Lâm Kỳ Anh dìu Hoàng Khánh vào trong gian phòng nhỏ nơi cậu thường nghỉ chân.
“Sơ làm ơn lấy giúp con một chậu nước nóng và một chiếc khăn mặt.”
Cậu nhìn máu trên chiếc áo của Hoàng Khánh. Mặc dù áo tối màu, vả lại cậu đã cầm bớt máu nhưng nhìn sơ qua cũng khá rợn người. Cũng may chỉ bắn trúng vùng hông, nguy cơ trúng nội tạng không cao lắm, tạm xem như dễ cứu.
‘Nhưng mà đã là kẻ phản bội, vì sao lại không nhắm vào đầu hay tim? Chỗ đó không khó bắn trúng lắm mà?’
Kỳ Anh cẩn thận suy nghĩ về hành động của tên kia cho đến khi bác sĩ được mời đã đến nơi. Người bác sĩ này hình như cũng khá có danh tiếng, tuy nhiên cậu không hay gặp bác sĩ lắm nên cũng không chú ý.
Ông ta rất cẩn thận xử lý vết thương cho Hoàng Khánh một lần nữa. Sau khi gắp viên đạn ra, ông ta băng bó rồi đi ra ngoài nói chuyện với cậu: “Người này cũng khá may mắn, đạn không trúng vào nội tạng nên cũng không nguy kịch lắm.
Ngoài ra, cách sơ cứu cũng rất tốt cho nên không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Cậu ta chi cần nghỉ ngơi nửa tháng là sẽ tốt trở lại.”
Vị bác sĩ này đúng là bác sĩ tư có chút thông trải, cũng hiểu rằng không được hỏi nhiều, chỉ làm tốt nhiệm vụ, dặn dò chút ít rồi nhận tiền là được rồi.
Kỳ Anh tin tưởng tên Hoàng Khánh này thật sự không nguy kịch lắm, vì thế cậu cũng không quan tâm nhiều. Cậu ta có tỉnh lại thì cũng chẳng động đậy gì được, cho nên cậu ra ngoài tìm Khương Vũ nói chuyện.
Ngồi đối mặt với thiếu chủ Cửu Long Bang, cậu bắt đầu mở miệng.
“Bây giờ tôi suy nghĩ kỹ mới thật sự không rõ cậu làm vậy vì lý do gì. Không biết là cậu thích nhiều người tham gia cho náo nhiệt hay là chỉ muốn nhìn một chút để tiêu khiển?” Lâm Kỳ Anh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm khi thấy.
“Thật sự là quá nhàm chán nên muốn tiêu khiển một chút. Cảm giác đi vào một vở kịch để thúc đẩy cái kết diễn ra nhanh hơn cảm giác thế nào?” Khương Vũ quả không hổ là hồ ly chín đuôi.
“Cảm giác đó… rất tệ. Cậu biết đấy, khi nào đó cậu cũng nên thử qua mới thấy được độ chân thực của loại cảm giác này.” Lâm Kỳ Anh có chút bất đắc dĩ, nói chuyện với cáo già cũng cần phải có gan của cáo già đấy.
“Cái này à… Chắc tôi cũng nên thử xem một lần.” Cậu ta cười khẩy.
Trải qua cuộc nói chuyện không có nửa phần vui vẻ này, Lâm Kỳ Anh siết chặt nắm tay của mình. Khương Vũ, cậu ta đem tính mạng của một con người ra để làm trò tiêu khiển. Yêu hận cái gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một thứ để giải trí! (Du: Đúng rồi, phim với truyện cũng lấy yêu hận ra làm thứ để giải trí đấy thôi)
Hừ! cái gì mà để xem cậu giúp họ được những gì. Nếu cậu ta đã cài được người vào trong lực lượng cảnh sát mà ngay cả một sơ hở cũng không có thì không lẽ cậu ta không có chút mối quan hệ nào với lãnh đạo cấp cao sao?
Mà Cửu Long Bang cũng đâu phải là hạng tôm tép gì. Mối quan hệ với lãnh đạo chỉ sợ là còn khăng khít hơn giữa người trong bang với nhau. Mà đã có liên quan đến lãnh đạo, một tên tổ trưởng đội hình sự chẳng lẽ còn không bắt chẹt được? Như vậy quá uổng mối quan hệ quý giá ấy quá rồi!
Kỳ Anh nghiến răng. Ngay từ đầu gần như đây chỉ là trò khảo nghiệm thuộc hạ mà kết quả đã sáng rõ như ban ngày…
Lâm Kỳ Anh trở lại cô nhi viện, Hoàng Khánh đã tỉnh còn Kha Viễn Tường đã quay trở lại Lâm gia.
“Cho tôi một chút nước.”
“Tôi đói quá.”
“Trời nóng quá.”
“…”
Lâm Kỳ Anh vứt cái khăn xuống đất, lửa cháy phừng phừng trong mắt: “Cậu muốn thì tự mình làm đi! Tôi không phải sai vặt của cậu!”
“Vậy ai đã khiến tôi ra nông nỗi này, muốn động cũng không động được đây?” Hoàng Khánh nhếch mép cười gian.
“Là tên phản bội của cậu, tôi không có liên quan!” Gân xanh của Kỳ Anh nổi đầy trán.
“Lại nói, ai khiến tôi phải đến đó mới bị phản bội đây hả?”
“Cậu tự đến, có liên quan đến tôi sao? Tôi cũng coi như giúp cậu tìm ra được kẻ phản bội, trách tôi cái gì chứ?” Lâm Kỳ Anh phản bác.
“Này, tôi là ân nhân của cậu đấy! Cách cậu báo đáp ân nhân như thế này sao? Đây mà là kỳ tài trong mắt người đời đấy sao? Thật là mất mặt lắm thay!” Hoàng Khánh bắt đầu già mồm lải nhải không ngừng, thiếu điều muốn lải nhải cho Kỳ Anh nổi đóa lên.
Chỉ thấy khóe miệng cậu giật giật, sau đó xoay người rời đi không nói một câu nào, để cho tên kia nói cho sướng miệng. Được một thiếu gia như cậu đích thân xuất thủ hầu hạ hắn, hắn lại còn được nước lấn tới. Quả là làm nạn nhân được cứu giúp cũng chẳng có chỗ tốt đẹp gì.
Mà Hoàng Khánh ở trong phòng lại ngừng việc huyên thuyên, chỉ thấy cậu ta lẩm bẩm rồi cười lên như gió xuân ấm áp: “Kỳ Anh à, cũng đâu phải cậu chỉ nợ tôi một món ân tình. Sau này tôi nhất định khiến cậu tình nguyện ‘báo đáp’ tôi… Nhưng mà, vết thương thế này có còn cho người ta sống không cơ chứ…” Hoàng Khánh tặc lưỡi hít khí lạnh.
Vài ngày sau, Hoàng Khánh đã có thể xuống giường đi lại được, xem như là hồi phục rất nhanh. Mà Kỳ Anh vẫn phải tiếp tục đi học, Hoàng Khánh lấy lý do ở nhà có việc bận nên xin nghỉ.
Kỳ Anh vừa bước vào sân của cô nhi viện đã thấy Hoàng Khánh đang đùa giỡn với mấy đứa trẻ con vô cùng vui vẻ. Chỉ thấy một ‘thương binh’ nào đó còn không ngại vết thương ở bụng chưa khỏi mà chạy lòng vòng bắt nạt trẻ con.
“Khụ!” Kỳ Anh ho lên một tiếng nhắc nhở người kia: “Cậu còn chưa thực sự khỏe đâu. Chạy lung tung vậy chẳng may bị làm sao thì thế nào?”
“Ai da, tôi vẫn còn khỏe lắm, chẳng có sao đâu. Cậu chỉ thích nói gở!” Hoàng Khánh dừng lại, cười trách cậu.
Nhìn Hoàng Khánh cười sáng lạn như vậy, Kỳ Anh đột nhiên thấy hoa mắt. Lấy bãi cỏ làm nền, nụ cười của cậu ta dường như còn được nắng chiếu đến, tỏa ra sự ấm áp. Mà Lâm Kỳ Anh lại nghĩ đến khi xưa, Lâm Anh cũng từng được chứng kiến khung cảnh này…
“… Tôi sẽ bảo vệ cậu, nha đầu ngốc!...”
Chỉ thấy một cậu bé nhỏ nhắn, trên mặt mang theo niềm vui vẻ khó gì sánh được chìa tay ra với Lâm Anh. Lâm Anh lúc đó cũng giống Kỳ Anh bây giờ đều ngẩn người không rõ lý do.
“Này, cậu sao vậy?” Một cái vỗ vai khiến cho cậu giật mình khôi phục thần trí.
Đôi mắt Lâm Kỳ Anh mất đi vẻ trầm đục, quay lại vẻ trong sáng có thần như trước kia. “Tôi không sao. Chỉ là hồi tưởng lại quá khứ một chút mà thôi. Cậu ăn cơm chưa? Tôi có đem đến vài món…”
“Cậu chắc là cậu không sao chứ?” Hoàng Khánh có chút lo lắng hỏi.
“Có gì đâu mà có sao? Bộ chuyện tôi hồi tưởng lại quá khứ đáng lo lắm à?” Kỳ Anh vui vẻ đùa. Sau đó Kỳ Anh đi vào trong phòng, bỏ qua ánh mắt lo lắng của cậu ta.
Đây chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ trong quá trình dưỡng bệnh của Hoàng Khánh. Mà cái nhạc đệm lớn chính xác lại là một người không mời mà tìm đến.
Hoàng Khánh đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bấm điện thoại cho đỡ chán thì cửa phòng bật mở. Anh cứ nghĩ là đứa trẻ nào đấy nghịch ngợm nên không để tâm lắm. Cho đến khi một giọng nói cất lên thì anh mới ngẩng đầu lên.
“Anh Khánh, trở về vương quốc Anh với em đi. Anh ở lại quốc gia này thì có gì tốt đẹp đâu cơ chứ?” Giọng nói ngọt ngào của Đường Uyên Nhi vang lên khẩn cầu. “Ở đây không thể nào phát triển tài năng của anh được đâu!”
“Tôi ở đâu thì có liên quan gì đến cô chứ?” Hoàng Khánh lạnh lùng nói, anh quét mắt nhìn sơ qua cô gái đang đứng trước mặt mình.
‘Vẫn là những phấn với son, không mộc mạc tự nhiên hơn một chút được à? Con gái 15 tuổi đã ăn vận những bộ váy cánh chỉ dành cho phụ nữ, còn phù hợp như vậy, vậy đây là phụ nữ hay thiếu nữ đây a? Còn nữa, bộ thấp lắm sao mà mang theo đôi giày cao gót ngót nghét cả tấc ấy?’
Hoàng Khánh càng soi mói Đường Uyên Nhi thì càng khó chịu trong lòng. Cũng chỉ là một chút lợi ích, cha của anh cũng chỉ nông cạn đến mức đó mà đồng ý bán anh cho nhà họ Đường. Đó là cái gọi là doanh nhân thành đạt đấy à?
“Cô về Anh đi, khi nào tôi muốn về thì sẽ tự trở về. Còn cái vấn đề phát triển… ở đâu mà không phát triển được cơ chứ?”
(*) Cầu cmt, cầu cmt. Tịch mịch chết mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...