Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà

A Trà một đường máu mũi nhỏ giọt quay về phòng ngủ.

Trong phòng Thiên Tuế vẫn giống như trước mang tai nghe chơi điện tử, ngăn cách với tiềng ồn ào trên hành lang vừa rồi, đắm chìm trong thế giới chò trơi.

A Trà đem gói đồ cặp ở dây thun quần đặt trên bàn, sau đó xuất ra bao giấy vệ sinh lớn của hắn, cầm một đống đến lau máu tươi trên mặt trên tay rồi trên đất. Chính là vết máu không dễ dàng lau sạch sẽ như thế, dù lau thế nào vẫn để lại dấu vết.

Hải Uyên nhìn a Trà bộ dáng ngốc, liền cầm khăn mặt đi đến máy nước uống dùng nước ấm thấm ướt, sau đó to tiếng hô, thay a Trà chậm rãi chà lau.

A Trà ngửa đầu ngồi ở trên giường Hải Uyên, trong lỗ mũi tắc hai luồng giấy vệ sinh.

Hải Uyên sát sát tay a Trà, rồi lại sát sát mặt a Trà, hắn ngẫu nhiên nhìn a Trà một chút, nhưng a Trà một câu cũng không chịu nói với hắn.

Hải Uyên cuối cùng rút xuống giấy vệ sinh trong mũi a Trà.

“Để làm chi!” A trà vừa kích động, máu mũi liền chảy ra.

“Trước đem cái mũi lau khô sách sẽ.” Hải Uyên cẩn thận đem cả khuôn mặt a Trà đều lau qua, sau đó nhìn nhìn thương thế của hắn. Cái mũi vẫn thẳng tắp chỉ là có chút sưng, hẳn là không có gãy đi.

Hải Uyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại cuốn cuốn giấy vệ sinh mới, giúp a Trà nhét mũi.

Sau đó hắn đem khăn mặt đầy vết máu ném vào thùng rác.

A Trà nhìn thấy động tác của Hải Uyên, “Ai!”  một tiếng. Miệng lầm bầm thật sự là lãng phí, đem khăn mặt từ thùng rác lấy ra, tự mình đem nó chạy tới WC rửa, sau đó lại đặt ở ngăn tủ của Hải Uyên hong khô.

A Trà vốn nghĩ muốn đem ngăn tủ đóng lại, nhưng ngẫm kĩ khăn mặt sẽ không có gió lùa, như vậy rất dễ dậy mùi, cho nên vẫn là quyết định đem ngăn tủ mở ra.

Hải Uyên nhìn a Trà, cũng không để ý a Trà đem ngăn tủ của hắn đóng đóng mở mở.

A Trà từ khi trở về vẫn không để ý tới Hải Uyên, hắn trải chăn xong đánh đánh gối đầu dụi dụi hai mắt liền ngủ trên mặt đất, còn đưa lưng về phía Hải Uyên. Mũi hắn không ngừng co rút đau đớn còn nóng vô cùng, cũng không có cách nào hô hấp, chỉ có thể giương miệng cố gắng hấp không khí.

A Trà sinh hờn dỗi. Không chỉ đối Hải Uyên, đối Nhật Thanh, mà còn đối chính mình.

Hắn vốn không muốn để mọi người phiền toái, thầm nghĩ hảo hảo đi học mà thôi, nhưng không ngờ lại khiến ký túc xá không được an bình, còn ồn tới nhóm học sinh đang ngủ.

Nếu hắn ít nhất có thể quản hảo đứa nhỏ Hải Uyên này, tên Nhật Thanh kia nào có thể cùng Hải Uyên đánh nhau. Bởi vì chuyện này, a Trà đối tất cả mọi người cảm thấy hết sức có lỗi, hơn nữa cực kì ảo não.

“A Trà, lên đây ngủ.” Trên giường, Hải Uyên nghiêng thân thể, tay chống đầu, nhìn bộ dáng a Trà miệng thở phì phì trên sàn nhà.

“Ngươi tự mình ngủ!” A Trà thấp giọng nói. Trong ký túc xá đã an tĩnh hẳn, hắn sợ làm ồn người cách vách, không dám nói chuyện quá lớn.

Hải Uyên gặp a Trà không chịu đi lên, bò xuống giường đến sau lưng hắn, một phen đem hắn bắt đến lên giường.

“Nói sao ngươi không chịu nghe a!” A Trà thở phì phì giống con tôm rơi xuống nước sôi, không ngừng nhảy lên, không chịu an phận ở trong ngực Hải Uyên.

“Ngủ.” Hải Uyên ôm lấy a Trà, sờ sờ mái tóc mềm mại của đối phương, sau đó đem cằm tựa trên đỉnh đầu a Trà, cũng không để ý tới a Trà kháng nghị, nhanh nhắm mắt lại.

A Trà giãy dụa trong vô vọng, cuối cùng cũng hết tức giận, không nhúc nhích ngồi phịch trong vòng tay Hải Uyên, giống bùn nhão vô lực chăm chú nhìn bụi đen trên trần nhà.

Hải Uyên dùng cằm cọ  cọ a Trà, tựa như con chó nhỏ dùng đỉnh đầu đối a Trà bày tỏ.

A Trà đương nhiên cũng hiểu tiểu hài tử trước mắt dùng phương thức này là biểu đạt cái gì.

Hải Uyên luôn như vậy, đã làm sai chuyện tình cũng sẽ không nói xin lỗi. Cho dù một quyền kia đánh trúng mũi hắn, trong đầu có xin lỗi, miệng vẫn nói không nên lời.

A Trà lại nghĩ nghĩ, cái đó và tính cách Hải Uyên chắc có quan hệ đi! Nếu biết Hải Uyên đang làm nũng hắn, kia a Trà lửa giận đầy mình nhất thời cũng tiêu  một nửa.

“Ngươi a, về sau đừng luôn theo người ta đánh nhau. Đánh nhau không tốt có biết hay không.” A Trà miệng thì thào niệm niệm.

Hải Uyên cũng không đáp lời, nhưng lại cọ cọ a Trà.

“Ai, còn có, ta không thích bị người khác ôm ngủ.” A Trà nói.


Hải Uyên liền tục không để ý đến hắn.

A Trà thở dài, xem chừng Hải Uyên không có ý định buông tay.

Nội tâm hắn một trận phân vân, nghĩ thầm dù sao chỉ là bồi ngủ, Hải Uyên chắc sẽ không đối hắn làm cái gì, vì thế sau một phen nhân tâm đại chiến, cũng liền thuận theo đối phương.

Muốn ôm cũng tốt, muốn sưởi ấm cũng được, chỉ cần không đưa tay vói vào trong quần áo sờ loạn, hắn đều có thể chấp nhận. Dù sao tuổi đã lớn như vậy, để người ta ôm ngủ cũng chẳng mất miếng thịt nào. Coi như là cùng tôn tử ngủ chung, dù sao Hải Uyên cùng Trạch Phương niên kỉ cũng không sai biệt lắm.

A Trà nhìn gương mặt say ngủ của Hải Uyên, vỗ vỗ hai má hắn.

“Thật sự là tiểu hài tử phiền toái.” A Trà nhắm mắt lại, bồi hắn ngủ.

Thuận đường cũng tha thứ chuyện Hải Uyên một quyền đánhhắn chảy máu mũi vừa rồi.

Này buổi tối độ ấm trong phòng “Hai O chín” vẫn là so với các phòng khác thấp hơn, không khí lạnh lẽo cũng không phải từ cửa sổ hoặc hành lang tiến vào, nhưng bên trong lại đột nhiên nổi lên một trận gió mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), thổi đến người nổi da gà.

Còn đang chiến đấu hăng hái trên trò chơi, Thiên Tuế cũng phải rụt lui cổ.

Sáng hôm sau, a Trà vẫn dậy sớm nhất.

Bởi vì Hải Uyên ngủ rất say, cho nên a Trà bồi hắn ngủ thêm chốc lát, thẳng đến sáu giờ hơn mới bò xuống giường.

Lúc này giấy vệ sinh rớt ra hắn mới phát giác máu mũi ngừng chảy, cao hứng đem viên giấy dính máu ném vào thùng rác. Sau khi đánh răng xong liền vui vẻ trở lại phòng ngủ, đem dụng cụ rửa mặt bỏ vào tủ quần áo của Hải Uyên. Tiếp theo xoa xoa tay, cầm lấy gói đồ tối hôm qua, chậm rãi đem bao bì bên  ngoài mở ra.

Là một bao lá trà màu hồng hạt (hạt = nâu). A Trà mở ra gói trà, đưa mũi để sát vào ngửi ngửi, mùi hương thanh điềm quen thuộc làm hắn hai mắt đều sáng lên.

“Này không phải là cao sơn trà của sư phó râu sơn dương làm sao?” A Trà vừa mừng vừa sợ. “Ai u uy a, rốt cuộc là ai có tâm như vậy, biết ta muốn khoản trà này đã lâu, đặc biệt đến cho ta uống?”

A Trà đột nhiên nhớ tới tháng trước lần đầu tiên ở bên kia nhìn thấy con dâu, cũng vì ngửi được hương trà này thiếu chút nữa đi theo, sau có con dâu gọi hắn lại, nếu không hắn đã một đi không trở lại.

A Trà bừng tỉnh đại ngộ, này nhất định là con dâu đặc biết tìm đến cho hắn. Nên mới không viết địa chỉ cùng tính danh người gửi, chỉ viết tên vốn có của hắn.

“——” a Trà cười đến vui vẻ.

Hắn nhanh đem hai cái rương trong góc phòng chứa mấy món tạp vật của mình và Trạch Phương mở ra, tiếp theo lấy ra bộ trà cụ, hắn tìm a tìm, phát hiện một bình màu phấn hồng Trạch Phương lưu lại, mặt trên viết bốn chữ “Mân côi hoa trà (Trà hoa hồng)”.

“Trà hoa hồng? Đây là loại gì?” A Trà sống đến tuổi này, còn chưa có nghe qua tên loại trà này.

Hắn đem trà hoa hồng cùng bao trà con dâu gửi tới đặt lên bàn, sau đó đem một bếp gas nhỏ đặt trên bàn, lại đi lấy thêm ấm nước sôi, bắt đầu đun nước.

Rắc lá trà vào, a Trà chậm rãi thực hiện các bước pha chế, trước chỉ hương ngửi thấy hương trà nhẹ thoáng qua, thật sâu hít một hơi, đem hương vị ngọt lành của lá trà tỏa khắp lục phủ ngũ tạng, sau đó chậm rãi thở ra.

Tái uống một ngụm trà, nước trà hàm nhập trong miệng lưu lại một chút, sau đó nuốt vào, hoàn toàn cảm thụ hương vị cao sơn trà thất truyền đã lâu.

Uống xong một bình, a Trà cảm thấy cả người như hồi sinh. Hắn thỏa mãn ngồi phịch nơi ghế dựa, trên mặt mỉm cười thản nhiên.

Điều vui vẻ hạnh phúc nhất đời người, nào có qua một bình trà hảo, nhàn nhã pha chế, sau đó chậm rãi thưởng thức hương vị của nó.

A Trà ngừng trong chốc lát, lại tiếp tục pha bình thứ hai.

Lúc thả lá trà, a Trà liếc đến “Trà hoa hồng” của Trạch Phương. Hắn có chút tò mò đó là loại gì, vì thế đem bình trà mở ra, ngửi ngửi hương vị, sau đó tái cầm lấy lá trà bên trong.

“Di? Nguyên lai là cả một đóa hoa a?” A Trà nhìn thấy trong tay cánh hoa đạm đạm màu đỏ tía, cảm thấy rất ngạc nhiên. “Phải pha như thế nào a? Trạch Phương sao không chịu nói với ta cái này, biết rõ ông nội yêu nhất pha trà, cũng không chịu lấy một bao pha cho ông nội thử.”

A Trà không biết nên đo lường như thế nào, nên cầm một nắm hoa hồng cùng một chút lá thả vào nước ấm.

Nguyên bản hương trà vừa rồi thoang thoảng thơm ngát, nhưng thực ngạc nhiên, khi hòa hợp cùng hoa hồng, hương vị lại rất đặc biệt, mùi thơm nồng đậm nhưng không hắc, còn chậm rãi tỏa ra.

Thiên Tuế cùng Hải Uyên cơ hồ đồng thời tỉnh lại, bọn họ nhìn thấy a Trà đang chuyên tâm pha trà, không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong phòng ngủ đột nhiên tràn ngập mùi trà.


“Thối muốn chết!” Hải Uyên mặt nhăn mày nhíu, cơn ngủ vừa lúc bị mùi thối làm tỉnh, hắn thật sự chịu không nổi. “Ngươi đang làm cái gì? Đem nó ra bên ngoài mà làm.”

“A......” A Trà không nghĩ tới hai người trên dưới giường đều tỉnh, hắn hô to một tiếng, bưng bộ trà cụ, vội vàng dời trận đến trên hành lang.

Nhưng hành lang cũng có không bàn ghế để hảo hảo phẩm trà, a Trà linh cơ vừa động, nghĩ đến phòng của xá giam. Xá giam bình thường quen dậy sớm, ngày hôm qua hắn đến phòng xá giam cũng nhìn thấy có mấy hộp trà. Hắn cảm giác người kia hẳn là đồng đạo, vì thế bưng khay trà, bếp gas cùng ấm trà khiêng đi, hướng dưới lầu chạy xuống.

A Trà cả đường đi đều pha trà hoa hồng, dẫn tới không ít chú ý, những học sinh mắt lim dim buồn ngủ khi đi ngang a Trà không khỏi bị hương thơm hấp dẫn.

“Xá giam lão sư!” A Trà đứng trước cửa sắt màu đen lầu một, nhìn xá giam năm mươi tuổi bụng tròn đầu trơ trọi đang quét rác. “Ngày hôm qua cái gói đồ kia là trà người nhà ta đưa tới, thật sự là thơm vô cùng, ngài có hứng thú muốn cùng thưởng thức hay không.” A Trà vọt tới trước mặt xá giam, nói.

“Oa, hương vị thơm quá.” Xá giam cũng ngửi được.

“Mong ngài cho ta mượn phòng pha trà.”

“Ngươi tuổi nhỏ như vậy, cũng học lão nhân pha trà sao?” Xá giam có chút kinh ngạc.

“Ta pha cũng đã vài thập niên.” A Trà cười cười, hai người đi vào phòng ngủ nơi lầu một của xá giam.

Bọn họ liên tiếp uống vài bình trà hoa hồng thêm cao sơn trà, trước đến giờ cũng chưa từng uống qua hương vị tuyệt như vậy, nước trà lại ngọt thuận nhuận cổ.

A Trà cùng xá giam ở trong phòng một bên phẩm trà một bên nói chuyện phiếm, xá giam còn xuất ra bàn cờ, bố trí tốt ván cờ, hai người liền chém giết đến bất diệc nhạc hồ. Hai người bọn họ một nước cờ muốn hạ cũng rất lâu, ván cờ chơi cuối cùng, ấm trà ban nãy pha cũng chỉ uống được phân nửa. Nhưng tựa hồ chỉ cần ngửi được hương trà là đủ rồi, hai người đều muốn toàn lực chú ý nơi quân cờ.

Bên ngoài phòng xá giam có vài tên học sinh thò đầu hướng bên trong xem, a Trà khóe mắt dư quang thấy được, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn ba bạn học kia.

“Sớm an!” Hắn đối này bạn học gật đầu nói.

Ba người nhìn nhau một chút, chậm rãi từ cửa đi vào.

“Chúng ta...... Chúng ta nghĩ đến xem ngươi có chuyện gì hay không......” Các học sinh ngập ngừng, thanh âm nho nhỏ, rất ngượng ngùng.

Bọn họ nguyên bản cũng xem không vừa mắt Hạ Trạch Phương, nhưng chuyện hắn hôm qua dũng cảm ngăn cản hai tên đại ma vương tiếp tục đánh nhau, lại khiến bọn họ bắt đầu thay đổi cái nhìn đối với hắn.

“Úc!” A Trà sờ sờ cái mũi.”Không có việc gì, tới sáng máu mũi liền ngừng.” Trên mũi hắn một mảng xanh tím, còn sưng sưng. ( T.Lang: Tiểu Uyên, ta đánh trết ngươi =”=)

Trong đó một người đứng dậy, đối a Trà nói: “Cám ơn!”

“Cáp?” A Trà không hiểu vì cái gì đồng hài này phải nói cám ơn hắn.

“Ta khi đó thiếu chút nữa bị Quan Nhật Thanh đánh tới, nếu không có ngươi, ta liền xong rồi.” Bạn học kia mặt có chút hồng, nhưng vẫn rất cố gắng nói hết lời.

“Ai u, không có việc gì thì tốt rồi.” A Trà kỳ thật đối chuyện bạn học kia nói hoàn toàn không ấn tượng, hắn uống hai ngụm trà cười cười đáp lời.

Hương trà trong phòng xá giam lượn lờ, các học sinh nhìn ấm nước đang sôi liếc mắt một cái, sau đó nhìn nhìn cái chén bọn họ uống trà.

A Trà lập tức nói: “A, trà này rất thơm ác, người trong nhà gửi cho ta, các ngươi muốn cùng uống hay không?”

“Di, không cần!” Bọn họ lập tức lắc lắc tay.

“Đến đến, không cần thẹn thùng!” A Trà đưa ba chén trà cho bọn hắn.

Xá giam cũng cầm ghế dựa lại, cười ha hả chiêu đãi bọn hắn.

Kết quả, ba đệ tử này liền ngồi xuống, bên uống trà, bên nhìn a Trà cùng xá giam chơi cờ tướng.

Thời gian buổi sáng cứ thế nhàn nhã trôi qua, ngẫu nhiên bọn họ còn có thể cùng a Trà nói một chút, các học sinh bắt đầu tỏ vẻ thân thiện khiến a Trà vui vẻ vô cùng.


Mãi cho đến bảy giờ rưỡi, a Trà mới nhớ tới còn phải đi học, hắn vội vàng từ trên ghế đứng lên cùng bọn họ nói tái kiến, muốn đi về kêu Hải Uyên rời giường.

“Di? Ngươi phải đi?” Bác xá giam lưu luyến không rời nói.

“Phải đi học a!” A Trà nói: “Này đó trước đặt ở chỗ ngài, ngài muốn uống liền uống, còn lại chờ buổi tối ta trở về tái tiếp tục.”

“Chúng ta cũng phải đi rồi.” Ba học sinh kia cũng nói.

“Cùng nhau trở về đi!” A Trà nói.

“Hảo.”

A Trà hướng bằng hữu mới của hắn cười cười, thực vui vẻ cùng bọn họ sóng vai đi tới, mãi đến lúc trở lại phòng ngủ ở lầu hai.

Hôm nay không biết vì cái gì, đi học được một nửa, bụng a Trà liền một đường trở mình quấy nhiễu ùng ục kêu không ngừng. Hắn vốn nghĩ nhẫn một chút hẳn có thể qua đi, nên cũng không để ý.

Nào biết trước khi kịp chuyển từ tiết thứ bảy đến tiết âm nhạc mông đã sắp ra, hắn muốn đi WC ngồi chồm hổm xem có thể ra được không, lại bị bạn học kêu trở về.

“Hạ Trạch Phương ngươi muốn đi đâu, không chạy nhanh đến phòng học âm nhạc, sẽ bị nhớ muộn ác!” Vị bạn học họ Tô ngồi trước hắn nói.

“Hảo, ta đến đây.” A Trà cảm thấy hẳn là có thể nhịn một chút nữa, vả lại đi học cũng trọng yếu hơn.

Nhưng từ lúc bắt đầu tiết âm nhạc, dấu hiệu cuồn cuộn trong bụng càng ngày càng kịch liệt, như có thiên quân vạn mã hướng vách tràng tử (ruột) đột nhiên mạnh mẽ xông tới, đau đến hắn nổi da gà một trận lại một trận, thậm chí co giật.

Cuối cùng a Trà rốt cục nhịn không được, được nửa tiết liền lão sư âm nhạc giơ tay.

Tiếng đàn dương cầm trong phòng học âm nhạc ngừng lại, nữ lão sư ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì?”

“Lão sư ta đau bụng muốn đi WC.” A Trà ôm bụng, nhẫn đến mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Nhanh đi, nhanh đi.”

Được lão sư ân chuẩn, a Trà bay nhanh khỏi phòng học, chung quanh tìm kiếm WC. Hải Uyên ở trong phòng học nhạc ngủ rất say, nếu hắn bị rượt không trở lại kịp, a Trà hy vọng sẽ có bạn học hảo tâm đánh thức Hải Uyên.

Vì phòng âm nhạc của bọn họ ở một tòa cao ốc hành chính khác, a vừa Trà chạy khỏi phòng học, liền phân không rõ ràng phương hướng, hắn ôm bụng chạy tới chạy lui, nhưng thủy chung tìm không thấy WC ở nơi nào.

Cuối cùng không còn cách nào, a Trà đành phải dùng sức kẹp chặt mông hướng phòng học trở về. Sau đó vọt vào WC bên cạnh phòng học, ‘phanh’ một tiếng đem cửa khóa trái, tiếp theo kéo quần xuống, liền ngồi chồm hổm.

Tắc gần một tháng, cũng không phải chỉ đơn giản nói ra là có thể ra như vậy.

A Trà đầu gối mới bung ra mông vừa ngồi chồm hổm đúng vị trí, liền lập tức xuất ra vài cái thí (rắm) vừa thối vừa vang, xông đến hắn muốn té xỉu.

Sau đó cánh mông chỉ động được một chút, dù phía trên ân thế nào cũng ân không ra.

ân: giống ừ, hử (ta nghĩ là tiếng a Trà đang cố gắng… =)))))))))

A Trà cắn chặt răng liều mạng sử lực, ở trong WC một bên hít sâu, một bên bật hơi, tiếp theo ân một tiếng, thanh âm bởi vì quá mức dụng lực mà từ cổ họng phát ra.

Hắn cảm thấy bản thân đầu óc thật sắp đứt đoạn, gắng sức đồng thời không khỏi nhớ tới mấy tin tức trước kia trên TV, “Quản lý viên đi làm trong cao ốc khi chạy đến WC, dùng sức quá mạnh dẫn đến xuất huyết não bại liệt, bỏ mình nơi bồn cầu lạnh như băng.” ( T.Lang: khiếp =A=)

A Trà bắt đầu lo lắng mình có thể hay không sẽ giống tin tức nói trên TV.

Rồi sau đó ngay trong tình huống bên phiền não bên dùng sức, rốt cục, “Phù phù” một tiếng, bắt đầu có cái gì hướng bồn cầu dạng ngồi xổm kia rơi xuống.

Tiếp theo, lại phù phù một tiếng.

Đầu tiên là chậm rãi “Phù phù, phù phù ” rớt xuống nước, theo sát mà là tiếng vô cùng khí thế như vạn mã lao nhanh “Vèo, vèo xích xích xích ”, gì đó trong bụng tích lũy mấy chục ngày lập tức tiết hết mà ra, chen lấn áp đoạt hậu môn đi ra.

A Trà thở dài một hơi, mỉm cười từ phía sau quần xuất ra giấy vệ sinh, làm công tác sạch sẽ sau cùng.

Sau khi hoàn toàn giải quyết hắn liền đi ra ngoài, ở bên ngoài WC hấp mấy ngụm không khí mới mẻ, cảm giác bản thân như sống lại, thật nhẹ nhàng.

Hiện tại vẫn chưa kết thúc tiết học, đột nhiên trong phòng học bên phải chạy ra một người, người kia bay nhanh vào WC, tiếp theo hô to: “Sao lại thối như vậy!”

A Trà quay đầu đáp lại: “Vừa mới lạc trong bảo khố ( tiêu chảy)!”

Người ở bên trong tiếp theo cũng phốc lạp phốc lạp cuồng loạn một trận, sau đó ôm bụng suy yếu từ trong WC đi ra. Kế tiếp trong một gian phòng khác cũng chạy ra hai người, tình hình giống người trước mặt.

Học sinh kia ngẩng đầu nhìn a Trà một cái, sắc mặt tái nhợt. “Hạ Trạch Phương......”


“Các ngươi cũng tiêu chảy ác ——” a Trà hảo kinh ngạc.

“Chúng ta từ giữa ngọ kéo đến hiện tại.” Bạn học không khí lực nói. “Nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ cũng phải xin phép để bác sĩ khám.”

“Ai u uy, tại sao có thể như vậy, ta bị các ngươi cũng bị.” Bất quá a Trà hoàn toàn là thần thanh khí sảng, các học sinh kia mặt lại xanh lè.

“Trà hoa hồng ——” trong WC truyền đến tiếng người còn lại buồn bực hô: “Ban nữ sinh nói tiệc trà hoa hồng làm cho người ta tiêu chảy, ngươi hại chúng ta thê thảm, Hạ Trạch Phương!”

“Thật sự úc, ta không biết cái kia sẽ tiêu chảy!” A Trà ánh mắt trừng thật lớn.

Mấy học sinh bên ngoài WC hồ nghi nhìn hắn, bọn họ vốn nghĩ kia hẳn là Hạ Trạch Phương cố ý chỉnh bọn họ nên mới cho uống trà hoa hồng, nhưng thoạt nhìn lại không giống. Vẻ mặt Hạ Trạch Phương một chút cũng không chột dạ, hơn nữa hắn xem ra cũng mới từ trong WC đi ra.

“Bị thành như vậy thật sự rất nghiêm trọng!” A Trà lo lắng nói: “Các ngươi chờ ta một chút, ta trở về ký túc xá lấy dược cho các ngươi ăn, dược kia rất hiệu nghiệm, ăn xong lập tức sẽ không đau nữa.”

A Trà vừa dứt lời, lập tức chạy về ký túc xá, ở trong rương chứa đồ vật này nọ của mình cùng Trạch Phương tìm a tìm, cầm một lọ thủy tinh màu nâu đi ra.

“Chính là ngươi!” A Trà cười to.”Có đánh dấu xem ra đúng là chính lộ hoàn!”

Này là thuốc chuyên dụng trị tiểu chảy hắn ăn từ nhỏ tới lớn, mỗi lần bụng bị cái gì, chỉ cần ba liều là có thể san bằng.

Thở hồng hộc trở lại trước WC, ba bạn học đều ôm bụng ngồi bên cạnh thang lầu, sắc mặt trắng bệch nhìn a Trà.

“Đến đến đến, một người sáu viên.” A Trà thấy bọn họ bị rất nghiêm trọng, vì thế tăng thêm dược lượng.

Mấy người kia vốn không dám ăn dược trong tay a Trà, nhưng nhìn a Trà chạy đi vừa vội vừa mệt người đầy mồ hồi còn nhìn lo lắng bọn họ, vài người nhìn thoáng qua nhau, quyết định tái tín nhiệm a Trà một lần, tiếp nhận viên thuốc đen tản ra mùi kì quái trong tay a Trà.

A Trà lập tức chạy tới mấy nước uống bên cạnh lấy nước ấm, từng bước từng bước uy.

“Đây là cái gì vậy?” Trong mấy bạn học cầm lấy bình dược xem.

“Thối dược hoàn!” A Trà nói, đây là tên tục của chính lộ hoàn.

Sau hắn lại đem bình dược kia lưu cho bọn họ, dặn dò buổi tối tái ăn một lần, lại vội vội vàng vàng chạy trở về phòng âm nhạc.

Ba người bên ngoài WC kia cầm bình thuốc nhìn nhau dò xét.

“Các ngươi đoán, hắn là cố ý khiến chúng ta tiêu chảy sao?”

Có một người do dự  hồi lâu, sau lại lắc lắc đầu.”Không quá giống.”

“Ta cảm thấy Hạ Trạch Phương gần đây trở nên là lạ......” Một người khác nói.

“Phải không?”

“Hắn giống như trở nên cởi mở hơn, không giống trước kia luôn khinh thường người khác, nói chuyện thích đâm chọc.”

“Ta cũng vậy thấy như vậy.”

“Ta có hỏi qua lớp bên cạnh, nghe nói Hạ Trạch Phương lúc trước không có đến trường kỳ thật là từ tầng cao nhất ngã xuống bị đưa vào bệnh viện, hơn nữa còn là gần kề tử vong, trong nhà thậm chí còn chuẩn bị linh đường cho hắn.”

“Có phải bởi vì chết qua một lần, cho nên sau khi sống lại tính tình liền đại biến hay không?” Bọn họ thảo luận khả năng cá tính Trạch Phương chuyển biến, hơn nữa Trạch Phương hiện tại, tính cách quả thực là tốt đến bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi), cùng trước kia cứ như hai người.

“Đại khái là vậy đi......”

“Bất quá dược hắn cho chúng ta ăn thật sự rất thối.” Có người bật cười. “Không hiểu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cư nhiên lấy dược thối như vậy đến, miệng ta hiện tại tất cả đều là mùi hôi.”

“Ta cũng vậy.” Hai người khác phụ họa.

Chuyện ngày hôm qua khuyên can bị đả thương cùng sự kiện trà hoa hồng hôm nay, vài người này cũng rõ ràng Hạ Trạch Phương tính cách ngạo mạn trước kia đã biến mất, trở thành người thoạt nhìn không tồi, cũng rất hảo ở chung.

Ba bước cũng chỉ nhảy hai bước đã vui vẻ trở lại phòng học âm nhạc, a Trà cảm thấy cả người nhẹ nhàng đến sắp bay luôn, cũng không biết ba học sinh  đứng trước WC đã thay đổi cách nhìn với hắn, thậm chí còn chuyển biến một trăm tám mươi độ.

A trà khoái trá cùng các học sinh xướng khởi quốc ngữ ca ưu nhã dù hắn căn bản có nghe không có hiểu, mà Hải Uyên ngồi bên cạnh mở mắt ra nhìn hắn đã trở lại, liền tiếp tục đi ngủ.

“Nhẹ nhàng ta đi, chính như ta nhẹ nhàng đến.” Mọi người lắc lư đầu, nhẹ giọng hợp xướng, a Trà tiếp theo cũng xướng hợp. “Ta nhẹ nhàng mà ngoắc, chia tay áng mây Tây Thiên. Kia bên bờ sông kim, là tân nương giữa trời chiều, bóng dáng ba quang tươi đẹp, khiến lòng ta nhộn nhạo. Rêu xanh dao động nơi bùn ao, du du ở đáy nước chiêu diêu ”

du: dầu mỡ

Ai, gì đó tắc lâu như vậy tất cả đều đi ra, thật sự là hảo thoải mái a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui