Editor: Táo đỏ phố núi
“Chỗ này em muốn tô màu xanh dương! Màu xanh dương!
“Không được, căn bản không cùng một tông màu, màu này mới đẹp!”
“Chị quản em làm gì, em muốn màu xanh dương!”
“Vậy em tự vẽ luôn đi, chị không vẽ cho em nữa.” Tôi ném bút qua một bên. Die~nn ddan leê Quy ido nn
“Vậy em không nói cho chị biết chuyện đồng phục!” Giang Vũ Thần uy hiếp tôi nói.
“...” Thần kinh của tôi đang nhảy nhót, cuối cùng không còn cách nào, tôi lại cầm bút màu lên. “Dù sao cũng không thể dùng màu xanh dương.”
“Em...” Đang muốn tiếp tục cãi vã, thì tiếng chuông điện thoại của cậu ta vang lên, cầm điện thoại di động lên, cậu ta đi tới phía dưới cửa sổ, trước khi đi nghe điện thoại vẫn không quên dặn dò tôi, “Em muốn tô màu xanh dương! Màu xanh dương!”
Tôi không nghe theo cậu ta, lấy cái bút màu tím ra, bắt đầu tô lên chỗ trống.
“Tôi đang làm bài tập.”
Lúc tôi vừa tô màu xong, ngẩng đầu lên thì phát hiện cái gương nhỏ ở trên bàn của Giang Vũ Thần vừa đúng lúc có thể nhìn thấy cậu ta ở phía sau, dưới cửa, cậu ta đang tựa người vào tường không chút để ý nói chuyện điện thoại.
Ánh mặt trời chiếu vào mái tóc cậu ta, một cơn gió nhẹ, lọn tóc bay bay dưới ánh mặt tời, ngũ quan của Giang Vũ Thần tinh xảo, trên gương mặt tinh thần rất phấn chấn, hiển nhiên là giống như cậu thiếu niên bước từ trong truyện tranh đi ra. Cậu ta như vậy cho dù là mặc đồng phục gì thì cũng sẽ rất đẹp trai. Die~nn ddan leê Quy ido nn
“Bảo chúng tôi đi cùng sao? Tôi không biết cô ấy...” Lúc nói tới chỗ này, đột nhiên cậu ta nhìn về phía của tôi.
Cả người tôi luống cuống, không phải cậu ta đã phát hiện ra mình đang nhìn lén cậu ta qua gương đấy chứ! Nhiệt độ trên gương mặt tôi còn cao hơn nhiệt độ trong phòng nữa ...
“Được, tôi đi hỏi một chút.” Cúp điện thoại, Giang Vũ Thần đi về phía tôi.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tôi không khống chế được tim càng lúc càng đập nhanh.
Một cái tay đột nhiên đặt lên trên đầu của tôi. Giật mình. Nhiều lần cậu ta sờ đầu tôi, nét mặt tôi thoáng thay đổi, tim đập mạnh. OMG nếu như sau này tôi đi với cậu ta mà tim cũng bị kích thích như vậy, chẳng phải là tôi sẽ bị bệnh tim hay sao?
“Này, lại sờ đầu chị.” Tôi đứng dậy, gạt tay cậu ta ra, nhìn cậu ta bằng vẻ mặt ghét bỏ vì không biết lớn nhỏ.
“Xin lỗi.”
Bỗng dưng, tôi ngẩng đầu nhìn Giang Vũ Thần, đây là lần đầu tiên cậu ta xin lỗi vì đã sờ đầu tôi.
“Chuyện đó, La Tân hỏi em có đi tới quán giải khát hay không, bạn gái cậu ta có phiếu miễn phí cho bốn người.”
"Bốn người? Muốn cả chị đi nữa?" Tôi chỉ chỉ vào mình.
Cậu ta gật đầu, "Có mời chị nữa."
“Nhưng mà, chị còn muốn...”
Tôi còn chưa nói hết lời, Giang Vũ Thần đã gật đầu, “Không sao, vậy chị cứ làm việc đi. Bọn họ còn có một thí sinh dự bị.”
“Thí sinh dự bị? Đi uống nước mà cũng có thí sinh dự bị sao?”
“Ừ, em gái của La Tân. Tên ngốc La Tân này, mỗi ngày đều nằm mơ muốn em làm em rể cậu ta.” Nói xong, Giang Vũ Thần còn làm ra vẻ mặt muốn đập La Tân, “Em làm anh rể cậu ta còn được, cậu ta lại dám mong em gọi cậu ta là anh?!”
Nhìn cậu ta tìm quần áo ở trong tủ, tôi hối hận, mới vừa rồi tôi không nên nói ‘Nhưng’, nhưng mà vào kỳ sinh lý của tôi không thể ăn lạnh, vậy thì tôi muốn đi để làm gì? Phải... Là vì không muốn để cho em gái La Tân có cơ hội, muốn ngăn cản kế hoạch làm mai của La Tân sao?
Trong lòng ê ẩm, tôi còn nghe được một giọng nói vang lên, Liêm Di, có phải mày dao động hay không?
Dao động... Không thể dao động, tôi nắm chặt bút màu trong tay.
"Em đi đây." Giang Vũ Thần chào tôi một tiếng, rồi rời khỏi phòng.
Nhìn cửa trống rỗng, trong lòng tôi cũng trống trải. Dđienn damn leie quyýdon.
Giang Vũ Thần, chẳng lẽ em đã... Cũng đã thích người khác rồi sao? Tôi bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, tâm ý của tôi cũng đang biến hóa.
Đi hay là ở lại?
Tôi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Giang Vũ Thần đã từ trong hành lang đi ra, tên nhóc này đi nhanh như tia chớp...
"Giang Vũ Thần! Giang Vũ Thần ——" Tôi thò đầu ra, mất khống chế hét lên.
Cậu ta dừng bước, ngẩng đầu lên nheo mắt lại.
“Chị... Chị cũng đi, chờ chị!”
...
“Chị không phải làm việc? Tại sao lại tới?”
“Chuyện đó, chuyện đó chị nghĩ... Lại thêm hai học sinh cấp ba nữa, lấy thông tin về đồng phục sẽ tương đối... Tương đối chính xác và dễ dàng hơn.” Tôi cười híp mắt bịa một lý do.
“Như vậy sao.” Giang Vũ Thần liếc tôi một cái, đẩy cửa kính của quán giải khát ra.
Chúng tôi vừa vào quán, La Tân và bạn gái của cậu ta đã nhì thấy chúng tôi rồi, “Hi, hello ——" Một đôi tình nhân nhỏ mặc đồ đôi.
Xẩu hổ, bộ đồ đôi này nhìn thật nổi bật. Đúng là tuổi trẻ rất tốt, không cố kỵ chút nào.
Ngồi vào chỗ đối diện bọn họ, La Tân nhạo báng nói, “Hôm nay bốn người hẹn hò, chúng ta chơi trò trao đổi bạn gái đi! Vũ Thần, tôi rất thích chị Liêm Di đấy! Ha ha...”
“Ha ha cái đầu cậu!” Vũ Thần liếc La Tân một cái, “Cậu gần giống ông già rồi đấy. Có chuyện vẫn chưa nói, chị ấy không phải là bạn gái của tôi, mà là một người chị... mà tôi quen.”
Chị... Nghe thấy Giang Vũ Thần gọi tôi là chị, tôi lại có cảm giác khó chịu giống như lúc cậu ta gọi Minh Chí là ‘chú’.
“Không phải bạn gái sao?! Chúng tôi còn cho là...” Cô em gái dễ thương kinh ngạc nhìn tôi và Giang Vũ Thần. Dđienn damn leie quyýdon.
"Cho rằng cái gì." La Tân cắt ngang lời nói của bạn gái mình, quay đầu về phía tôi nói, "Chị, chúng ta lui tới đi ——"
Một nam sinh rất có khí khái đàn ông nháy nháy mắt với tôi, khiến cho tôi bị dọa giật mình. Tôi trề môi không biết nói gì.
“Đánh cậu ta!” Giang Vũ Thần ở bên cạnh nháy nháy mắt ra dấu với em gái đáng yêu ở bên cạnh.
Em gái này thổi một hơi bay bay mấy sợi tóc ở trước mặt, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm, rồi dùng nắm đấm của mình, “Chuyện này còn cần cậu nói?” Nói xong, nắm đấm liên tục rơi vào trên người của La Tân.
“Đánh thật sao, Tiểu Ninh, anh sai rồi, anh sai rồi!”
Thì ra em gái dễ thương này tên là Tiểu Ninh sao. Trong lúc hai người đối diện đang đánh nhau, thì đồ lạnh của chúng tôi cũng được đưa lên.
Hô —— Khí lạnh từ sau lưng tôi thổi qua, nhìn một chiếc thuyền kem lớn còn có ít chuối tiêu ở phía trên, khẽ rùng mình một cái, sau đó khẽ khuấy khuấy.
“Sao chị lại không ăn?” Tiểu Ninh ngậm thìa tò mò nhìn tôi.
“Có chứ, hình như hơi...” Đôi mắt của tôi bắt đầu chớp chớp.
Giang Vũ Thần quay đầu nhìn tôi, “Chị không thích ăn à?”
“Không phải. Hơi nhiều.” Taoo do leê quíy dđono.
"Vậy thì chia cho em phân nửa." Nói xong, cậu ta xúc một nửa kem trong phần của tôi, “Phần còn lại có thể ăn được rồi.”
“Ừ.” Lúc này tôi có cảm giác mình rất ngốc, cũng lớn như vậy rồi mà còn phải để cho người nhỏ hơn mình chăm sóc.
Thấy Giang Vũ Thần ăn kem giúp tôi, hai người đối diện đều nhìn ngây ra. Sau một lúc lâu, Tiểu Ninh kính nể nói với tôi, “Chị, chị quá vĩ đại rồi, lần đầu tiên em thấy Giang Vũ Thần săn sóc con gái một cách nghiêm túc như vậy đấy!”
“Nói hai người không phải là tình nhân, tôi thấy ông trời cũng không tin được.” La Tân cũng chen lời vào.
“Ngồi cùng một bàn với hai người mặc đồ tình nhân như các người, vốn đã đủ mất mặt rồi, các người còn không ngừng nói lớn tiếng, hấp dẫn sự chú ý của người khác, muốn cho tôi mất hết mặt mũi à?”
“À, tôi thấy là cậu không ăn được nho nên nói là nho chua! Giang hồ ly!” Nói xong, đôi tình nhân nhỏ kia còn ôm nhau rất tình cảm, cố ý chọc giận Vũ Thần.
“Trẻ con, thiểu năng, ngớ ngẩn, đần độn, ngu si, dốt nát!” Không biết có phải bị nói trúng chỗ đau hay không, mà Giang Vũ Thần phun ra một hơi ra mấy từ công kích bọn họ.
“Ha ha ha ha tùy cậu muốn nói sao thì nói!”
Gân xanh. Giang Vũ Thần bị cậu ta chọc giận tới mức trên đầu nổi cả gân xanh lên rồi.
Tôi không thể cứ ở một bên cười khúc khích làm nền được. Vì vậy tôi đành phải cắt đứt chủ đề ‘tình nhân’ này. Chuyển qua chủ đề ‘Thích đồng phục như thế nào’.
“Em thích loại đồng phục như thế nào sao?” Tiểu Ninh cầm cái muỗng đặt ở trên môi, chăm chú suy nghĩ, “Thật ra thì nếu như trường học của bọn em mà chỉ có nữ sinh thôi, thì em thích loại quần áo giống như thủy thủ kia... Nhưng mà...” Cô ấy khẽ liếc mắt nhìn La Tân, “Có những nam sinh háo sắc như vậy, thì đồng phục càng xấu xí càng tốt!” Taoo do leê quíy dđono.
Chu môi lên. Người em gái này cũng quá... Đáng yêu, tôi chỉ có thể nói là đáng yêu.
Giang Vũ Thần nhìn vẻ mặt đang cười khổ của tôi, quay đầu lại nói với Tiểu Ninh, “Cậu hãy nói ý kiến thật, ý kiến của cậu rất quan trọng, để tham khảo thiết kế đồng phục.”
Tiểu Ninh không hiểu hỏi, “Người nào thiết kế?”
"Chị." Tôi cười cười xin lỗi.
"Oa! Chị là chuyên gia thiết kế thời trang hả?”
“Cũng không phải... Chỉ là nhân viên công ty mà thôi.”
"Vậy sao."
"Cho nên, cậu phải phối hợp thật tốt, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà chị ấy thiết kế độc lập.”
Lúc tôi nghe được lời này của Giang Vũ Thần thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp, có một loại cảm giác có cậu ta bên cạnh thật tốt.
"Được! Em sẽ nghiêm túc phối hợp với công việc của chị, lần đầu tiên không phải đều rất quan trọng sao!” Tiểu Ninh nghiêm túc, cô ấy gật đầu với tôi một cái, “Chị, chị ăn đi, em sẽ suy nghĩ cẩn thận ha ha!”
“Được.” Cúi đầu, tôi nhìn nửa phần kem còn lại, nghĩ thầm, sao nó còn chưa tan ra... Xúc một muỗng bỏ vào trong miệng, tôi cảm giác da gà nỗi hết lên. leê quý d0n9.
Nhắm mắt ăn hết số kem đó, lúc này thì Tiểu Ninh cũng đã suy nghĩ xong loại đồng phục mơ ước của mình.
“Chị, mùa hè bọn em đều mặc áo sơ mi tay ngắn, váy đen, màu sắc không đẹp chút nào, hơn nữa áo tay ngắn không che được cánh tay, mỗi khi hết mùa hè, thì cả cánh tay của bọn em đều trở thành hai màu. Cho nên chị nên suy nghĩ một chút, thay đổi màu sắc, đổi loại áo sơ mi có tay đi.”
Tôi gật đầu một cái, Tiểu Ninh nói rất có lý, mặc dù có kem chống năng rất tốt, nhưng mà sau khi trải qua một mùa hè, thì trên cánh tay vẫn bị đổi màu.
Ý kiến này tôi tiếp nhận, nhưng mà La Tân rất phản đối.
“Ngay cả cánh tay cũng che đi, vậy nam sinh bọn anh nhìn cái gì nữa? Cậu nói đúng không, Vũ Thần?”
Đổ mồ hôi. Tên nhóc này đúng là không phải háo sắc bình thường. Nhưng mà Giang Vũ Thần có như vậy không? Tầm mắt của tôi chuyển tới trên người của cậu ta.
"Khụ khụ khụ ——" Người kia kinh sợ bị sặc kem.
"Chị nhìn xem, Vũ Thần cũng không đồng ý." La Tân chỉ vào Giang Vũ Thần nói với tôi, "Hai chúng em thường ở trên sân trường ngắm nữ sinh, em và Vũ Thần đã từng thảo luận với nhau, đồng phục của nữ sinh phải dùng loại ngắn và có tay bồng, như vậy mới đáng yêu!”
"Khụ khụ khụ ——" Người kia lại càng ho nhiều hơn.
"Thật sao?" Tôi cười cười với La Tân, sau đó ánh mắt oán khí nặng nề nhìn về phía Giang Vũ Thần, đưa tay vỗ vào sau lưng của cậu ta, “Ho như vậy, là chột dạ nên sặc à?” Không khống chế được lực của bản thân, cho nên lực vỗ lên lưng của Giang Vũ Thần có hơi mạnh một chút. leê quý d0n9.
Dưới sự ‘trợ giúp’ của tôi, cậu ta không còn ho khan nữa, nhưng mà mặt mũi nhăn nhó lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...