Cuộc đua!
Hạ Chi không biết mình ngủ quên từ lúc
nào, khi cô mở mắt ra thì trời bên ngoài đã tang tảng sáng. Chăn gối
xung quanh đều nhàu nhĩ- hậu quả của việc cô đã khóc rất nhiều trước khi ngủ quên vào đêm qua. Cô chỉ nhớ một điều là lần cuối cùng cô xem giờ
thì khi ấy đã gần 2h sáng. Cô đợi Nguyên đến tận lúc đó để có thể nói
chuyện với anh, nhưng rốt cục Nguyên đã không về, và lúc này anh đã về
hay chưa cô cũng không biết nữa.
Chợt cô lắng tai nghe, có tiếng Nguyên đang nói chuyện ở bên ngoài, hình như là qua điện thoại.
-Mẹ cư xử như thế rồi làm sao còn mặt
mũi mà nhìn bố mẹ đẻ chị ấy nữa. Mẹ nên để thằng Boo ở với chị ấy hơn là giữ khư khư nó bên mình hay để nó sống với một người cha vô trách nhiệm và một bà mẹ kế.
-…
-Tại chị ấy hay tại anh con? Mà suy cho
cùng cũng là tại mẹ. Ngày ấy mẹ biết anh con đã có người yêu mà vẫn ép
anh ấy lấy chị Dung. Nếu không phải tại anh ấy sống không đúng trách
nhiệm của một người chồng, một người cha thì chị ấy có cần phải đi tìm
một chỗ dựa khác hay không? Vì sao bắt chị ấy phải sống như một người vợ góa và thủ tiết thờ một ông chồng còn sống sờ sờ và rất hạnh phúc bên
người phụ nữ khác ở trước mắt?
-…
-Tại con sao? Con đã chấp nhận ra đi cả chục năm trời, chẳng phải cũng vì cái danh dự của gia đình như mẹ nói sao?
-…
-Được rồi, có phải con lấy vợ và quên hẳn chị ấy thì mẹ sẽ nhượng bộ phải không?
-…
-Con hy vọng mẹ giữ lời nói ngày hôm nay. Chiều nay con đưa chị Dung về và mong bố mẹ thu xếp ổn thỏa mọi việc. Con chào mẹ.
Sau câu chào đó, căn phòng lại trở về
với vẻ lặng ngắt đến rợn người. Hạ Chi nhắm mắt lại khi nghe tiếng mở
cửa phòng. Nguyên bước vào, ngồi xuống bên giường, khẽ đưa tay gạt tóc
cô sang một bên rồi cúi xuống hôn lên thái dương cô. Anh cứ như thế ngồi nhìn cô cho tới tận khi Hạ Chi không nhịn được đành giả vờ cựa mình rồi mở mắt ra.
Thấy cô thức giấc, anh cúi xuống nhìn, thấy đôi mắt cô hơi đỏ không biết là do thiếu ngủ hay do cô đã khóc nữa?
-Hôm qua Vincent đưa em về lúc mấy giờ?- Anh cười hỏi.
-Tầm 11h.- Giả vờ như không hề biết chuyện gì xảy ra, cô đáp lại- Anh uống rượu sao?
-Ừ, tối qua có uống hơi nhiều nên anh ngủ ở ngoài salon, em không thích mùi rượu mà.
Hạ Chi nhìn nụ cười gượng ép của anh,
định hỏi mọi chuyện mà mình vẫn ôm trong lòng từ hôm qua đến giờ, nhưng
rồi cô lại cố gắng đè nén nó xuống. Nụ cười như muốn chứng minh rằng anh đã làm gì có lỗi với cô khiến Hạ Chi có phần hơi cay đắng trong lòng.
-Mình lấy nhau nhé!- Nguyên nắm lấy tay cô và đột ngột đề nghị.
Câu nói là Chi sững lại trong mấy giây.
Nếu như không nghe được cuộc nói chuyện của anh với mẹ khi nãy, có lẽ cô sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm. Nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy có chút đau
đớn ê chề khi biết anh đề nghị đám cưới chỉ vì thỏa thuận với mẹ anh.
Anh chỉ muốn đánh đổi hạnh phúc của cô lấy hạnh phúc của một người phụ
nữ khác mà anh cũng rất yêu mà thôi.
Sự thực thì một người đa tình như anh sẽ yêu cô được bao nhiêu phần? Cô có thể trói giữ anh được bao nhiêu ngày? Có thể được anh yêu hơn người phụ nữ bị chồng bỏ kia hay không?
-Em đang nghĩ gì vậy? Em không tin anh sao?- Nguyên ngạc nhiên khi thấy cô ngồi thẫn người ra.
-Không sao. Em chỉ đang nghĩ tới anh Lâm thôi.
Nguyên siết lấy tay cô an ủi:
-Thanh Lâm sẽ bình an thôi, em đừng lo lắng quá!
-Em còn có một mình anh ấy là người thân, nếu anh ấy còn sống thì em muốn đợi đến ngày anh ấy có thể tiễn em về nhà chồng.
-Anh có thể đợi cùng em, nhưng đó là
trước khi Vincent xuất hiện. Từ khi biết mối quan hệ giữa hai người, anh luôn có cảm giác lo sợ. Anh sợ khi em nhớ lại, em sẽ không còn là của
anh nữa.
-Chuyện đó để sau đi anh. Em nghe anh Trung nói có gặp chị dâu anh ra đây tìm anh. Ở nhà có chuyện gì sao?
-Ừ, cũng có chút rắc rối, chiều nay anh
phải về Hà Nội ngay. Em đi cùng luôn chứ? Anh sợ về đó rồi sẽ không ra
đây ngay được đâu. Công việc đợi anh sắp ngập cổ rồi.
-Em ở lại cho tới cuộc đua của bác sĩ rồi sẽ về cùng chị Hương.
-Vậy cũng được. Nhớ về sớm đấy, anh sẽ rất nhớ em.
-Vâng.
-Nhưng còn chuyện của em và Vincent…- Nguyên ngập ngừng mãi cũng không tìm ra được lời nào thích hợp để nói.
-Cho tới khi em nhớ ra, thì em chỉ biết rằng em yêu mình anh mà thôi. Em nghĩ anh ấy sẽ hiểu và thông cảm.
-Anh về Hà Nội rồi, em nhất định không
được để nó tán tỉnh đâu đấy.- Anh dí một tay lên trán cô, trừng mắt.-
Thôi dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng và qua chỗ Thiên Anh chút.
***
Hạ Chi không nhớ nổi đây là lần thứ bao
nhiêu cô gọi cho Quân và đều được thông báo là thuê bao không liên lạc
được. Sau khi xuất hiện và đặt cho cô một đống nghi vấn, anh lại biến
mất một cách kì lạ như thế. Cô nên tin ai đây? Thiên Anh? Nguyên?
Vincent? Hay Quân? Chưa lúc nào cô lại mong gặp lại anh trai mình như
lúc này, có lẽ chỉ có Thanh Lâm là người duy nhất không lừa dối cô.
Nguyên đã về Hà Nội cùng Dung cách đây
hai ngày. Và cho tới tận khi anh đi, cô đã nhiều lần muốn hỏi đêm đó anh đã ở đâu, có ở cạnh người phụ nữ kia hay không? Nhưng câu hỏi cứ tới
cửa miệng lại bị nuốt chửng trở lại, không sao thốt ra được. Một nửa cô
tự an ủi mình rằng Nguyên sẽ không bao giờ làm điều không đúng đó, rằng
anh không hề đến và ở bên người đàn bà đó như cô tưởng tượng, nhưng một
nửa cô lại hoài nghi lòng tin ấy của mình. Người như anh có thể dễ dàng
dứt bỏ tình cảm với người mà anh đã yêu đơn phương suốt mười năm trời
hay sao?
Và cả Trung nữa. Cô chưa biết phải nói gì với anh về chuyện giữa cô với
Nguyên, hoặc cũng có thể Trung đã đoán ra hết nhưng không nói gì. Ngày
hôm qua đi cùng Trung dạo khắp đảo nhưng cô vẫn chưa tìm ra cơ hội để
nói chuyện đó với anh. Mặc dù cho tới lúc này cô không dám chắc mình và
Nguyên sẽ đi được tới đâu, nhưng cô cũng không muốn lừa dối một người
như Trung.
-Anh có ở khách sạn chứ?
-Ừ, anh vừa về tới. Chút anh mời em đi ăn tối nha.- Vincent nhiệt tình đáp lại.
-Cũng được. Em đang ở phòng khám, chút nữa sẽ về khách sạn. Em cũng có chuyện muốn nói với anh mà.
-OK, vậy lúc nào về tới nơi thì gọi cho anh.
-Vâng.
Thở dài một hơi, Hạ Chi đứng dậy và quay sang nói với Phượng.
-Chị về khách sạn đây. Hôm nay em chịu
khó ở lại phòng khám một mình nhé! Ngày mai cuộc đua diễn ra nên chắc
đêm nay bác sĩ không về đây đâu. Có gì thì em cứ gọi cho anh ấy, anh ấy
sẽ về ngay.
-Dạ em biết rồi.
Hạ Chi cười chào cô bé rồi ra khỏi phòng khám. Hôm nay thời tiết tương đối dễ chịu, lại đang là buổi chiều nên
trời tương đối mát mẻ. Ngày mai đã là lễ ra mắt câu lạc bộ đua xe rồi
nên mấy hôm nay Thiên Anh cũng rất bận rộn, hết chạy lên trung tâm làm
việc lại ghé qua phòng khám rồi tới khách sạn họp mặt với anh em của đội đua xe. Cũng nhờ có sự kiện ồn ào này mà mấy ngày nay Cát Bà đông khách đột biến. Các khách sạn lớn nhỏ đều hết phòng, xe lớn xe nhỏ chạy ào ào trên phố. Công tác chuẩn bị cho cuộc đua đầu tiên này cũng được giám
sát chặt chẽ.
Đường từ phòng khám về khách sạn khá xa
nên bình thường, nếu Nguyên không đưa cô đi thì Hạ Chi thường đi lại
bằng xe bus. Từ nơi xuống xe về đến khách sạn khoảng chừng 1km thì cô đi bộ, coi như ngày hai buổi thể dục.
Ngày mai sau khi cuộc đua kết thúc, cô
sẽ đi cùng Hương về Hà Nội. Cô sẽ kiếm một công việc nào đó ở thành phố
và đợi cho tới khi có tin tức của Thanh Lâm. Mặc dù cho tới nay không có tin tức gì, bản thân cô cũng biết là dữ nhiều lành ít, nhưng cô không
tỏ ra vô vọng mà vẫn tin sẽ có một ngày anh trai mình trở về. Từ giờ cho tới lúc đó, cô cần phải tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại. Cô cũng không
muốn mãi để Thiên Anh hay Nguyên lo cho mình. Cho tới hiện tại, cô cũng
đã nợ họ một ân tình quá lớn rồi. Đó là những điều Hạ Chi dự định sẽ nói cho Trung biết vào tối nay. Anh sẽ về Lang Biang của anh, còn cô có
cuộc sống của mình ở Hà Nội, ít nhất cho tới khi cô nhớ ra mọi chuyện.
Vừa đi vừa nghĩ thơ thẩn nên chẳng mấy
chốc khách sạn Paradise đã xuất hiện trước mắt Hạ Chi. Ở khách sạn hàng
đầu này không lúc nào là vắng khách, vắng xe đẹp hay người đẹp ra vào.
Mấy ngày này, phóng viên nhà báo cũng tới đây để phỏng vấn thành viên
của hội đua xe rất nhiều nên càng nhộn nhịp hơn. Phía trước khách sạn,
đèn hoa treo vô cùng tráng lệ, một tấm bảng quảng cáo lớn treo ngay trên mái cao giới thiệu về các thành viên hội đua xe cũng như những chiếc xe con cưng của họ. Không biết những anh chàng công tử của hội chơi xe đã
bỏ ra bao nhiêu tiền bạc cho sự kiện ồn ào và vô cùng hoành tráng này,
nhưng chỉ nhìn người ta cũng biết đó không phải một con số nhỏ. Mặc dù
quen Thiên Anh và Long- hội trưởng và hội phó của câu lạc bộ này nhưng
Hạ Chi cũng chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc với các thành viên còn lại.
Họ luôn có một vẻ xa lạ và cao ngạo quá đáng khiến cô cảm thấy không
muốn làm quen một chút nào. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy những anh chàng
này càng lắm tiền thì càng nhiều tật, ngoại trừ Thiên Anh ra thì ngay cả Nguyên cũng không tránh khỏi những tật xấu của đám con nhà giàu nói
chung.
Đang định rẽ vào con đường dẫn vào khách sạn thì cô nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi từ phía sau. Hạ Chi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một chiếc Toyota màu đen đang trờ tới, cũng chẳng cần quá ngạc nhiên vì mấy ngày nay xe ra vào ở đây rất nhiều, tới nỗi khách sạn phải thuê thêm hẳn một bãi đậu xe ở cách đó không xa cho khách để xe.
Cô khẽ tránh sang một bên để xe đi vào. Chiếc xe chầm chậm tiến tới,
nhưng đầu xe vừa vượt qua cô thì nó chợt dừng lại.
Hạ Chi ngẩn người khi thấy có mấy người
đàn ông từ trên xe bước xuống, không để cô kịp có phản ứng thứ hai, một
trong ba người đàn ông nhanh chóng khóa tay cô lại, người thứ hai bịt
ngay lấy miệng cô còn người thứ ba thì mở cửa xe. Tất cả các hành động
diễn ra quá nhanh, gần như là chớp nhoáng nên Hạ Chi một tiếng cũng
không kêu được, một phản ứng cũng không thể có, cô bị bọn họ lôi tuột
vào trong chiếc xe màu đen. Và chiếc xe quay đầu chuyển bánh chạy thẳng
về phía ngược lại với hướng mà cô vừa đi.
Cùng lúc đó…
Trường đua xe Ngư Long- trường đua xe
chuyên nghiệp đầu tiên được xây dựng ở Việt Nam. Quãng đường đua dài hơn 10km tạo thành một vòng khép kín quanh nửa hòn đảo. Hai bên đường đua
là hàng rào chắn kiên cố bảo vệ để tránh những tai nạn thảm khốc có thể
xảy ra. Mặt đường được thiết kế theo tiêu chuẩn của đường đua quốc tế
với những đoạn đường thẳng tắp xuyên qua núi hay những khúc cua- được
coi là điểm nhấn kinh điển của các đường đua xe men theo bờ biển. Tại
những khúc cua này, nếu tay đua không bản lĩnh và quyết đoán thì rất dễ
xảy ra tai nạn, thậm chí là lao cả xe xuống vực núi hay biển. Bắt đầu từ ngày khởi công xây dựng cho tới lễ khánh thành vào ngày mai, trường đua này đã trở thành tâm điểm của những hội mê tốc độ cao. Những tay đua xe ô tô hay mô tô đều hướng về nó, khát khao một ngày được bay trên những
cung đường này.
Ngày cuối cùng trước khi chính thức khai trương đường đua, hầu như không có phóng viên nhà báo nào được phép tới đây vì các tay đua thường xuyên tới đây để thử xe cũng như làm quen với mặt đường và các khúc cua, nếu không cẩn thận rất dễ xảy ra tai nạn.
Lúc này, ở vị trí xuất phát của đường đua có ba chiếc xe ô tô đang đỗ,
ngoài ra còn có vài chiếc mô tô dừng ở đó không xa. Nổi bật nhất trong
số đó là chiếc xe màu trắng, thon dài, mui trần mà bất cứ ai nhìn vào
cũng không thể rời mắt ngay sau đó được. Tên chiếc xe là Windy. Ngồi bên trong chiếc xe là một anh chàng vẻ mặt hơi u uất, có chút dữ tợn và
lạnh lùng. Chủ nhân chiếc xe này không phải ai khác, chính là người lâu
nay nhận lời Thiên Anh để mắt tới Hạ Chi- Hải Long, đồng thời là chủ
tịch câu lạc bộ đua xe. Chiếc xe thứ hai có màu xanh da trời- một chiếc
Porsche mới coóng, ngồi trong xe là Thiên Anh- anh chàng bác sĩ đa tài.
Chiếc xe thứ ba có màu da cam- một chiếc Ferrari được đặt tên là Prince
Sun. Nó còn có một tên khác là Hoàng Tử Chói Chang vì màu sắc quá nổi
bật luôn khiến người ta phải nóng rực mắt lên vì vẻ hấp dẫn của nó. Ngồi trong chiếc xe thứ ba này là Huy Khánh- một anh chàng đào hoa và lãng
tử, đồng thời cũng là một nha sĩ trẻ ở Hà Nội. Ba chiếc xe xếp theo thứ
tự đường đua 1, 2, 3, dường như đang chuẩn bị cho một cuộc đua thử.
Phía sau họ là vài chiếc mô tô phân khối lớn mang nhãn hiệu của Suzuki- một tập đoàn sản xuất xe phân khối lớn
có thương hiệu trên toàn thế giới. Mấy cậu thanh niên đang ngồi vắt vẻo
trên xe vẻ ung dung nhàn hạ, có lẽ họ chỉ tới đây để xem cuộc đua của ba chiếc siêu xe trước mặt mà thôi.
Hải Long đang chỉnh lại dây an toàn thì
đột nhiên điện thoại rung lên. Khẽ cau mày một cái không vừa lòng, nhưng rốt cuộc anh cũng cầm máy lên nghe:
-Đại ca, cô gái ấy bị bắt cóc rồi.
-Cái gì?- Hải Long lạnh lùng buông một
câu hỏi khiến cho người ở đầu giây bên kia vừa nghe mà tóc gáy đã dựng
đứng.- Bao giờ? Là ai?
-Mới vừa rồi. Hiện tại bọn em đang bám
sát chúng ở trên đường, phải làm gì đây đại ca? Có theo chúng tới tận
sào huyệt không hay cứu người luôn?- Người đầu dây bên kia trả lời,
trong điện thoại còn nghe rõ cả tiếng xe máy và tiếng gió vù vù.
-Bắt cóc bằng ô tô à?
-Dạ đúng.
-Bọn nó có mấy người?
-Cả lái xe là bốn.
-Tụi mày có mấy người ở đó rồi?
-Ba. Em, thằng Tiến, thằng Mạnh.
-Đều đi xe riêng phải không?
-Dạ phải.
-Hai thằng áp phía sau, một thằng chặn đầu, ép nó đi vào đường đua đi. Chừng bao lâu sẽ tới được khúc cua số 9?
-Khúc cua số 9? Nếu vừa đi vừa ép xe chắc chỉ tầm 15 phút.
-Được, vậy 15 phút dồn chúng vào đường
đua từ đường cắt ngang duy nhất ở khúc cua đó. Hiểu ý tao chứ?- Long vẫn giữ thái độ lạnh lùng đều đều.
-Hiểu rồi đại ca.
Cúp máy, Long quay sang nhìn Thiên Anh,
lúc này cũng đang tò mò nhìn mình vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Anh vẫy tay để mấy người đi mô tô tới gần rồi mới nói tiếp:
-Cô bé của anh bị bắt cóc rồi. 15 phút
nữa chúng sẽ tới khúc cua số 9. Tụi mày đi trước, tới con đường nhỏ cắt
vào khúc cua đó để hỗ trợ bọn thằng Tiến, đảm bảo không được để cho
chúng nó thoát.
-Dạ rõ, đại ca.- Mấy anh chàng đi mô tô
vừa nghe Long nói thì lập tức đáp ứng và chạy ra xe, nổ máy, chốc lát đã đi khuất khỏi tầm mắt.
-Cậu nói Hạ Chi bị bắt cóc?- Thiên Anh
giờ mới có cơ hội để hỏi, mặt anh khẩn trương hẳn lên so với vẻ mặt bình thản gần như vô tâm của Long.
Huy Khánh thì không hỏi nhiều vì anh cũng đã nghe qua về việc Long đồng ý giúp Thiên Anh bảo vệ một cô gái bị mất trí nhớ.
-Phải rồi, ta sẽ chặn và tóm gọn chúng ở khúc cua số 9.
-Khúc cua số 9?- Thiên Anh cau mày rồi như hình dung ra được địa thế ở đó, anh gật đầu- Được, vậy đi tới đó mau.
Nói rồi, không đợi Long và Huy Khánh nói gì, anh nổ máy và cho xe chạy vút về phía trước.
-Thế nào, đi chứ?- Khánh hất đầu thách thức, anh dường như đang nghĩ đến việc đua hơn là giải cứu cô gái lạ kia.
-Được, chấp mày 10s.- Long nhếch miệng cười.
-Là mày nói đó.- Huy Khánh cười vang sau đó Prince Sun cũng chạy thẳng tới.
Nhìn chiếc xe của Huy Khánh vừa vọt đi, Long mở máy xe, khóe miệng vẫn hiện một nét cười tàn nhẫn:
-Muốn chơi? Vậy để tao đùa với tụi mày đến chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...