" Anh ơi, đừng mà, đừng bỏ em mà, em xin anh, anh ơi" Phu nhân hoảng hồn ngồi bật dậy, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt diễm lệ. Đã mấy ngày nay rồi, cơn ác mộng đó cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, bà lấy giấy lau vội khuôn mặt xinh đẹp, khoác thêm một lớp áo mỏng ở ngoài rồi cho gọi ông quản gia vào.
" Thưa phu nhân có chuyện cần gặp" ông quản gia đầu tóc rũ rượi, đầm phục hơi xốc xếch chứng tỏ đang ngủ ngon mà bị lôi dậy.
" Xin lỗi ông, nhưng hãy thực hiện kế hoạch ngay đi" phu nhân nhấp một ngụm nước, mồ hôi vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt trái xoan.
" Phu nhân, liệu bây giờ có phải là quá sớm" ông quản gia mặt hơi nhăn lại.
" Anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi đâu, dẫu là vậy, nhưng tôi tin tưởng thằng Lâm sẽ giải quyết được thôi"
" Dạ vâng" ông quản gia cúi đầu kính cẩn chào rồi bước ra ngoài.
" Anh ơi, em sắp đi theo anh rồi đây"
....
....
Cậu đứng trước cửa lớp chần chừ mãi, chẳng biết phải đối diện với nó như thế nào, dù sao thì tội cũng chỉ tại cái đầu óc nó ngây thơ quá mà thôi.
Trâm Anh đi tới thấy bộ dạng thê thảm của thằng em thì bật cười, chạy lại khoác một tay qua vai nó, trêu chọc
" Sao anh hùng lại đứng ngoài cửa lớp thế này, sợ mĩ nhân à? "
" Nghĩ sao thế, mau buông ra"
Cậu đẩy cửa bước vào, nó vẫn chưa tới, bất giác thở phù nhẹ nhõm mà không ngờ cái con người kế bên đã ghi chép nhất cử nhất động của mình vào quyển sổ.
" Này, chị ghi ghi cái gì đấy?" Cậu lấy tay định giật quyển sổ.
" Bí mật, lớn lên hỏi con mày thì rõ" Trâm Anh nhét cuốn sổ vào cặp.
" Con mày á?" Cậu nhíu mày, chẳng phải đó là quyển sổ chị ta thường lấy ra ghi từ lúc cậu ỉa đùn trong lớp sao, còn cái vụ I want toilet kiss you hôm qua hình như chị ta cũng ghi thì phải, nói vậy chẳng lẽ...
" Nè bà ác quỷ đứng lại coi, sao bà khoái soi mói đời tư của tôi thế hả"
" Đấy là mi tự nhận đấy nhé, ta không biết gì đâu" Nói rồi Trâm Anh chạy biến đi mất để lại cậu như một thằng khùng thẫn thờ thờ thẫn.
" Xin lỗi, cậu là Lâm phải không?" Một cô bé gái đáng yêu, tóc kẹp chiếc nơ màu hồng rụt rè hỏi.
" P..phải" cậu ngạc nhiên.
" Tớ biết là cậu chỉ vừa mới chia tay hai bạn gái kia thôi, nhưng nếu có thời gian...thì...thì xem qua bức thư này nhé" cô bé dúi vào tay cậu một chiếc phong bì màu hườm rồi ngại ngùng chạy đi mất.
Cậu cầm chiếc phong bì đi tới bàn, cẩn thận mở ra đọc.
" Nguyễn Vĩ Tùng Lâm thân mến,
Tớ tên là Vũ Ngọc Hải An, chắc cậu không biết tớ đâu nhỉ ? Nhưng tớ thì biết cậu từ lâu lắm rồi, thật may mắn khi bây giờ còn được học cùng trường với cậu nữa. Tớ...tớ thực sự thích cậu nhiều lắm, tớ biết là có lẽ cậu chưa quên được hai bạn gái kia đâu, nhưng nếu có, cậu hãy cho tớ một cơ hội được không?
P/s: tớ học lớp 1B dãy nhà bên kia đấy."
Cậu đọc xong mà mặt mày đỏ bừng hết cả, suýt tí sặc không biết đây có phải là một đứa con nít học lớp một không nữa, vì từ lâu cậu đã nguyện dành hẳn cả trái tim mình cho nó rồi, làm sao mà có thể thích người khác được nữa cơ chứ!
Trâm Anh đứng ở ngoài mút kẹo chụt chụt thấy thằng em mình cứ ngồi cười tủm tỉm nhìn tờ giấy, lâu lâu còn nheo nheo mặt, thật sự là muốn giở trò tiểu nhân.
" Cái gì đây ta, trời đất, thư tình cơ đấy, thật là lãng mạn quá à. Nào nào, An thích Lâm nhiều lắm" Trâm Anh tay cầm cái điện thoại chụp tanh tách.
" Mau trả lại đây" cậu đỏ mặt giành lại.
" A, bé Mi, lại đây" Trâm Anh vẫy vẫy.
Mi từ ngoài cửa lớp đi vào, mặt nó không khác gì cái đít nồi cháy là mấy.
Cậu nhanh tay giật lấy bức thư vò vò rồi ném vào học bàn, trở lại bộ dạng học sinh nghiêm túc thường ngày.
" Mi, có đứa tỏ tình với thằng quỷ nhỏ này đấy"
" Dạ vâng" Thật ra nó không ngu đến mức không biết tỏ tình là gì, cái này nó xem phim tình cảm của mẹ hoài, chỉ là cảm thấy trong lòng có chút không vui, chuyện hôm qua anh Ca giận nó, thật là làm cả đêm nó khóc đến sưng cả mắt.
" Bé cưng, sao mắt của em nó sưng húp lên thế?" Trâm Anh suýt soa.
" Dạ tại em thức khuya coi tivi đấy, hôm qua có hài Hoài Linh hay lắm chị"
" Có hay đến mấy thì cũng phải biết lo cho sức khỏe của mình trước đi chứ, thật là..." cậu rốt cuộc cũng lo lắng lên tiếng.
" Lo cho em làm gì, đi mà lo cho cái bạn An An gì đấy" Tự nhiên nó bực mình.
" Ừ, phải rồi, tao cần gì, có Minh bạch mã hoàng tử lo cho rồi mà phải không?" Cậu nói giọng nhào nhão đổ thêm dầu vào lửa.
" Phải đấy, cứ lo cho An của anh đi, em thì có Minh lo rồi, không cần đâu" nó tức giận ngúng nguẩy bỏ ra ngoài.
" Không cần nhắc, tất nhiên tao sẽ lo cho An của tao rồi" cậu hét gọi với theo cố tình để nó nghe thấy.
Trâm Anh thở dài thườn thượt, trên mặt hiện rõ chữ "vợ chồng cãi nhau đây mà", tay thì vẫn ghi ghi chép chép không thiếu một chữ đoạn đối thoại hấp dẫn hồi nãy.
....
....
Đã là tiết thứ 3 rồi, anh Ca vẫn chưa mở mồm nói với nó một câu nào cả. Lúc đầu nó định vô sẽ van xin rối rít để được anh tha thứ, thế mà không hiểu tại sao nghe chị Trâm Anh nói xong lại cảm thấy có chút bực mình, phải chăng nó đã quá ích kỉ...
Cái con nhỏ đó thật là cứng đầu mà, một tiếng xin lỗi mà cũng không nói. Nhưng hình như mọi chuyện đều tại cậu mà ra thì phải, nó cũng là đã xin lỗi rất thành khẩn hôm qua rồi còn gì, phải chăng cậu đã quá nhỏ nhen...
" Anh Ca/ em..." cả hai con người ngu ngốc cùng đồng thanh xong lại xấu hổ quay qua chỗ khác.
" Mày muốn nói gì nói trước đi" cậu giành thế chủ động.
" Thôi anh Ca nói trước đi, em quên mất tiêu rồi" nó giả vờ nói tránh.
" Nói mà cũng quên được nữa hả, sao ngu thế?" Cậu gắt.
" Ừ thì em ngu nên mới quên đấy, cái gì em chả ngu, chỉ có anh là thông minh" nó gân cổ lên cãi.
" Mày..." cậu không nói nữa, quay xuống làm bài.
Nó liếc nhìn xuống, sao cảm thấy tội lỗi tràn trề.
Bà chị kế bên, vẫn chú tâm ghi chép!
....
" Lâm, bạn nghĩ thế nào rồi?" An chạy tới, mặt hơi đỏ lên
" Không cần trả lời ngay đâu, hay bạn cứ từ từ suy nghĩ nhé"
Cậu đã định là từ chối luôn rồi, thế mà không hiểu tại sao nhìn cảnh cái con nhóc mũm mỉm đáng ghét đang cười cười nói nói với thằng khỉ đó đi tới, lại hét lên thật to.
" An à, tớ cũng thích bạn nhiều lắm"
" Thật, thật chứ?" Cô bé giọng run run như không tin vào tai mình.
" Thật, mình đã thích bạn, từ rất lâu rồi, thật sự rất thích" cậu cố gắng nói to hơn nữa.
An không kiềm được hạnh phúc mà lao tới ôm cậu thật chặt, cậu cũng dịu dàng đáp trả cái ôm đó, liếc xéo qua nhìn con bé bùng bùng lửa giận chạy đi mà lòng không khỏi vui mừng.
" Mi, chờ tớ với" Minh đuổi theo sau.
Nó không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh cậu ôm bạn gái đó lại cảm thấy đau đến như vậy, cậu cũng là con người, cũng sẽ đến ngày cậu thích một bạn khác thôi mà, trước kia nó suy nghĩ điều này rất đơn giản, nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy xót xa.
Nó chạy, nó không muốn thấy cảnh đó, nước mắt không biết như thế nào lại tuôn rơi. Minh vừa đuổi kịp kéo nó về phía mình, thấy nó nước mắt nước mũi tèm lem mà trong lòng cảm thấy hơi buồn.
" Sao lại khóc thế này? Cậu không cần phải khóc vì con người đó đâu" Minh ôm nó vỗ về.
" Tớ...hức...chỉ không biết tại sao...hức, tớ...cảm thấy...đau...hức" nó dựa đầu lên vai Minh, nức nở.
" Tớ hiểu mà"
Từ đằng xa, hình ảnh con bé mà cậu thích cũng ôm thằng đỏ làm lửa hận trong cậu bốc lên ngùn ngụt, có con người tưởng bở đứng bên cạnh hơi rùng mình.
....
Nó nằm trong lòng mẹ, thủ thỉ
" Mẹ ơi, một người con gái cảm thấy đau khi thấy người con trai ôm người con gái khác là gì vậy mẹ?"
" Con thích ai à?" Mẹ nó hoảng hồn nhìn đứa con gái ngây thơ của mình.
" Dạ...không, là bạn con hỏi con ấy mà" nó bạo biện.
" Vậy làm mẹ cứ tưởng, à, đó là thích đó con"
" Thích sao? Thích là gì ạ? Giống như con thích chơi búp bê ấy ạ?"
" Không, đó là tình cảm giữa một người con trai giành ột người con gái, khi người con trai quan tâm đến người con gái, muốn chăm sóc cho người con gái hay cảm thấy ghen với các chàng trai khác khi họ đang ở bên người con gái của mình thích thì điều đó chứng tỏ người con trai thích người con gái và ngược lại"
" Thế nếu người con gái thích người con trai đó thì cũng có cảm giác y chang hả mẹ"
" Dạ đúng rồi thưa cô nương, bây giờ đi ngủ được chưa, tôi buồn ngủ lắm rồi đây?"
" Nhưng nếu họ thích nhau xong thì sao hả mẹ?"
" Thì họ sẽ yêu nhau, kết hôn rồi sinh con giống như mẹ sinh bé Mi ấy"
" Sinh con bằng cách nào hả mẹ?"
" Lớn rồi mẹ giải thích, giờ đi ngủ" bà mẹ mặt hơi hồng béo mũi con gái, thơm lên má nó một cái rồi ôm nó vào lòng ngủ.
Nó nghĩ mãi nghĩ mãi, nó có lo lắng khi cậu khóc không? Có quan tâm đến cậu khi cậu buồn không? Có cảm thấy ghen tức với các bạn gái khác không? Hình như câu trả lời là có hết thì phải, hình như nó lỡ thích cậu mất rồi. Cứ nghĩ đến sao thấy xấu hổ hết cả người, cười tủm tỉm, ngày mai nhất định nó phải nói cho anh Ca biết mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...