp ứng hay không?"
"Đáp ứng, dĩ nhiên đáp ứng. Ta bảo đảm, về sau thời điểm một mình ở chung với nàng, ta tuyệt đối không mang nó, được không?" Hắn nói cực độ mập mờ, cố ý nhấn mạnh hai chữ "một mình", gương mặt tuấn tú càng lấn càng gần, cơ hồ dán chặt ở trên lỗ tai mượt mà của nàng, hơi thở ấm áp phun ở bốn phía viền tai nàng, làm nàng nhanh chóng cả kinh.

"Ta đói bụng." Mộc Thuần Thuần liền tranh thủ nhìn qua bàn đầy món ngon, không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn.
"Được, ăn cơm trước." Tiếng cười dịu dàng bật ra, Biện Dục cầm lên chiếc đũa, hướng trong chén của nàng gắp thức ăn, mắt nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, trong miệng ngay sau đó bổ sung thêm một câu ý vị sâu xa, "Ta cũng đói bụng."
Nhưng là, một bên hắn gắp thức ăn đến trong chén, nàng lại đem món ăn trong chén gắp ra bên ngoài.
"Ta không ăn củ cải." Đem củ cải gắp bỏ ra.
"Cần thái(=rau cần nước) ăn không ngon." Lại đem cần thái lấy đi.
"Thịt này quá béo, nhìn liền ghê tởm." Lại một lần nữa đem thịt bỏ ra bên ngoài.
Cuối cùng, hơn phân nửa món ăn trong chén đều bị gắp ra ngoài, khuôn mặt nam nhân dần dần hiện đầy ảm sắc.

"Nàng cố ý?" Hắn mặt lộ vẻ không vui, trầm giọng nói.
Chỉ thấy Mộc Thuần Thuần cong lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, giọng nói như làm nũng , "Ta chính là không thích ăn những thứ này."
Nhìn miệng nhỏ phấn hồng của nàng khi đóng khi mở, khóe mắt lộ ra một tia quyến rũ phong tình không tự chủ, Biện Dục ngây dại, không biết có phải hay không là do cảm giác của hắn, hắn đột nhiên cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng hôm nay có vẻ đặc biệt kiều diễm ướt át, có loại mị lực câu hồn, làm người ta rất muốn tiến lên một bước mà khi dễ. . . . . .
Trong lòng vừa nghĩ, Biện Dục không sợ hãi kết hợp với hành động, nhanh chóng chiếm lấy môi hồng như hoa của nàng, nhẹ nhàng hôn xuống. . . . . .
Bị hắn đột nhiên hôn sâu hù sợ, Mộc Thuần Thuần mắt hạnh trừng trừng, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, rất nhanh liền tìm về lý trí của mình, lần này, nàng ôn thuận, không có chút nào phản kháng.
Nếu như Biện Dục lúc này không có mất khống chế, sẽ liền phát hiện, trong đôi mắt Mộc Thuần Thuần có vài tia mưu kế được thực hiện, khóe mắt cong lên rực rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui