Bốn ngày sau, vụ li dị của Julie giải quyết xong.
Bổi chiều hôm đó, Travis bố trí một lễ cưới kín tiếng ở văn phòng Thẩm phán Hernandez. Buổi lễ ngắn gọn và thật cám ơn ông thẩm phán, đã an toàn tránh được tai mắt đám phóng viên.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đâu vào đấy, Travis nóng lòng muốn về lại điền trang. Anh còn cả khối dự án cần xúc tiến và giờ anh đã kết hôn - an toàn - hợp pháp, anh muốn tiến hành công việc. Một chiếc xe được điều tới khách sạn để chở họ tới sân bay, nơi phi cơ nhà King đang đợi sẵn.
Travis cảm giác như rốt cuộc anh cũng nắm cả vũ trụ trong tay trở lại. Anh đã quay lại vị trí lãnh đạo và giờ sẽ giải quyết những vấn đề họ đang đương đầu, còn những việc khác chắc chắn sẽ đầu xuôi đuôi lọt thôi. Anh và Julie hòa hợp với nhau khá tốt - có ai ngờ nổi anh tìm ra bạn tình ưng ý nhất trong đời bằng cách cưới người bạn cũ không nhỉ?
Khẽ nghiêng đầu, anh ngắm cô và cố gắng nhìn xuyên thấu qua cơn dục vọng nguyên sơ đột ngột phát sinh đã đánh một cú thật mạnh vào anh. Cô đẹp, đúng vậy. Nhưng cô tự cho bản thân mình chỉ có thế thôi sao? Sâu thẳm trong lòng anh vẫn còn vương vấn chút hồ nghi có lẽ Julie không ngây thơ như cô vốn tỏ ra đầy chuyên nghiệp. Chỉ là có quá nhiều chuyện tệ hại xảy ra kể từ lúc họ cưới nhau. Nào là Jean Claude. Kế đến là hình ảnh họ trên ban công. Cộng thêm cái đêm họ mất kiểm soát và liều lĩnh để bị dính bầu.
Anh thích ý nghĩ mình có thể tin được cô. Nhưng cốt yếu là, Julie và anh có cùng lý do khi bước vào “cuộc hôn nhân” này. Cô sẽ được trả công hậu hĩnh khi cưới anh và ai nói được cô không âm thầm quay qua hợp tác với tên Jean Claude để cố tăng thêm lợi nhuận trên số tiền mà cô đã có với Travis chứ?
Khi cô quay đầu lên nhìn anh và mỉm cười, Travis lại bụng bảo dạ anh không việc gì phải lo cả. Thế nhưng mà, anh vẫn phải đề phòng. Tin sai người thì chẳng lợi lộc gì.
Anh nhìn đồng hồ rồi nói, “Nếu Rico không lết mông đến đây sớm thì chúng ta sẽ đi luôn không từ giã
“Mới có năm phút mà, Travis,” cô nói. “Bình tĩnh nào.”
Nhưng chuyện đó sẽ chẳng xảy ra ngay.
Tuy vậy, anh không thể không thán phục người phụ nữ mình đã kết hôn, dĩ nhiên là từ cái nhìn hoàn toàn khách quan. Cô đang mặc cái áo dây màu vàng nhạt, bên ngoài là cái áo khoác màu hồng đào không gài nút trước và mang đôi săng đan trắng. Ánh nắng rọi qua tiền sảnh và có vẻ bừng sáng lấp lánh như dát vàng lên người cô. Cô trông tươi tắn, xinh đẹp và cơ thể anh kích động căng thẳng và nóng rực ngay tại tiền sảnh khách sạn.
Tệ thật, chẳng biết anh có nghĩ ra lý do cô gây ảnh hưởng đến anh không, nhưng chừng nào họ còn là vợ chồng, thì anh sẽ làm cho khoảng thời gian đó tuyệt vời nhất. Trước khi anh kịp giơ tay ra và ôm gò má cô, thì, một giọng nói cất lên sau lưng anh.
“Travis, thấy hai anh chị về sớm em tiếc thật.”
Quay người lại, anh giơ một tay ra. “Rico, giờ giấc của chú mày lúc nào cũng lề mề.”
Em họ anh cười phá lên y như anh ta biết tỏng ý anh.
“Nhưng anh chị đánh giá cao sự hiếu khách,” Travis nói.
“Đúng đó,” Julie thêm vào. “Cám ơn chú. Khách sạn của chú đẹp lộng lẫy và chúng tôi đã có - ” cô khẽ mỉm cười với Travis “ - khoảng thời gian tuyệt vời.”
Đúng thế, Travis mơ mà nghĩ, và ngắm nhìn bờ môi cong gợi cảm của cô. Ngoại trừ bọn săn ảnh và vụ li dị bị chậm trễ với cả chút xíu khủng hoảng vể những hình ảnh được chụp vào thời khắc riêng tư bị tung lên trang nhất của tờ báo phát hành trong cả nước ra. Ấy thế mà cô vẫn đứng đấy tươi cười, với đôi mắt xanh lấp lánh, y như hai người họ đã không gặp chút rắc rối nào.
Anh buộc phải thừa nhận rằng Julie đã dễ dàng vượt qua mấy chuyện lộn xộn này. Tốt hơn rất nhiều bất cứ phụ nữ nào khác mà anh quen biết. Chết tiệt, nếu không phải vì vẻ vững vàng, bình tĩnh cứng cỏi của cô, anh dám chắc mình đã vượt qua giới hạn kiềm chế mất rồi.
Thật là một suy nghĩ chán phèo, anh thầm nhủ. Anh không ưa sự thật anh cần có cô ở bên để giữ mình bình tĩnh. Và nghĩ đến đây thì, cái quỷ gì làm cô ấy khá là thản nhiên sau mọi chuyện vậy trời? Cô thiệt sự là dễ tính đến đáng ghét thế sao? Hay cô ta đã biết trước sẽ đối mặt với tất cả rắc rối vì cô ta đã dàn dựng chúng từ khi bắt đầu?
Khốn nạn thật, anh đã không định dụ dỗ cô trên cái ban công khỉ gió đó. Nhưng cô trông ngon cơm bỏ mẹ, khiến anh không tài nào nhịn nổi. Hoặc là cô dụ dỗ anh? Sắp đặt cho một kẻ chụp họ trong thời điểm không thích hợp? Nhưng sao cô phải làm vậy? Mắc dịch thật, cô thậm chí còn xấu hổ và tức điên hơn anh nữa mà. Anh tự nhủ, ít ra thì cô có vẻ như thế. Vậy còn Jean Claude thì sao? Làm sao cái gã đê tiện đó xoay sở chút mánh khóe ruồi bọ để lọt được vào khu điền trang ngay trong ngày Travis đã tăng cường biện pháp an ninh nghiêm ngặt nhỉ? Hay Julie đã giúp hắn qua mặt đội bảo vệ?
Vậy còn đêm hoan ái tuyệt vời - bất cẩn - đầu tiên của họ thì sao? Vì quái gì mà cô không uống thuốc? Hay là cô thực sự cố để dính bầu rồi giữ chặt lấy anh mà moi thêm tiền?
“Travis?” Giọng cô vọng đến và thanh âm chứng tỏ cô đã kêu anh những vài ba lần. “Đáp xuống đi Travis...”
“Hả?” Anh sực tỉnh khỏi cơn mê mải với sắc mặt quạu quọ và mối nghi ngờ lướt qua cơ thể.
Cô nhìn anh lắc đầu. “Anh thấy có ổn không?”
“Ổn mà.” Câu chữ như mắc nghẹn lại khi anh cố vượt qua mối nghi ngờ vẫn còn sục sôi trong lòng. “Sao vậy?”
“Chị phải thứ lỗi cho anh ấy thôi.” Rico bật cười nói. “Đàn ông mới cưới có nhiều thứ trong đầu lắm.”
Cô trông như thể không tin nổi lý do ấy, nhưng lúc này, Travis chẳng hơi đâu để ý cô có tin hay không. Anh chỉ muốn khởi hành ngay. Về California và trang trại rượu. Nếu Julie thật sự cấu kết với Jean Claude, thì Travis sẽ sớm phát hiện ra ngay khi về đến lãnh địa của mình.
“Lúc nào ở đây cũng hoan nghênh chị hết, chị Julie à.” Âm giọng Rico thoát ra du dương như tiếng nhạc khi anh ta nắm lấy tay cô, nâng lên và hôn vào ngón tay cô.
Travis liếc xéo cô vợ mới cưới để nhìn phản ứng của cô và nếu cô không có vẻ gì bị mê hoặc hết thì anh chết liền tại chỗ.
“Thôi cho xin đi,” Travis làu bàu và trừng mắt giận dữ với thằng em
“Thứ lỗi cho anh của em,” Rico nói, và mỉm cười. “Anh ấy chẳng hề biết ơn đối với những thứ tốt đẹp hơn trong đời mình.”
“Thôi được rồi.” Travis cắt ngang, bực mình em họ mình. “Tụi mình nên đi thôi.”
Nhưng ngay lúc đó, một người phụ nữ trẻ mặc bộ đồng phục khách sạn vội đến cạnh Rico, và đụng nhẹ cánh tay anh hòng thu hút sự chú ý của anh ta.
“Xin phép, Ngài King,” cô ta gọi và khi Rico quay qua, cô ta nghiêng lại gần và thì thầm gì đó mà cả Julie với Travis chẳng thể nghe được.
Trong lúc chờ đợi, Travis nhìn vào Julie, ghé đầu sát xuống để chỉ mình cô nghe được giọng nói trầm khẽ của anh và hỏi, “Bị Rico làm cho ấn tượng rồi hả?”
Julie cười tươi rói với anh và có gì đó bên trong Travis cuộn lại trước đôi mắt sáng long lanh và đôi gò má ửng hồng của cô.
“Chú ấy đẹp rạng ngời, và còn hôn lên tay em nữa chứ,” cô nói. “Ai lại không ấn tượng cho được?”
Travis nhìn đắm đuối vào mắt cô. “Nhớ kỹ em đã lấy tên King nào nha.”
“Hừm...” cô nghiêng đầu sang một bên và vờ như phải suy nghĩ đến chuyện đó một lúc.
“Khó nghĩ vậy sao?” anh hỏi, không thích cơn khuấy động của thứ tựa hồ sự chiếm hữu trỗi dậy bên trong anh. Dù có là vợ tạm thời hay không tạm thời thì Julie cũng là của anh trong một năm tới đây và anh không muốn cô quên dù chỉ một giây. “Vậy để anh nhắc em nhớ.”
Không màng đến vài người khách đang đi qua lại trong sảnh, Travis chụp lấy, kéo cô đến gần và hôn cô thật sâu, thật dài. Mỗi một tế bào trong con người anh chợt bùng lên hò reo phấn khích và ngay cả lúc anh đang nếm náp cô, anh biết thế này vẫn chưa đủ.
Tốt xấu gì thì một hai tuần qua cô đã thấm sâu vào máu anh mất rồi. Anh muốn cô đến từng giây từng phút. Có gì đó anh đã không mong đợi. Cũng không kỳ vọng. Và, bởi lẽ thực sự không làm được điều mình muốn với cô ngay giữa đại sảnh này, anh dứt môi ra, đứng thẳng người và đỡ công hoàng lại.
“Wow,” cô khe khẽ, đưa một tay lên miệng khi còn lảo đảo chưa vững.
Anh mỉm cười, thích thú khi nhận thấy cô cũng bị ảnh hưởng như anh. “Tuyệt hơn là hôn ở tay chứ em?”
Cô liếm môi và bắn một luồng nóng bỏng xuyên thẳng qua anh. “Vâng. Tuyệt hơn nhiều.”
Julie cảm thấy ấm hết cả người, cô trở nên quá quen với cảm giác rúng động tuyệt vời đầy ma mị này trong vài tuần trở lại đây. Một cái chạm tay của Travis, hay chỉ một nụ hôn, đã đủ khiến máu toàn thân cô bốc cháy vì ham muốn.
Kể từ sau “cuộc nói chuyện” ngắn ngủi của hai người trong công viên mấy ngày trước, anh chưa lần nào bóng gió mình thực sự nghĩ cô cố ý để dính bầu. Vậy có nghĩa là anh tin cô phải không nhỉ? Hay đơn giản là anh giỏi che giấu cảm xúc hơn cô mà thôi?
Thật ra, họ đã không hề bàn bạc gì đến cái đêm đầu tiên bất cẩn, cuồng nhiệt đó. Cứ như là hai người ai cũng đang cố giả vờ chuyện chưa từng xảy ra. Và có lẽ thế lại tốt nhất. Vì nếu cô nghĩ quá nhiều đến nó chắc sẽ làm cô phát khùng lên mất.
Bên cạnh cô, Travis quàng một tay quanh eo và kéo sát cô lại. Thân nhiệt của anh chạm vào người cô đúng vào lúc làn khí mát lạnh nhẹ lướt ngang vai Julie, làm cô khẽ rùng mình. Không phải là điềm báo,cô tự nhủ lòng, mà chỉ là luồng gió mát từ cái máy lạnh hiện đại thổi ra thôi. Nhưng khi Rico tiếp tục thì thầm với nhân viên của anh ta và Julie nhìn thấy vẻ mặt anh từ hòa nhã thoắt cái đã chuyển sang tối sầm nổi giận đùng đùng, thì cô tự biết phải kiên cường lên.
Suốt từ khi họ thu xếp vụ li dị rồi tái hôn này, nhiều việc giữa cô và Travis đã trở nên tốt đẹp hơn và cô thật mong dù Rico có vẻ khủng bố đến thế nào cũng không can hệ gì đến hai người. Cô thậm chí còn cảm thấy như thể mình và vị tân-hôn-phu tạm thời đã đạt được phần nào hòa hoã
Họ không hẳn là một đôi thật sự, nhưng áng chừng là cùng một phe. Đúng thế, Travis vẫn cứ hống hách, ngạo mạn và lúc nào cũng tự tin thái quá về bản thân, với kiểu đặt đâu phải ngồi đấy cấm nhúc nhích... nhưng chuyện đó cô có thể xử lý được. Chuyện làm cô điên đầu là những rắc rối ngoài kia kìa.
“Có chuyện không ổn rồi.” Cuối cùng Travis cũng lên tiếng, và nhìn em anh.
“Biết ngay mà,” Julie thì thào, và tự hỏi rốt cuộc bây giờ luồng gió máy lạnh trời đánh kia chỉ đơn thuần là cơn gió mát thoang thoảng hay không.
Rico quay lại khi cô nhân viên bước vội đi. Nét mặt sa sầm giận dữ, đôi mắt đen lóe lên căm phẫn. Kéo hai người sang một bên, anh liếc nhanh qua Julie rồi hướng ánh mắt qua Travis. “Có rắc rối.”
“Khốn kiếp thật,” Travis làu bàu và cánh tay anh choàng qua eo cô vô thức siết chặt. “Lại chuyện gì nữa?”
“Có người trong văn phòng thẩm phán tung tin li dị của Julie và đám cưới bí mật của hai người cho đám báo chí.” Cặp mắt sẫm màu của Rico cứ hết đảo từ Travis đến Julie rồi đảo trở lại Travis.
“Sao? Cái gì? Báo chí á hả?” Sự nhẹ nhõm mà Julie cảm thấy được chỉ một khắc trước bỗng chốc tan thành mây khói như thể nó chưa bao giờ tồn tại. Thay vào đó, là mối tơ vò lo lắng lạnh ngắc, khó chịu đè nặng đáy lòng cô. Còn chuyện gì tồi tệ sẽ xảy ra nữa đây?
Rico dành cho cô ánh mắt cảm thông, nhưng Travis thì rõ ràng đang bận tức đến xì khói chứ ở đó mà lo nghĩ đến cô cảm nhận ra sao. Cơn cuồng nộ thật sự toát ra từ người anh đến khi Julie chắc chẳng ngạc nhiên khi thấy từng làn sóng nhiệt trôi lãng đãng qua tiền sảnh. Cô thật không thể trch anh được. Cũng như cô, đang bấn loạn cả người vì cái tin chấn động này.
Làm thế nào cô có thể thành người vô hình sống đến cuối đời đối với cả thế giới và chỉ không tới hai tuần mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn?
“Đám báo chí biết được bao nhiêu?” Travis gặng hỏi.
“Tất cả,” Rico trả lời, giữ giọng thật thấp. “Chuyện đã bị phanh phui hồi sớm này. Chắc bây giờ khắp các đài truyền thông đều biết. Tên thư ký luật ngu xuẩn nói toạt ra hết. Có sự an ủi nho nhỏ mà em biết - ” anh cảm thông bồi thêm “ - là Thẩm Phán Hernandez đã tống cổ hắn rồi.”
“Cậu nói phải. Đúng là an ủi nhỏ ghê.” Cào tay qua tóc, Travis nghiến răng và trông như anh muốn đá vào cái gì đó. “Tuyệt thật. Làm bao nhiêu việc lại thành công cóc.”
“Hình như là vậy.” Rico nói.
Julie không tin nổi. Nó như một cơn mơ tệ hại bị mắc kẹt rồi cứ xoay vòng xoay vòng. Giờ đây vì tính tham lam của một người, cô và Travis bị vạch trần trước giới truyền thông. Lần nữa. Nhưng lần này còn trầm trọng hơn rất nhiều so với lần bị đăng tấm hình đáng xấu hổ kia. Chuyện này đang đào sâu vào cuộc sống của anh và cô, phơi bày những bí mật. Lần này không chỉ là đôi bồng đảo của cô phơi ra cho bàn dân thiên hạ ngắm nghía nữa.
Mà chính là cuộc đời cô.
Nhìn lên Travis, cô băn khoăn không biết lúc này anh có hối tiếc vì đã đến tìm cô với cái thỏa thuận nho nhỏ kia không. Chắc chắn là có rồi. Vì cớ gì anh lại không chứ? Từ lúc họ dắt nhau đi dọc giáo đường, chẳng có gì ngoài thảm họa này nối tiếp thảm họa kia lần lượt kéo đến. Làm sao anh không ước gì cô biến đi quách cho
“Nếu tôi mà tóm được thằng thư ký luật đó trong tay,” Travis lầm bầm.
“Hắn ta chắc chắn đã lặn mất tăm rồi,” Rico nói như nghiến. “Chắc là đang ngồi đếm tiền cũng không chừng.”
Julie chả cần quan tâm tên ruồi bọ đê tiện đó ở đâu. Mà chỉ muốn biết họ định làm gì tiếp theo. Cô muốn biết Travis và cô có còn được ở cạnh nhau không thôi. Anh sẽ sát cánh cùng cô? Tôn trọng giao kèo giữa họ? Hay muốn xóa sạch mớ lộn xộn này trước khi xảy ra chuyện khác?
Thật lòng cô không muốn thế. Vì nếu như anh bỏ mặc cuộc-hôn-nhân-nóng-hổi ngay lúc này, cô sẽ đơn độc đối mặt với giới truyền thông điên khùng.
“Travis?” Cuối cùng Julie cũng thốt lên được và khi giọng cô vang lên, đã thu hút được sự chú ý nơi anh. “Bây giờ làm sao đây?”
Nét mặt căng ra, cặp mắt lóe lên tia giận nhuốm màu trong giọng anh, anh thậm chí còn không nhìn cô mà chỉ nói, “Chúng ta về nhà.”
“Chúng ta?”
Một bên mày nhướng lên khi anh chĩa ánh mắt khó chịu sang cô. “Em muốn đi một mình à?”
“Không,” cô nói nhanh. Ôi trời, không phải. “Em chỉ không -”
“Chúng ta đã là vợ chồng rồi, phải không?” anh hỏi, tặng cô nụ cười mỉm mà còn lâu mới hiện lên trong mắ
“Phải, phải rồi,” cô trả lời, và mỉm cười lạnh lùng đáp lại anh. Hai người đã cưới nhau và dù là trông như thể họ sẽ mắc kẹt nhau, ít nhất là lúc này, Julie cảm nhận có một khoảng cách hé mở đã xuất hiện giữa anh và cô.
Và cô không nghĩ ra cách nào đóng kín nó lại.
***
Tất nhiên là Rico đã nói đúng. Ngay lúc phi cơ nhà King hạ cánh ở một sân bay tư gần Birkfield, nhóm phóng viên đã bu đông nghẹt quanh Travis và Julie hệt như loài sói sau khi ngửi thấy mùi xác chết thơm ngon.
Và cũng tồi tệ như lúc trước, chuyện chẳng khá hơn suốt tuần qua là mấy.
Ngã lưng vào ghế làm việc, Travis ép chặt điện thoại vào tai và lơ đãng nghe đoạn nhạc chờ bằng tiếng sáo đặc biệt thiết kế đế làm người ta phát điên lên. Tuy nhiên anh không được quyền lựa chọn gác máy vì bất mãn được. Anh phải nói chuyện với Thomas Henry và ông này đã tránh nghe điện thoại của anh cả mấy ngày nay.
Lần này, Travis quyết gặp bằng được ông ta.
Cau có, anh lơ đãng ngó quanh phòng làm việc. Bức tường sơn màu đỏ đậm, và chạy viền trắng quanh bốn cạnh trần. Các kệ sách đặt dọc theo vách tường với những tranh ảnh mà Travis đã đặt mua cho vườn nho. Anh lúc nào cũng xem căn phòng như một nơi trú ẩn. Anh giam mình ở đây để làm việc và thường xuyên ngồi nghỉ ở cái ghế bành to đùng bọc da đen trước lò sưởi.
Nhưng hôm nay, nghỉ ngơi không nằm trong lịch trình.
“Tôi xin lỗi, Ngài King.” Đoạn nhạc chờ bị cắt ngang khi một giọng phụ nữ vang lên bên kia đầu dây. “Nhưng ông Henry vẫn còn bận. Ngài có chắc là muốn chờ không? Tôi có thể nhắn lại và nói ông ấy gọi lại cho ngài.”
Bận à. Travis không tin lý do này chút nào. Dạo gần đây Henry đang tránh gặp anh. Thành công đến phát ghét. Kỳ lạ thật, nhưng Travis cưới vì muốn gia tăng cơ hội cho thỏa thuận phân phối này. Mà chưa hết, từ lúc anh bước vào lễ đường với Julie, thì giao dịch hiếm có này đã ngày càng vuột xa khỏi tầm tay anh.
Ha, không ai lảng tránh người họ King được lâu đâu. Và nếu lúc này anh để lại tin nhắn khác cho Henry thì anh sẽ tự nguyền rủa bản thân mình. Travis đã gọi đến những hai lần. Lần này, anh sẽ chờ điện thoại đến khi nào cái thứ chết tiệt này trở nên dính chặt vào tai nếu anh buộc phải làm thế.. Anh không chịu thua, không bao giờ đầu hàng, và Thomas Henry dù muốn dù không cũng phải nói chuyện với anh mà thôi.
“Cám ơn cô,” anh nói, giữ giọng lịch sự thản nhiên. “Tôi sẽ chờ.”
Cô ta thở dài. “Vâng, được ạ.”
Ngay lập tức, tiếng nhạc lại vang lên và Travis bị bỏ rơi với những suy nghĩ của mình lần nữa. Gần đây có nhiều chuyện rất không vừa ý. Anh và Julie đã ổn định trong sinh hoạt, nhưng sự thân thiết giản đơn mà họ trải qua ở Mêhicô đã tan biến.
Công nhận là anh không phải mẫu người dễ đến gần nhất cả tuần rồi. Nhưng Julie cũng phân tâm mà. Nào là vì đám phóng viên bám suốt theo mỗi bước đi lại thêm chuông điện thoại reo không ngừng, rồi vì cô căng thẳng nhảy dựng lên mỗi khi anh vô phòng. Một phần trong anh muốn ôm chặt lấy cô, vùi mình vào trong cô và gạt hết những rắc rối quanh họ vào một xó. Nhưng anh không thể làm thế trong khi phần khác trong anh vẫn còn băn khoăn không biết cô có dính dáng gì với mấy chuyện nà
Nói cho anh em anh biết thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Anh nhìn chăm chăm vào bức tường đằng xa, ánh mắt dán chặt lên bức tranh vẽ nhà máy rượu, nhưng anh chẳng thấy màu sắc tươi tắn hay những nhát cọ điêu luyện. Thay vì thế, anh lại nghĩ đến lần nói chuyện với anh em mình đêm hôm qua.
“Mấy tay luật sư của chúng ta đang xử lý thằng chồng cũ của Julie,” Adam lên tiếng.
“Mình không thể bắt giữ hắn vì tội gì đó sao?” Jackson muốn biết.
“Hắn không làm gì phạm pháp cả.” Travis trả lời. “Chưa thôi.”
Adam nhắc anh nhớ, “Hắn đã tống tiền em còn gì.”
“Được thôi. Hắn có làm. Và nếu em mà thừa nhận chuyện đó, thì lại có thêm tin tức cho đám báo chí nữa mà thôi,” Travis đáp trả. “Thôi, cám ơn. Em đã cảm thấy như có mấy tay chụp ảnh đang đứng lúp ló sau giàn nho. Em không cần thêm mấy tin tầm sàm ba láp như thế nữa.”
“Vụ lộn xộn này chỉ càng diễn biến xấu hơn.” Adam nói.
“Vậy sao? Em không để ý nha.” Giọng điệu châm biếm của Travis hình như chọc Adam tức thêm. “Em bảo hai người dò xét quá khứ của tên đó mà. Bộ không tìm thấy được gì để mình dùng khiến hắn biến mất à?”
“Không.” Adam nói. “Theo mức độ mà tụi anh có thể nói, trước đó hắn cố tống tiền.”
“Đáng tiếc thật,” Jackson nhận xét. “Chắc hắn có nội gián về chuyện này.”
“Phải có gì đó chứ. Trước mặt báo chí, hắn đóng vai y hệt như gã người tình đau khổ bị ruồng bỏ.”
“Mà tiện đây Julie có nói gì về mọi chuyện này không?” Adam hỏi.
“Anh nghĩ cô ấy phải nói gì?” Travis nhẹ nhàng hỏi lại. “Cô ấy bị bẽ mặt và tức điên lên, giống y như em.”
“Thiệt sao?” Jackson nhanh nhẩu hỏi.
Travis nhìn trân trối vào em trai và đè bẹp đi cơn tức tối dường như trở thành một phần thường trực trong anh. “Nói vậy là sao?”
“Đừng hiểu lầm em, em thích Julie. Rất nhiều. Em chỉ đang nghĩ mọi chuyện rối tung cả lên kể từ khi hai người quyết định lấy nhau.”
“Hỏi hay đấy.” Adam chỉ ra.
“Anh, cũng vậy sao?” Travis hỏi thẳng anh trai anh.
“Em có dám nói mình tuyệt đối khẳng định Julie vô tội không?”
Anh có dám không ư? Không. Anh sẽ thừa nhận điều đó và phải lắng nghe ý kiến của họ ư? Không. Anh sống cuộc sống của riêng mình. Và anh muốn tự giải quyết chuyện v chồng mình. Anh không cần ban tư vấn hôn nhân.
“Được,” anh nói dối. “Em nói được.”
Adam nhìn nhìn anh một hai phút, cuối cùng gật đầu. “Vậy được rồi. Đối với anh thế thì tốt. Em và Julie đừng gây chú ý đi, vì Chúa. Tất cả sự chú ý của đám báo chí này đang làm Gina bị suy nhược thần kinh với lại cô ấy không cần phải bị như thế trong lúc đang bụng mang dạ chửa đứa con sắp chào đời bất cứ lúc nào.”
“Anh làm như em thích thú giới báo chí xô bồ đó lắm, anh biết còn nói.”
Adam lờ đi câu nói đó. “Jackson và anh sẽ tiếp tục tìm kiếm thông tin về Jean Claude. Chắc chắn phải có cái gì đó hay nơi nào đó trong lí lịch của hắn.”
“Phải.” Jackson lên tiếng. “Có lẽ để thay đổi, mình có thể kiếm một tay phóng viên làm việc cho mình. Có thể ám chỉ Jean Claude dường như không phải là loại người như hắn thể hiện.”
“Đáng thử lắm.” Travis cất lời.
Và đáng để xem xét, anh nghĩ khi thoát khỏi ký ức như người vừa say ngủ quá lâu và không thể giũ bỏ tình trạng mơ mơ hồ hồ ra khỏi tâm trí.
Điều duy nhất liên quan đến anh là nếu anh em anh phát hiện ra điều gì đó ở Jean Claude, chắc tin tức ấy cũng dính líu đến Julie nhỉ? Anh không muốn nghĩ vậy. Không chỉ điên tiết như quỷ vì nghĩ sai hoàn toàn về một người mà còn vì anh phải sống với tính tráo trở của cô trong một năm tới., Anh sẽ bị nguyền rủa nếu lại rơi vào vùng săn tin điên cuồng khác của giới truyền thông với lý do cố nhanh chóng ly dị
Travis lắc lắc đầu và cào tay vào mái tóc. Nắm chặt tay quanh cái ống nghe chết dẫm cứ tuôn thứ âm nhạc phát ói vào tai, anh đấu tranh kiềm nén thôi thúc quẳng ống nghe qua phía bên kia phòng. Anh có lẽ không thể giải quyết khó khăn trong một phần đời mình, nhưng anh chắc như bắp là sẽ giải quyết cho xong vụ thỏa thuận với Thomas Henry.
“King?” Một giọng trầm, cộc cằn cắt ngang suy tư của Travis. “Có chuyện gì?”
“Henry,” Travis đáp lại, và ngồi thẳng lưng trên ghế, giữ giọng anh vui vẻ, thậm chí còn cố tình vui vẻ. “Tôi đang cố gọi để gặp ông đây.”
“Tôi bận,” ông kia nói.
“Ừ. Tôi cũng vậy.” Travis biết ông già này đã đọc báo, theo dõi những bê bối cứ dấy lên quanh Travis và Julie, thế là đơn đặt hàng kinh doanh đầu tiên vốn êm xuôi đã đi tong. “Tôi đang làm việc với luật sư cả tuần qua. Tôi không định sử dụng những tuần đầu tiên sau cưới của mình thế này.”
“Ừ,” Henry lơ đễnh nói. “Tôi có đọc tin tức về anh và vợ anh.”
“Tôi cũng đoán được,” Travis nói. “Nhưng tôi muốn đảm bảo với ông chuyện đám báo chí viết về chúng tôi mà ông đọc được hoàn toàn sai sự thật.”
“Thế cô ta đã không lấy cái tên... Doucette gì đó à?”
Cau mày, Travis cầm cây viết nằm trên bàn lên, gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ sồi, rồi lại quẳng nó sang bên. “Thực ra là có.”
“Vậy thì - cả hai người lãnh đủ hậu quả cô ta đáng phải bị,” ông này quát lên, giọng điệu khinh miệt đã khiến cơn thịnh nộ phòng vệ bùng nổ và quất mạnh qua Travis.
“Doucette đã lừa gạt vợ tôi,” anh lên tiếng, giọng nói trở nên gắt gỏng. Đúng, anh muốn cái hợp đồng phân phối rượu này, nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu cứ ngồi đực mặt ra đây và để ai đó thậm chí chưa hề quen biết Julie lăng mạ cô. “Cô ấy chẳng làm gì sai và tôi không cảm kích lời nói cạnh khóe của ông.”
“Giờ chờ một phút...”
“Không, Henry,” Travis ngắt lời, bật dậy khi anh để cơn giận bung tràn. “Ông chờ một phút thì có. Việc tôi muốn công ty ông phân phối rượu của tôi là thật, nhưng không có thì tôi vẫn sống được.” Anh không muốn nói thế. Không định nói. Nhưng anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn và cũng không để người ta khi dễ anh.
Không dễ gì kiếm được một nhà phân phối uy tín khác nếu mối này không thành, nhưng anh sẽ tìm cách và đi chết đi nếu Travis King này lại bợ đít người khác chỉ để giành lấy thành công. “Ông và tôi đều hiểu rõ như nhau thỏa thuận với xưởng rượu nhà King sẽ có lợi cho cả hai ta.”
“Anh nghĩ anh đang nói chuyện với ai?”
“Tôi cũng có thể hỏi y câu đó đấy, Henry.” Travis trả lời và đút tay vào túi quần. Giọng nói thâm trầm, giận dữ và đầy cay độc đang chảy tràn trong huyết quản anh. “Tôi không phải là thằng nhãi ranh nào đó chân ướt chân ráo bước vào lãnh vực kinh doanh rượu. Tôi có được một trong những xưởng rượu hàng đầu tiểu bang California và ông biết rồi đó. Rượu King đang lớn mạnh qua từng năm. Giờ đây chúng ta có thể hợp tác cùng nhau để xây dựng tên tuổi dựa vào thứ gì đó sẽ khiến cho hai ta thu được khối tiền - ” anh ngừng một chút, hít một hơi và nuốt xuống cơn giận suýt làm anh ngạt thở “ - hoặc ông mà còn thốt ra một lời sỉ nhục nào đến vợ tôi thì tôi cúp máy và đi tìm nhà phân phối mới.”
Trong một tích tắc, Travis tự hỏi liệu anh cư xử quá đà không - nếu người đàn ông này cúp máy và không màng đến rượu nhà King nữa thì sao. Rồi khoảnh khắc ấy trôi qua và ông này lên tiếng.
“Anh nói đúng,” Henry thận trọng nói. “Và tôi ngưỡng mộ người bênh vực cho gia đình mình. Tôi sẵn sàng thảo luận thỏa thuận phân phối. Tuần tới ta gặp nhau bàn bạc đi.”
Thắng rồi. Mùi vị của thành công vừa cay đắng vừa ngọt ngào, nhưng Travis có thể nuốt trôi nó. Khi gác máy, Travis nghĩ sẽ báo cho Julie tin tốt lành này. Rồi anh nghĩ lại. Xét cho cùng, hình như đây chả phải cuộc hôn nhân đúng nghĩa.
Ở tầng trên, Julie đóng cửa sang phòng ngủ chính, bước qua ô cửa sổ rộng lớn trông ra cánh đồng nho được chăm sóc cẩn thận. Những áng mây trắng bồng bềnh trôi lững lờ như những cánh buồm trên bầu trời xanh ngắt, màu xanh gần như khiến ta lóa mắt. Ánh nắng rọi xiên xiên xuống vườn nho và trong một lúc, Julie hít vào và đứng lại chỉ đơn giản đế thưởng thức quang cảnh tươi đẹp đó.
Nhưng cô không lên tầng trên để chiêm ngưỡng điền trang nhà King. Cô cần một chút riêng tư. Cô sẽ không đóng vai một khán giả bị động dõi theo cuộc đời mình nữa. Đây là lúc Julie đối mặt với quá khứ và chỉnh đốn lại tương lai của cô. Bật nắp điên thoại, cô nhấn số máy mình đã cố quên. Nóng ruột chờ đợi khi tiếng chuông reng, cô kéo tấm màn trắng treo sát cửa số và suýt nữa nhảy dựng khi một giọng nam vang lên bên kia đầu dây.
“A lô?”
Trời ơi, sao mà cô ghét cái giọng này quá.
“Jean Claude,” cô lên tiếng. “Chúng ta phải nói chuyện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...