Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Khi những tia nắng ấm đầu ngày bắt đầu len vào khe cửa sổ, Hàn Hân Đình trở mình thức dậy.

Tạ Kỳ Ngôn không rời một li, suốt đêm qua vẫn ôm lấy cô mà ngủ.

Tạ Kỳ Ngôn có thân nhiệt rất cao, cảm giác mang đến vô cùng dễ chịu. Hàn Hân Đình mặt vẫn úp vào hõm vai của Tạ Kỳ Ngôn, ngẩng đầu quan sát một lúc.

"Khi ngủ cũng cau mày. Cậu lúc nào cũng nghiêm túc như vậy hả?"

Hàn Hân Đình đong đưa ánh mắt men theo sườn mặt của Tạ Kỳ Ngôn, càng nhìn càng cảm thấy người này ôn thuận, sự an toàn mang đến cũng rất đảm bảo. Hàn Hân Đình muốn đưa tay cọ nhẹ vào phần nếp gấp đang nhăn chặt ở giữa trán.

Nhưng khi đưa đến gần, cô lại chùn tay.

Sau một giấc ngủ sâu nên Hàn Hân Đình rất sảng khoái, còn tranh thủ chạy một vòng quanh khu nhà rồi mới đến sở cảnh sát Lam Châu. Tạ Kỳ Ngôn bình thường giờ giấc rất quy củ, lịch trình trong ngày cũng sẽ luôn dành một khoảng thời gian để tập thể dục. Nhưng từ lúc ngủ cùng nhau, thói quen này cũng bị Tạ Kỳ Ngôn tạm thời bỏ qua.

Sau khi ăn uống, Tạ Kỳ Ngôn cùng Phương Tư Nhã, Tiểu Cảnh mau chóng đến sở cảnh sát. Lúc này, đúng như lời cam kết, Hàn Hân Đình đã đặt báo cáo lên bàn cho Tạ Kỳ Ngôn vào lúc 9 giờ.

Trong báo cáo viết:

Nạn nhân nữ, 15 tuổi, tình trạng khi phát hiện có tay bị trói chặt lên cao qua khỏi đầu, quanh cổ chân có các vết lằn trầy xước do ma sát mạnh suy đoán chân nạn nhân bị tách ra khiến nạn nhân giãy dụa. Khuôn mặt nạn nhân có môi mở hờ, khô cứng, vành môi bong tróc suy đoán liên tục thiếu oxy khiến nạn nhân phải cố gắng hít thở.

Cơ thể xuất hiện vết thương ở phần cổ tay, cổ chân, dọc hai cánh tay, phần đùi trong, phần ngực trên có các vết cào để lại do móng tay, áo bị xé rách một cách hung bạo. Kết luận, nạn nhân từng bị ngược đãi. Bàn tay phải nạn nhân xuất hiện nhiều vết bầm chứng tỏ từng bị hung thủ hành hung nghiêm trọng. Mép có chất dịch chảy ra khả năng là thần kinh bị kích thích mạnh khiến cơ thể nảy sinh việc sùi bọt mép.

Hiện trường không ghi nhận dấu giày, dấu vân tay liên quan. Tuy nhiên, xác nhận hiện trường mới cho thấy xuất hiện mảnh vải. Trên vải vướng phần mi mắt, chưa thể xét nghiệm.

Phần ống tiêm phát hiện tại hiện trường, có đầu kim xác nhận là DNA của nạn nhân. Dịch xuất hiện trong thành ống tim và đầu kim xác nhận có thành phần của thuốc kích dục. Trên ống tim không có dấu vân tay.

Giám định pháp y trước 20.07: Nạn nhân không có dấu hiệu xâm hại tình dục, tay bị trói, không tìm thấy dấu vết bạo hành, mức độ tổn thương 45%.

Giám định pháp y sau 25.07: Tổn hại cơ thể là 70%. Nạn nhân từng bị bạo hành trước khi chết, không loại trừ khả năng bị xâm hại tình dục.

Kết luận: Loại bỏ giám định pháp y trước 20.07. Tiến hành tái khám nghiệm.

Tạ Kỳ Ngôn trầm ngâm đọc dòng kết luận và đối chiếu các giám định của Hàn Hân Đình cùng những bức ảnh chụp được đính kèm trong báo cáo pháp y. Tạ Kỳ Ngôn đọc rất cẩn thận, cố gắng hình dung những liên kết xuất hiện trên các bức ảnh. Hàn Hân Đình không nhìn thẳng, nhưng những cái cau mày và nhăn mặt của Tạ Kỳ Ngôn đều không thoát khỏi ánh mắt quan sát của cô.

Phương Tư Nhã nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi đặt hồ sơ xuống, sắc mặt không hề thay đổi, ngón tay đưa lên gõ nhẹ vào thái dương. Đây rõ ràng là động thái cho thấy Tạ Kỳ Ngôn đã hoàn toàn bị thuyết phục, có chăng chỉ là tìm cách trả lời làm sao cho ngầu.

Có thể người trước mặt còn là Hàn Hân Đình, nên Tạ Kỳ Ngôn cũng muốn thể hiện một chút uy nghiêm. Quen biết nhau lâu như vậy, Tạ Kỳ Ngôn làm ra hành động cố hữu này mà Phương Tư Nhã còn không nhận ra thì đúng là đáng trách.

"Sếp Tạ à! Có phải đang lo lắng về người nhà của nạn nhân không?" Phương Tư Nhã đột ngột nghiêm túc.

"Đúng! Vì vụ án quá nhiều bằng chứng cho thấy hành động bạo hành với trẻ vị thành niên. Tôi sẽ ký lệnh tái khám nghiệm."

"Nhưng trước khi trưởng khoa Hàn thực thi quyền pháp y, có thể cùng tôi đến nhà nạn nhân một chuyến không?"

"Tại sao?" Hàn Hân Đình đưa tay nắm thành quyền, giọng đanh lại.

"Mở quan không phải là chuyện dễ chấp nhận."

"Nếu có lệnh, chúng ta không cần phải đợi sự cho phép của người nhà họ."

"Nhưng chúng ta vẫn phải thông báo với họ."


Trong tôn chỉ của Tạ Kỳ Ngôn thì đầu tiên là không được quên hạnh phúc và quyền lợi của nhân dân.

Phương Tư Nhã vì điều này mà nể trọng Tạ Kỳ Ngôn, cũng vì điều này mà luôn vô thức lấy cô ấy làm gương soi bản thân mình. Hàn Hân Đình vì điều này mà chán ghét, căm phẫn nhưng cũng vì điều này mà vô thức phải lòng Tạ Kỳ Ngôn.

Do đã được Trương Kiến Quốc hướng dẫn trước đó, Tạ Kỳ Ngôn không khó để tìm đường đến nhà Ôn Thiếu Quỳnh. Đến nơi cũng là lúc Ôn Thiếu Quỳnh đang tất bật chuẩn bị mâm cơm cúng.

Nhưng khi Hàn Hân Đình cùng Tạ Kỳ Ngôn đứng trước cửa nhà nạn nhân để chuẩn bị thông báo tin tức quan trọng, cô lại ương bướng không muốn vào.

Đôi chân chùn lại, bước lùi về sau khi Tạ Kỳ Ngôn đang hít một hơi thu hết can đảm để gõ cửa nhà.

"Hay là cậu vào một mình đi, tôi sẽ đợi cậu ngoài này." Hàn Hân Đình nhỏ giọng, kèm theo một chút run sợ nữa.

"Có chuyện gì sao? Người đòi mở quan là cậu, cũng nên nói với người nhà nạn nhân một tiếng chứ."

"Đi thôi nào!"

Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười, tiếp tục thu hết can đảm đưa tay lên toan gõ cửa. Một lần nữa, Hàn Hân Đình kéo lấy tay áo của Tạ Kỳ Ngôn, gương mặt biểu hiện rõ sự không thoải mái.

"Tạ Kỳ Ngôn! Tại sao phải phiền phức như vậy? Chẳng phải chúng ta có quyền pháp y rồi sao? Chúng ta có thể thực hiện quyền này không cần xin phép."

"Tôi thực sự không thấy cảnh sát nào làm việc thích nói nhiều lời như cậu vậy, chẳng phải cảnh sát các cậu muốn là làm sao? Bây giờ nhỏ nhẹ như thế này là sao chứ?"

Rất nhanh Tạ Kỳ Ngôn đã bắt được ánh nhìn sợ hãi ánh lên trong mắt Hàn Hân Đình.

Hàn Hân Đình cao ngạo, khí thế tự tin lấn át người, mỗi khi cần nộ khí để dạy dỗ cách đối nhân xử thế thì đều hận bản thân không đủ sức la to. Vì sao bây giờ lại trở nên rụt rè như thế? Tạ Kỳ Ngôn thấy có điều kì lạ chỉ là không biết giải thích ra sao.

"Bọn họ thế nào tôi không cần biết, chúng ta đòi mở quan, tái khám nghiệm con người ta. Chúng ta bắt họ phải đối diện nỗi đau đó thêm một lần nữa, cậu nghĩ xem chúng ta có trách nhiệm với họ không?"

Nói rồi, Tạ Kỳ Ngôn một tay giữ chặt cổ tay của Hàn Hân Đình như sợ cô chạy mất, một tay gõ cửa nhà bà Ôn.

Mất vài phút cửa mở, bà Ôn có chút ngạc nhiên vì sự có mặt của họ nhưng cũng nhanh chóng mời họ vào nhà. Dẫu sao cũng là cảnh sát, quan đến nhà không thể không tiếp.

"Cảnh sát Tạ." Bà Ôn liên tục cúi chào rồi vội vàng kéo ghế mời hai vị khách. Tay chân gầy guộc có đôi chút run rẩy nên Tạ Kỳ Ngôn cũng nhanh tay nhanh mắt giúp đỡ bà.

"Xin lỗi để sếp chờ, tôi vừa bưng cơm cho cho Tỉnh Tỉnh."

Men theo ánh nhìn của bà Ôn, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình trông thấy chiếc bàn thờ nhỏ được dựng ở sát góc nhà. Trên đó là di ảnh của một cô bé có đôi mắt tròn xoe đáng yêu, nụ cười tươi tắn, đáng lẽ đã phải có một cuộc sống rất hạnh phúc.

"Xin lỗi, chúng tôi thắp cho cô bé một nén nhang được không?" Hàn Hân Đình bất ngờ lên tiếng, ánh mắt mềm mại.

"Được chứ!" Bà Ôn vội vàng đứng dậy, lấy nhang đưa về phía Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình.

Tạ Kỳ Ngôn nhớ Hàn Hân Đình khi đó đã đứng lặng im khá lâu, cô ấy không nỡ cắm hương vào bát, chỉ đứng đấy ngắm nhìn di ảnh của Lưu Tỉnh, ánh mắt gợn lên không biết bao nhiêu loại cảm xúc. Tạ Kỳ Ngôn thực sự nhìn không rõ, chỉ cảm giác một loại cảm xúc trầm uất bao trùm lấy Hàn Hân Đình.

Sau khi thắp nhang, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình nhanh chóng ngồi vào chiếc ghế đối diện bà Ôn. Hàn Hân Đình quan sát hình ảnh của bà, sự đau lòng đang dần ăn mòn bà mà cảm thấy bản thân vô cùng bối rối và sợ hãi. Hàn Hân Đình bật run đôi vai như bất lực gánh vác những ám ảnh đang đè nặng xuống mình, cô rất muốn chạy đi.

Tạ Kỳ Ngôn mặt vẫn hướng về phía bà, một tay đưa xuống bàn với tới nắm chặt lấy bàn tay đang nắm chặt gối quần của Hàn Hân Đình, nếu không cẩn thận Hàn Hân Đình rất có thể đã bấu chặt móng tay cắm vào thịt. Sự có mặt của hơi ấm quen thuộc, bàn tay bao trọn lấy những ngón tay run rẩy của Tạ Kỳ Ngôn khiến Hàn Hân Đình vừa ngỡ ngàng vừa nhanh chóng tìm lại chút bình tĩnh.

"Cháu quên giới thiệu đây là trưởng khoa pháp y Hàn Hân Đình." Tạ Kỳ Ngôn bắt đầu.


"Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng hôm nay tụi cháu đến đây là vì có việc muốn hỏi ý dì."

Nghe đến hai chữ pháp y khiến bà Ôn giật nảy mình, từ ngữ đó chẳng có gì tốt lành khi xuất hiện trong căn nhà này cả. Họ đã từng mang thi thể con bà đi khám nghiệm mổ xẻ đến không thương tiếc, đem mọi thứ của cô bé phơi bày ra trước mắt.

Lưu Tỉnh đã qua đời khi tuổi còn nhỏ lại còn là một cái chết không rõ nguyên nhân, nhìn thấy mọi người cắt xẻ con mình, báo chí đưa tin về con mình, bà đau lòng đủ rồi. Hà cớ gì, bây giờ khi Lưu Tỉnh đã nằm yên dưới mồ lại nhắc đến chuyện này. Trực giác người mẹ dậy lên mạnh mẽ, bà biết sẽ là một thử thách rất khó khăn.

"Mấy sếp nói vậy là ý gì?"

"Chúng cháu muốn tái khám nghiệm."

Từng chữ nghe đều như dao đâm vào lồng ngực Ôn Thiếu Quỳnh từng nhát, từng nhát. Lập tức thấy bà Ôn đang mất phòng bị, Hàn Hân Đình nói thêm.

"Do ban đầu khám nghiệm sơ sót, bỏ qua nhiều chi tiết quan trọng, kết luận pháp y cho thấy vụ án của Lưu Tỉnh tồn tại rất nhiều chứng cứ tội phạm. Chúng tôi buộc phải tái khám nghiệm."

Tạ Kỳ Ngôn ở bên cạnh, tay không dám rời Hàn Hân Đình, nên biết rất rõ rằng cô hoàn toàn đã bị cảm xúc chi phối. Mỗi lần nói về vấn đề công việc, Hàn Hân Đình sẽ không bao giờ dùng giọng điệu nhỏ nhẹ như thế này.

Thực sự bà Ôn nghe không hiểu, cơ bản cũng không nghe hết. Khi nghe đến ba chứ "tái khám nghiệm", lỗ tai của bà gần như đã đóng chặt, chặt đến mức độ bà không muốn tin mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình là sự thật.

Bà Ôn bất giác bật cười một tiếng, ánh mắt lạnh tanh.

"Mấy người nói khám nghiệm là khám nghiệm. Mấy người không biết là con bé không hề giỏi chịu đau. Tại sao mấy người còn muốn hành hạ thân thể con bé để làm gì chứ?

"Khó khăn lắm mới mang được con bé về. Khó khăn lắm mới có thể cho con bé một chỗ nghỉ ngơi tốt một chút. Mấy người nói muốn khám nghiệm thì khám nghiệm sao hả?"

Bà Ôn tức giận đập bàn một cái, tiếng "chát" đanh đến nhức óc. Hàn Hân Đình hoàn toàn có thể hiểu cảm xúc nóng giận này. Vì cô cũng đã từng trải qua.

16 năm trước, Hàn Hân Đình 15 tuổi rời xa mối tình đầu không phải vì không thấu hiểu lẫn nhau, càng không phải một trong hai có người mới.

Dao Dao của cô là một cô gái hồn nhiên, đôn hậu, là người luôn sẵn sàng dung túng cho tính cách cao ngạo của Hàn Hân Đình đến nỗi bất chấp ôm chặt lấy cô, bất chấp mài nhẵn mình thành chiếc bánh răng vừa vặn với khớp bánh răng của Hàn Hân Đình.

Dao Dao là tất cả của cô. Tình đầu lớn nhất, hạnh phúc lớn nhất cũng là nỗi đau lớn nhất. Vụ án này làm cô đều nhớ rất rõ về cơ thể, khuôn mặt của Chi Dao năm đó. Trần trụi, tổn thương.

Tất cả ký ức đó trở thành hiện tại và cũng có thể là tương lai của cô khiến Hàn Hân Đình không dám tin trái tim còn đủ sức gồng gánh thêm bất kì cuộc tình nào nữa.

Hàn Hân Đình chọn sống như một con thiêu thân bay đi giữa những cuộc vui chớp nhoáng, để mỗi khi tỉnh dậy ở một chiếc giường trống rỗng cùng một xúc cảm trống rỗng, bản thân sẽ tự giác rằng mình không hề xứng đáng được hạnh phúc.

Ngày hôm đó, nếu Hàn Hân Đình đi cùng Chi Dao, có lẽ mọi chuyện đã không xảy đến. Ngày hôm đó, nếu cô đích thân đến nhà học trưởng để lấy tài liệu, có lẽ người rời đi đã không phải là Hạ Chi Dao.

Ngày hôm đó, nếu biết đó là lần cuối, Hàn Hân Đình sẽ can đảm một chút, trao cho Chi Dao nụ hôn đầu tiên. Ngày hôm đó trở về sau, đêm nào Hàn Hân Đình cũng cào rách mình bằng những lần tự trách, nếu không dùng đến thuốc ức chế trầm cảm cũng sẽ tự bản thân nốc thuốc đến điên cho cơ thể lả đi.

"Dì à! Cháu biết chúng ta đều đang là những kẻ sống sót vật vờ với tiếc nuối và oán trách bản thân."

Tạ Kỳ Ngôn không dám tin bản thân còn có thể chứng kiến khía cạnh mềm mại này của Hàn Hân Đình. Trong khoảnh khắc cô nắm tay Ôn Thiếu Quỳnh, Hàn Hân Đình cũng đã tự mình gỡ những đám gai đang quấn chằng chịt quanh mình, từng chút từng chút, ứa máu đến rát người. Tạ Kỳ Ngôn không dám rời mắt.

"Cô mà biết cái gì chứ?" Bà Ôn thét lớn, đập mạnh tay xuống bàn như cố tình không muốn nghe thêm, cố tình không muốn ai đó chọc tiếp vào vết thương của mình nữa.

Bà Ôn thét lớn, nước mắt như lũ ào ạt rơi xuống khi nghe nói của Hàn Hân Đình.


"Cháu từng chứng kiến, cũng từng trải qua cảm giác khi mất đi một người quan trọng với mình. Dao Dao cậu ấy..."

Hàn Hân Đình đột ngột chững lại khi nhắc về Dao Dao. Cô ấy biết bản thân đã nói quá nhiều trước mặt người lạ.

Hàn Hân Đình chậm rãi hít một hơi thật sâu, nắm chặt hơn tay của bà Ôn đang đặt chỏng chơ ở trên bàn.

"Phải! Hôm nay chúng ta cứ phớt lờ hết đi."

"Chúng ta có thể mặc kệ, sống tiếp thêm nhiều năm, đến khi những cơn ác mộng ăn mòn chúng ta từng ngày, chúng ta chỉ giá như mình có thể chết đi khi đêm nào cũng mơ thấy họ."

"Nhưng chúng ta lại không chết được. Chúng ta có chết đi thì tất cả cũng không thay đổi được."

"Dì à! Mỗi ngày đấu tranh đều rất mệt mỏi, chúng ta càng sống, càng nghĩa về họ thì càng không hiểu vì sao năm đó lại xảy ra chuyện tàn nhẫn với một người tốt như họ."

"Ban đầu chúng ta phớt lờ đối diện nhưng một lúc nào đó, chúng ta hy vọng gặp lại họ với một lời bàn giao. Lúc đó, manh mối gì cũng không có, kêu trời không thấu, kêu đất không nghe."

"Chúng ta phải làm sao đây? Làm sao đối mặt với họ đây?"

Trong câu nói đó, Hàn Hân Đình mang theo một chút oán giận cũng có một chút tiếc nuối vì năm đó đã không có may mắn được gặp cảnh sát như Tạ Kỳ Ngôn. Một người luôn lấy chính nghĩa, công bằng làm mục tiêu theo đuổi.

Khoảng thời sau cái chết của Hạ Chi Dao, Hàn Hân Đình cùng ba của Hạ Chi Dao rong ruổi không biết bao nhiêu lần lên xuống thành phố Anh Châu và Thành Đô để mong cảnh sát tăng thêm thời gian điều tra vụ án. Nhưng thời điểm đó, vì không tìm được cụ thể các bằng chứng, vụ án đó mãi không bắt được hung thủ.

Tệ hơn là bởi sự chậm trễ của cảnh sát, Hạ Chi Dao được tìm thấy không thể qua khỏi dù người nhà đã trực tiếp đến báo tin. Vì nguyên tắc, phải đợi người mất tích trên 24 giờ khiến Hạ Chi Dao không thể cầm cự sau khi bị hãm hại dù bản thân đã nỗ lực đấu tranh cầu sống ra sao. Thêm cả sự tắc trách và yếu kém năng lực, vụ án của Hạ Chi Dao cũng trở thành vụ trọng án bị treo cùng với nỗi thất vọng của người dân dành cho cảnh sát Anh Châu.

Khi Hàn Hân Đình đấu tranh với những cảm xúc lẫn lộn đang xâm chiếm mạnh mẽ bên trong mình, ra sức chống đỡ những ký ức vẫn hiện rõ mồn một, ở bên này, Tạ Kỳ Ngôn vẫn không hề buông tay Hàn Hân Đình. Cô muốn thuyết phục bà Ôn, nhưng cô càng muốn để tâm đến cảm xúc đang bức Hàn Hân Đình muốn vỡ vụn.

Chẳng phải Hàn Hân Đình rất thích hơi ấm sao, Tạ Kỳ Ngôn chỉ đang cố sức làm những gì có thể.

"Dì à! Dì có nhớ ước mơ của Lưu Tỉnh là gì không? Em ấy muốn sau này lớn lên có thể trở thành một y tá. Không phải cao cả gì đâu, em ấy chỉ muốn có thể chăm sóc cho chứng đau khớp của dì."

"Em ấy biết, muốn trở thành y tá thì cần phải học hành chăm chỉ nên em ấy luôn cố gắng đạt được những thành tích tốt ở trường, một phần vì muốn dì vui, một phần vì muốn chuẩn bị cho các suất học bổng trường y."

"Con bé tại sao lại hiểu chuyện nhanh như vậy chứ?"

"Em ấy hiểu nếu theo đuổi ngành học này, chi phí sẽ rất cao, nên không muốn làm gánh nặng cho dì, nên em ấy ngoài giờ học ở trường, học phụ đạo còn đi chăm sóc cho mấy cụ già ở viện dưỡng lão khu kế bên để kiếm thêm chút sinh hoạt phí. Trong cả cuộc đời của mình, điều em ấy lo nhất chính là sợ dì phải vất vả."

"Trong nguyện vọng cuối cùng em ấy viết trong cuốn nhật ký ở trường chính là nỗ lực trở thành một y tá, không chỉ để chăm sóc cho mẹ mà có thể giúp mọi người vui vẻ, khỏe mạnh. Con người sống mà không cần cố gắng chịu đau, không cần giấu diếm bệnh tật, ngày nào cũng tươi cười, mạnh khỏe thì chính là đủ rồi."

Hàn Hân Đình lúc nãy cũng lấy lại phần nào bình tĩnh, chậm rãi tiếp cận Ôn Thiếu Quỳnh.

"Trong khám nghiệm tử thi mới nhất đã phát hiện có nhiều dấu vết cho thấy em ấy đã kháng cự rất mãnh liệt."

"Một cô bé tốt như vậy, hiểu chuyện như vậy, mang lý tưởng lớn như vậy, đến lúc bị hại vẫn mạnh mẽ cầu sống, quyết liệt chiến đấu để kể cho chúng ta nghe câu chuyện mà em ấy trải qua."

"Chúng ta chẳng lẽ vì không dám đối diện lại mà phớt lờ em ấy sao?"

Tạ Kỳ Ngôn song kiếm hợp bích, chọn đúng điểm rơi để đánh gục sức phòng vệ của Ôn Thiếu Quỳnh.

"Dì à, chúng ta vẫn còn nợ em ấy một sự thật."

Ôn Thiếu Quỳnh khóc như muốn lả đi. Sau cuộc nói chuyện, cả hai được bà Ôn giữ lại trò chuyện thêm một lúc và ăn ít món ăn địa phương.

Bà Ôn chấp nhận ký vào biên bản đồng ý tái khám nghiệm, nhanh chóng gọi thầy cúng trong trấn để tiến hành mở quan. Vì yêu cầu pháp y nên họ chỉ duy nhất một ngày phù hợp để mở, chính là ngày mai.

"Hàn Hân Đình!"

Tiếng gọi của Tạ Kỳ Ngôn làm Hàn Hân Đình chùn bước khi cả hai đang cùng ra chỗ đỗ xe. Hàn Hân Đình đứng lại nhưng không quay nhìn Tạ Kỳ Ngôn, cô sợ đối phương sẽ thấy rõ sắc mặt của mình.


"Đừng để cảm xúc đặt lên công việc nữa."

"Cậu cản nổi tôi sao?"

"Không biết! Nhưng tôi sẽ không để cậu phạm sai."

"Chúng ta là cảnh sát, dù như thế nào cũng đừng quên lời giao ước ban đầu của chúng ta."

Tạ Kỳ Ngôn chờ đợi Hàn Hân Đình, nhưng cô ấy không quay lại đối diện với cô.

"Tạ Kỳ Ngôn! Giá như ngày đó chúng tôi cũng gặp một người như cậu, tôi đã không sống mệt mỏi đến thế này rồi, Dao Dao cũng sẽ có thể an lòng yên nghỉ, bố Dao sẽ không khổ sổ đến mức bệnh nặng như thế."

Nhưng những lời này Hàn Hân Đình vẫn không nói ra.

Hôm đó, Hàn Hân Đình và Tạ Kỳ Ngôn đều cố tránh mặt nhau, đến ăn cơm cũng không xuất hiện khiến Phương Tư Nhã ngửi thấy mùi kỳ lạ, nên đành lôi Tiểu Cảnh ra ngoài cùng ăn lẩu. Đến tận khuya mới về.

Cả hai về lại phòng ngủ nhưng không ai nói với ai câu nào. Hàn Hân Đình tập trung sắp xếp lại hình ảnh khám nghiệm để chuẩn bị cho buổi khám nghiệm chính thức, Tạ Kỳ Ngôn ôm chặt máy tính để tìm hiểu những thông tin mà mình thu thập được. Hôm nay, cả hai đều rất mệt mỏi, tinh thần căng thẳng như muốn đứt ra rồi.

Hàn Hân Đình bận rộn đến mức không kịp uống thuốc ức chế. Vừa cảm thấy mọi việc đã ổn, cô quyết định lên giường chợp mắt một lúc, ngày mai cô sẽ gặp Lưu Tỉnh.

Tạ Kỳ Ngôn thấy thế cũng gấp lại máy tính, quen hơi quen chỗ tìm đến Hàn Hân Đình, đưa một tay luồn qua gối, một tay ôm chặt eo của đối phương.

"Hôm nay, không cần cậu ôm." Hàn Hân Đình giọng thều thào, có lẽ đã rất mệt nên chỉ muốn ngủ thôi.

"Nhưng tôi cần!" Tạ Kỳ Ngôn không biết xấu hổ đã lên tiếng vòi vĩnh. Bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại muốn mong chờ cái ôm của Hàn Hân Đình.

"Tạ Kỳ Ngôn! Dũng khí lúc giáo huấn người khác của cậu đâu mất rồi, cậu bị đa nhân cách à?"

"Buổi tối thì tôi không phải là sếp Tạ. Tôi chỉ là Tạ Kỳ Ngôn thôi."

Hàn Hân Đình ngơ ngác nhìn, Tạ Kỳ Ngôn tiếp lời.

"Tôi ôm cậu được không?"

Trước câu hỏi của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình không đáp lại chỉ chậm chạp xoay người lại, mặt đối mặt với Tạ Kỳ Ngôn. Cả hai thực sự đều rất mệt, không thèm dành cho nhau những cử chỉ hay lời nói trêu đùa như thường lệ.

Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi quan sát nét mặt của Hàn Hân Đình, đưa mắt dán lên từng nét trên gương mặt kinh diễm động lòng của cô, rồi bất chợt ôm chặt lấy cô, đầu gục vào ngực của Hàn Hân Đình.

Hàn Hân Đình không phản kháng. Tạ Kỳ Ngôn lại tiến thêm một bước.

"Hàn Hân Đình, cậu chịu đau như vậy có vất vả lắm không?"

Tạ Kỳ Ngôn dừng lại chờ một lúc, mắt vẫn nhắm nghiền.

"Bây giờ vẫn còn đau à?"

"Tim cậu làm bằng sắt hay sao? Cái gì cũng muốn rèn, rèn đến cả bản thân tổn thương mà cũng phớt lờ luôn à?"

Cái tình thế gì đây chứ? Con người này sao tự dưng lại hỏi những câu khiến bao nhiêu cứng rắn mà người ta nỗ lực xây dựng như muốn vỡ vụn ra hết vậy.

Hàn Hân Đình không phải chưa từng nhận những lời quan tâm dành cho mình. Trong những lời đong đưa từ người xung quanh, người ta chỉ quan tâm đến khuôn mặt cô, tiền bạc của cô, gia thế của cô, cùng lắm là những vết trầy trên người cô rồi ngọt nhạt đắp lên đó miếng băng gạc khát tình, chưa một ai từng quan tâm đến vết thương trong tim cô thế nào.

Tìm một người thích mình không phải quá khó, nhưng tìm một người tủi thân cho mình thì chẳng có mấy ai.

"Tạ Kỳ Ngôn, chết tiệt. Cậu thực sự là gái thẳng đó hả?" Hàn Hân Đình thầm nghĩ.

Ánh mắt nóng rực của Hàn Hân Đình nhìn xuống sườn mặt của Tạ Kỳ Ngôn, người vẫn đang ôm siết chặt mình, trái tim cô bắt đầu cuộn lên cảm xúc khô cháy mà bản thân chỉ biết thở dài kiềm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui