Cô xoắn xuýt suốt mấy ngày liền, một tuần sau khi Hứa Viện hỏi ý kiến cô, cô vẫn chưa quyết định được.Nhìn vẻ mặt khó xử của cô, Hứa Viện hỏi: “Người nhà không đồng ý cho em học sao?”Cô lắc đầu nhẹ: “Không phải ạ.”“Mẹ em bảo học mỹ thuật rất tốt.”Đầu tháng tư, những ngọn gió xuân từ ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, xen lẫn hương thơm giữa cây hương chương và hoa anh đào.
Kỳ là thật, có phải có ai đó đứng cạnh cửa sổ mở nước ngọt không nhỉ, sao cô lại cảm nhận được vị Bắc Băng Dương.Hứa Viện dịu dàng hỏi cô: “Có thể nói cho cô biết em đang do dự gì không?”Lúc ấy cô không trả lời câu hỏi của Hứa Viện.Cho đến ngày thứ sáu ấy, nhà trường tổ chức hội xuân, cô lén cúi đầu giả vờ lạc khỏi lớp của mình, đi đến phía sau hàng của lớp Hỏa tiễn.Bốc Duệ Thành đang nói chuyện với bạn, chủ đề chắc chắn là xoay quanh Giang Tố.Bốc Duệ Thành: “Thật mà, lúc đó lần đầu tiên thấy tên cậu ấy, tớ chẳng biết đọc làm sao, con người cậu ấy giống như tên vậy, bí ẩn lắm.”Cô nhìn bùn đất dưới chân, Giang Tố đang đứng bên trái cô, cách ba đến năm người, nhưng dường như giọng nói của anh có thể lấn át tất cả tạp âm để rót thẳng vào tai — “Tố hồi tòng chi, đạo trở thư trường [1], cậu chưa từng học à?”[1] Hai câu trong bài kinh thi Kiêm Gia, có nghĩa là “ngược dòng mà đi, ngán nỗi đường trường”.Cô hơi thất thần.Tố hồi tòng chi, đạo trở thư trường.Tố, ngược dòng tiến lên.Dường như trong khoảnh khắc ấy, cô đã có câu trả lời cho câu hỏi của Hứa Viện, anh luôn có thể tháo gỡ tất cả các vấn đề của cô một cách nhẹ nhàng.Cô bỗng ý thức được sự kháng cự trong nhiều ngày qua.Con đường khó đi, lại dài đằng đẵng.Vì quá khó khăn, quá dài, vô số những khoảng cách và những chông gai không thể nào đếm xuể, khó mà vượt qua, cũng không cách nào vượt qua được.
Cô không biết phải thuyết phục bản thân từ bỏ sự ràng buộc duy nhất của mình như thế nào.Cô không nỡ.Buổi trưa, anh ngồi dựa vào thềm đá phơi nắng.
Cô nghĩ có người trời sinh đã là tiêu điểm, cũng có người trời sinh rất bình thường như cô.
Anh chống cánh tay ra sau, vô số ánh nhìn hướng về phía anh một cách lộ liễu, có những sự yêu thích và tràn đầy hâm mộ, nhưng anh không mở mắt ra.Cô biết từ lâu anh đã không cảm thấy phiền hà trước những ánh mắt nhìn mình chằm chằm, tuy là vậy nhưng cô vẫn không dám quang minh chính đại ngẩng đầu chăm chú ngắm nhìn anh, cẩn thận mô tả lại từng đường nét khuôn mặt anh mà cô muốn biết.Cô vẫn chỉ dám quan sát anh một cách lặng lẽ, trong tích tắc chuyển tầm nhìn, cô sẽ lướt qua khuôn mặt anh, giây phút ấy, anh luôn rõ nét trong thế giới của cô.Một năm qua, mọi người đã ngày càng quen với việc gọi anh là “ngôi sao”, tất cả mọi người đều không tiếc khen ngợi và kính trọng anh, dù sau khi quay phim xong, anh chưa từng tham gia một hoạt động nào, cánh truyền thông cũng chưa bao giờ che giấu việc tương lai của anh có triển vọng ra sao.
Anh là một người tỏa sáng, sớm hay muộn cũng sẽ ngày càng nổi tiếng hơn mà thôi.Nhưng đối với cô thì không phải.Người cô thích chỉ là người ấy, là cậu thiếu niên thoải mái trong bộ đồng phục trắng, giờ ra chơi thích cầm chai nước ngọt màu quất, đứng tựa vào gốc cây hương chương cười vui vẻ.Không hề liên quan đến thanh phận vẻ vang của anh, chỉ là từ chính con người anh mà thôi.Sau khi hội xuân kết thúc, cô vẫn chưa tìm được cách giải quyết vấn đề.May mà Hứa Viện không bắt cô phải đưa ra câu trả lời ngay.Nhưng Giang Tố đã cho cô câu trả lời trước rồi.Trong kỳ nghỉ hè sau khi học kỳ hai lớp 11 kết thúc, cô nghe được tin rằng năm lớp 12, anh sẽ không đi học ở trường nữa.Lúc nghe được tin này, cô gần như chỉ còn lại sự thảng thốt, ngơ ngác hỏi: “Vậy là, không đến trường một lần nào nữa sao?”“Không biết.” Bạn học đang đứng nói chuyện ngoài cửa sổ bị cô dọa giật mình một phen, sau đó lấp lửng trả lời: “Chắc là vậy đó.”Ngày hôm ấy trời đổ một cơn mưa lớn, khí thế dữ dội, thậm chí là không hề dự báo trước.
Thời tiết không lạnh nhưng mưa như trút nước, xối xả lên người đánh bay hơi nóng trên da.Cô biết sẽ có lúc cơn mưa này qua đi, nhưng khi đắm mình trong đó, cô vẫn đang nghĩ.Cơn mưa lớn như vậy, rốt cuộc khi nào mới dừng đây.__Lời tác giả:Bạn muốn viết về thanh xuân, nhưng không thể chỉ viết về thanh xuân.Bạn muốn viết một cơn mưa không biết sẽ tạnh lúc nào, muốn viết niềm tâm trạng dao động không ngừng, muốn viết ánh mắt rưng rưng của cô gái, muốn viết những hy vọng rồi lại mất mát, muốn viết tiến đến gần nhưng không thể nào đến gần.Muốn viết trời xui đất khiến, muốn viết mỗi người một ngã, muốn viết sẽ gặp lại nhau, rồi sau đó chia lìa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...