Editor: Lam Anh
Thì ra căn phòng mà Tiểu Dã ở là của Bánh Nướng thuê chung với một nam sinh khác, Bánh Nướng là anh trai của Hồng Nhan, tên là Hồng Bình, ngày thường luôn ở chung cùng Tiểu Dã và Tiêu Dương, Tảo Tảo quả thật nói không sai, trước kia Tiểu Dã hay chạy tới đây qua đêm, sau kỳ nghỉ, Bánh Nướng về nhà ăn Tết, Tiểu Dã đã chuyển tới rồi.
Tiểu Dã đặt một nồi mì lớn xuống, múc ra một cái bát thật to, hầm hừ đặt trước mặt Tảo Tảo, Tảo Tảo vừa nhìn thấy mì vẻ mặt lập tức đau khổ nói: “Lại là mì, em đã ăn mì hai ngày rồi.”
Tiểu Dã bưng bát mì lên, hừ lạnh một tiếng: “Không thích ăn thì đổ đi.”
Tảo Tảo lập tức đầu hàng, cười hì hì lại gần Tiểu Dã: “Em ăn, em ăn, mì này ngửi thôi đã thấy rất ngon rồi.”
Tảo Tảo ăn một miếng, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên nhìn Tiểu Dã: “Tiểu Dã, ngon thật đấy, anh siêu thật, từ trước đến giờ em chưa từng ăn mì nào ngon như vậy.”
Tiểu Dã nhìn Tảo Tảo hiếm khi ồn ào trước mặt bới bới sợi mì, nghĩ đến việc cô một mình ở trong phòng ngủ ăn mì, sự bực bội dieenddan trong lòng đã thay bằng thương xót, anh đứng lên, đi vào phòng bếp: “Em ăn chậm một chút, không phải còn có canteen hay sao, sao lại phải ăn mì chứ.”
Tảo Tảo vừa ăn mì, vừa ậm ờ nói: “Buổi sáng lỡ dậy muộn một chút, buổi trưa với buổi tối thì quá lạnh, em lười đi ăn.”
Tiểu Dã loạt xoạt trong bếp một lúc, bưng lên một quả trứng ốp, bỏ vào trong bát của Tảo Tảo, “Ăn đi, thật là từ trước tới giờ anh chưa thấy cô gái nào lười như em, Tảo Tảo, em tự nhìn lại mình chút đi, vừa lười biếng vừa tham ăn lại vừa ngốc nghếch, tương lai em tốt nghiệp rồi thì sống một mình thế nào, không phải là đói chết à.”
Tảo Tảo đảo mắt: “Không phải còn có anh sao? Ngày ngày em đều đến chỗ anh ăn trực, Tiểu Dã, anh sẽ không bỏ mặc em đâu đúng không. Nếu không thì em sẽ tìm một người bạn trai biết nấu ăn, để anh ấy nấu cho em ăn.”
Tiểu Dã cũng cầm một đôi đũa ngồi xuống cạnh Tảo Tảo, gắp mì trong bát của Tảo Tảo ăn, “Tảo Tảo, vừa lười lại vừa ngốc giống em, dáng dấp thì chẳng ra cái gì, muốn tìm bạn trai ưu tú khó khăn lắm đấy.”
Tảo Tảo tức giận đẩy đũa của Tiểu Dã ra, “Đúng vậy đúng vậy, anh cứ nguyền rủa em đi, em mà thật sự không tìm được bạn trai thì sẽ ddlqđ/lamanh tính sổ với anh đấy. Anh ăn mì của em làm gì, không phải trong nồi vẫn còn sao?”
“Cái gì mà anh ăn mì của em, đây rõ ràng là mì anh nấu, phải nói là em ăn mì của anh mới đúng”, Tiểu Dã lại gắp một đũa mì lớn trong bát, cười hì hì nói: “Tảo Tảo em cũng không cần lo lắng quá đâu, nếu thật sự không tìm được bạn trai, anh đây hi sinh một chút, làm bạn trai của em trước, cho dù ngốc nghếch cũng có thể nuôi sống em.”
“Đừng, anh ngàn lần không cần hy sinh, em trèo cao không nổi.” Tảo Tảo uống một ngụm nước mì, “Em còn muốn sống thêm mấy năm nữa, để anh làm bạn trai, không phải buồn muốn chết hay sao, cả ngày đều lo lắng liệu có phải anh đang ở cùng cô gái khác hay không, chi bằng ngày ngày ăn mì còn đỡ phải lo.”
Sắc mặt Tiểu Dã lập tức u ám, đặt chiếc đũa xuống bàn cái bộp, “ Tảo Tảo, em nói thế nào vậy, em vừa đồng ý với anh cái gì?”
Tảo Tảo le lưỡi: “Đừng nóng đừng nóng, em nhất thời quên mất, em nói này Tiểu Dã, ở đây chỉ có hai người em và anh, nói một chút cũng có sao đâu, để ý như vậy làm gì, em đảm bảo không nói với người khác.”
“Anh làm sao…” Tiểu Dã bất đắc dĩ nhìn Tảo Tảo, trên mặt thoáng qua một tia tự giễu, lẩm bẩm trong miệng: “Không ngờ Tiểu Dã anh cũng có ngày như thế này.”
“Anh không sao chứ?” Tảo Tảo nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tiểu Dã, có chút lo lắng, “Tiểu Dã, những lời này tác động đến anh nhiều như vậy sao? Không đến mức ấy chứ, anh cũng thật yếu đuối đấy. Được rồi được rồi, sau này em không nói nữa là được.”
Ăn cơm tối xong, tắm rửa xong, Tảo Tảo không để ý đến lời khuyên bảo của Tiểu Dã, kiên quyết muốn trở về phòng ngủ. Chuyện cười, ở lại chỗ này không phải thành ở chung sao, nhưng cô là một cô gái ngoan d/đ.l$q#đ trong sạch, không thể cùng Tiểu Dã làm bậy được. Dĩ nhiên tối nay đã trải qua hai lần Tiểu Dã nổi giận, những lời này Tảo Tảo cũng chỉ dám nghĩ trong lòng một chút mà thôi.
Tảo Tảo đang định ra cửa, Tiểu Dã đã cầm một chiếc áo bông ra, khoác lên người Tảo Tảo, “Bên ngoài lạnh lắm, mau mặc vào đi.”
Tảo Tảo nghe lời cầm lấy cái áo, chợt phát hiện ống tay áo có chút rách ra, “Ơ, chỗ này sao lại bị rách vậy?”
Tiểu Dã nhìn ống tay áo một cái, vô tình nói, “À, đó là bị Tiêu Dương xé ra, lần trước tên nhóc này trở về từ hội đồng hương, không biết dây thần kinh nào có vấn đề, mang về một xâu thịt sườn sụn chiên, quý như vàng, quý đến mức thịt biến thành thịt bò khô rồi cũng không ăn, lần trước lúc tổng kiểm tra vệ sinh phòng ký túc bị anh vứt đi hết, cậu ta liền lên cơn động kinh, thiếu chút nữa là muốn đánh anh một trận, tay áo này là bị cậu ta xé đó.”
Thịt sườn sụn chiên? Là xâu thịt cô mua đó sao? Tảo Tảo ngẩn người, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tiểu Dương cúi đầu nhặt xâu thịt sườn, anh ấy vậy mà lại, nỗi khổ tâm trong lòng cô dâng trào, ngay cả đầu lưỡi cũng thấy hơi tê dại, không phải cô tự mình đa tình, quả nhiên anh cũng có ý với cô, nhưng mà sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì cần gì như trước chứ, sao anh ấy không nhận ra tình cảm của bản thân sớm một chút, sao giữa bọn họ lại có thêm một Vi Tử kia nữa chứ.
“Này, này, tỉnh lại đi.” Tiểu Dã bất mãn gõ đầu cô một cái, “Cứ nhắc tới Tiêu Dương là em lại như vậy, em thích cậu ta đến thế sao?”
“Không biết nữa.” Tảo Tảo mơ màng trả lời.
Tiểu Dã đã xách phích nước nóng ra tới cửa, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, màu trắng bạc phủ khắp nơi, hai người lặng lẽ bước đi, chỉ có tiếng chân loạt xoạt giẫm trên tuyết, trong đêm tuyết yên tĩnh lại nghe vô cùng rõ ràng.
Rất nhanh đã đi tới cổng trường, Tiểu Dã nhìn Tảo Tảo một cái rồi lại cúi đầu, dè dặt nói khẽ, “Nếu như, anh chỉ nói là nếu như, Tiêu Dương cũng có tình cảm với em, cũng chia tay với Vi Tử, Tảo Tảo em có chấp nhận cậu ta không?”
Nụ cười rạng rỡ nhanh chóng xuất hiện trước mắt Tảo Tảo, sẽ chấp nhận sao? Đây chẳng phải là mối tình cô luôn mong ước sao? Bỗng nhiên cô không thể chắc chắn rằng rốt cuộc mình có thể thích Tiêu Dương lần nữa hay không.
Tiêu Dã dừng bước, đứng lên phía đối diện, đôi mắt sáng ngời nhìn cô, trong mắt anh đang có hai ngọn lửa bừng cháy, “Tảo Tảo, em do dự, thật ra thì trong lòng em đã dao động đúng không?”
Tảo Tảo mơ hồ lắc đầu, “Nhưng mà, em nhớ đến anh ấy vẫn sẽ…”
“Sẽ khó chịu, phải không? Nha đầu ngốc, quên một người đâu dễ dàng như vậy, cứ từ từ.” Tiểu Dã ngắt lời cô, xoay người thở dài, nói một câu nhỏ đến mức chẳng thể nghe thấy, “Nếu người đầu tiên em gặp không phải cậu ta thì thật tốt biết bao.”
Tảo Tảo trở về phòng, ầm ĩ với Tiểu Dã một trận như vậy, cũng không sợ nữa, sau khi tắt đèn, cô nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu lúc thì thấy nụ cười rạng rỡ của anh khi mới gặp nhau, lúc lại là bóng lưng cô đơn của anh khi nhặt xâu thịt, cả ánh mắt buồn thương của anh khi nhìn cô.
Tảo Tảo dậy đi rót nước, đứng trước cửa sổ đóng chặt nhìn vô định ra bên ngoài, đêm đông sân trường yên tĩnh vắng vẻ, ánh đèn phản chiếu nơi tuyết đọng sáng chói, con đường nhỏ dưới tầng sáng hơn bình thường mấy phần, có bóng ai thoáng qua chỗ lối đi cạnh sân bóng rổ. Thình thịch, trái tim Tảo Tảo đập mạnh một cái, bóng đen kia, bóng đen kia chính là anh ta.
Tảo Tảo dụi mắt, nhìn lại lần nữa, trên sân bóng rổ lại không có một bóng người, cô vô cùng chắc chắn vừa nãy mình không hề hoa mắt, rõ ràng có một bóng đen, anh ta, anh ta đi đâu rồi? Trái tim nhảy lên thình thịch, Tảo Tảo run rẩy sờ băng ghế ngồi xuống, cả người cô đều phát run, bình tĩnh, phải bình tĩnh, cô phải nhắc nhở mình phải bình tĩnh, nhưng trong đầu cô lại chẳng nghĩ ra được cách gì hết.
Cô muốn xuống lầu báo cho dì quản lý lại không dám mở cửa, cầu thang và hành lang dài tối mịt khiến cô nhớ tới lần kinh hoàng trước đó.
Lòng Tảo Tảo như trên chảo lửa, vô cùng nóng ruột, vẫn chưa có cách nào khả thi, cô cầm điện thoại thử gọi lên phòng Tiểu Dã, lúc sắp đi hình như Tiểu Dã nói muốn về phòng lấy gì đó, cầu trời phù hộ anh vẫn chưa đi.
Loa truyền đến tiếng tít tít rất dài, cứ từng hồi dài như vậy, Tảo Tảo lòng như lửa đốt, lúc cô sắp tuyệt vọng, giọng lười biếng của Tiểu Dã truyền đến như tiếng của ông trời vậy, “Ai vậy?”
“Tiểu Dã, em nhìn thấy anh ta, em phải làm sao đây, làm sao bây giờ?” Tảo Tảo nôn nóng đến mức muốn khóc, nói năng không đầu không đuôi, “Không thấy anh ta nữa, nếu như anh ta lên đây thì phải làm thế nào?”
“Tảo Tảo, em nhìn thấy ai?” Tiểu Dã phản ứng lại ngay lập tức, hít một hơi, “Tên biến thái đó, Tảo Tảo đừng sợ, anh sẽ tới ngay, em xuống chỗ dì dưới lầu trước đi.”
“Em không dám,” Tảo Tảo đáng thương nói, “Bên ngoài vừa tối vừa rét, em sợ.”
“Em đợi trong phòng, anh đến ngay đây.” Tiểu Dã quả quyết cúp điện thoại.
Tảo Tảo đứng thẫn thờ trong bóng tối, vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, thình thịch, thình thịch, thình thịch, cô nghe thấy tiếng tim mình nhảy lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...