- Thật không?
Bùi Vận Nhi nhìn Lãnh Tang Thanh, cô rất hâm mộ khi Thanh Nhi có thể tự
do tự tại như vậy, lại còn hiểu biết nhiều về phong tục của dân bản xứ
nữa.
- Chị nếm thử đi, em nghĩ sau khi uống xong thì chị sẽ không sợ anh hai
nữa đâu! Nhất là hôm nay còn là đêm động phòng của hai người nữa! – Lãnh Tang Thanh cười đầy xấu xa khi nhìn Lãnh Thiên Hi.
- Chị... – Bùi Vận Nhi đỏ mặt, còn Lãnh Thiên Hi cũng hơi mất tự nhiên.
Con bé này, chẳng lẽ nói chuyện cứ phải trực tiếp như vậy à? Có cần phải dọa người như thế không?
Sau khi nhấp thử một ngụm, Bùi Vận Nhi cảm thấy đầu lưỡi hơi tê tê, sau
đó cô ngửi thấy mùi thơm mát, không nói được rõ là cảm giác gì, chỉ cảm
thấy vị thanh thanh.
- Được rồi, việc đã làm xong, em phải đi đây. Anh hai, cám ơn anh đã đặt phòng cho em, em phải đi rồi! – Lãnh Tang Thanh đứng dậy, hất hất mái
tóc ngắn.
- Phải đi? Em định đi đâu?
Lãnh Thiên Hi tuy đã quen với việc em gái coi “bốn biển là nhà” nhưng dù sao giờ cũng muộn rồi, con bé định đi đâu?
Bùi Vận Nhi cũng sốt ruột đứng dậy, giữ chặt tay cô ấy: “Thanh Nhi, muộn rồi em còn định đi đâu?”
Lãnh Tang Thanh nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nhún vai nói với hai người: “Em đã đặt vé đi Thụy Sĩ rồi, đột nhiên em muốn đi trượt tuyết!”
- Cũng phải đợi trời sáng rồi hẵng đi chứ! – Bùi Vận Nhi lo lắng.
- Ôi, chị dâu à, giờ em chẳng có khái niệm về thời gian đâu, chị không
cần lo lắng! Em thấy chị lo cho bản thân đêm nay thì tốt hơn đấy! – Lãnh Tang Thanh tựa đầu vào vai Bùi Vận Nhi, giọng nói cực kì mờ ám.
- Chị... đêm nay chị làm sao cơ? – Bùi Vận Nhi lặng lẽ nhìn Lãnh Thiên Hi rồi lên tiếng.
Lãnh Tang Thanh cười thần bí, cô nói bằng giọng chỉ đủ để ba người nghe
thấy, còn làm ra vẻ cực kì mờ ám nữa: “Đêm nay á, chị sẽ bị anh hai ăn
đến không còn sót lại thứ gì. Nhưng mà chị đã uống rượu Kava rồi, nhất
định sẽ hưởng thụ tốt thôi!”. Nói xong, cô cười khanh khách.
Bùi Vận Nhi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, còn Lãnh Thiên Hi ôm cô vào trong lòng, nói với Lãnh Tang Thanh:
- Thanh Nhi, em bắt đầu lôi anh hai ra để đùa rồi!
- Nào có đâu, em giúp anh đấy chứ! – Cô bất mãn kháng nghị - Thôi, uổng phí lòng tốt của em, em phải đi rồi!
Nói xong, cô định quay người rời đi.
- Thanh Nhi! – Lãnh Thiên Hi gọi.
- Anh hai à, anh đừng quê mùa đến mức nói mấy lời dặn dò gì đấy với em
nhé, không người ta lại tưởng anh đang bước vào thời kì mãn kinh đấy! –
Lãnh Tang Thanh dựa người vào cửa, chế nhạo.
Lãnh Thiên Hi cười rồi dặn dò: “Nhớ chú ý an toàn, cũng nhớ phải về nhà sớm đấy!”
Câu nói của anh bao hàm đầy tình yêu thương của anh trai với em gái!
Lãnh Tang Thanh cảm động, cô ôm Lãnh Thiên Hi một cái rồi lại quay sang Bùi Vận Nhi.
- Thanh Nhi, em thật sự không ở lại đây với anh chị vài ngày nữa à?
Tuy cô biết Thanh Nhi hay đi du ngoạn thế giới nhưng cô vẫn hơi luyến tiếc.
Lãnh Tang Thanh cười lắc đầu, sau đó cô nhìn Lãnh Thiên Hi rồi kéo Bùi Vận Nhi sang một bên:
- Chị dâu, em nói cho chị cái này nhé, sau này anh hai mà dám bắt nạt chị thì chị chỉ cần đưa cái này ra là được!
Nói xong, cô lấy một bộ quần áo trẻ con trong túi ra đưa cho Bùi Vận Nhi.
- Đây là cái gì vậy? – Bùi Vận Nhi tò mò hỏi.
- Đây là bộ quần áo có thể khiến anh hai sợ hết hồn, đây chính là chứng
cứ của việc năm mười bốn tuổi, anh hai tè dầm! – Lãnh Tang Thanh nói
xong, không nhịn được, bật cười ha hả.
Bùi Vận Nhi từ ngạc nhiên rồi chuyển sang thất thần. Trời ơi, rốt cuộc
cô cũng hiểu tại sao hồi sáng Thiên Hi lại sợ Thanh Nhi như vậy rồi! Thì ra chính là vì chuyện này.
Buồn cười thật, mười bốn tuổi rồi mà vẫn còn tè dầm.
- Này, hai người thì thầm to nhỏ gì đấy? – Lãnh Thiên Hi cảm thấy hơi bất an.
- Không có gì, em dặn dò chị dâu chút chuyện thôi. Được rồi, em phải đi
đây, nếu không lỡ chuyến bay mất! – Lãnh Tang Thanh vẫy tay, bật cười
đầy quái dị.
Lãnh Thiên Hi cảm thấy hai người rất lạ, nhất là khi nhìn thấy thứ gì đó trong tay Bùi Vận Nhi.
- Vận Nhi, vừa rồi Thanh Nhi đưa gì cho em vậy? – Anh tò mò hỏi.
- Không có gì! Được rồi, anh đừng tò mò nữa, mà anh làm anh trai không
khuyên bảo em gái, muộn thế này rồi mà anh cũng yên tâm để con bé đi à? – Cô thông minh chuyển đề tài.
Lãnh Thiên Hi nói: “Con bé ấy bị anh với anh cả làm hư rồi, muốn đi đâu
là đi đó, chẳng ai cản được. Nhưng em cứ yên tâm, Thanh Nhi thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới, hơn nữa con bé cũng học được chút võ, không
ai làm hại được con bé đâu”.
- Vậy là tốt rồi... – Bùi Vận Nhi cũng không còn lo lắng nữa.
Lãnh Thiên Hi chậm rãi ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Còn em đã chuẩn bị xong chưa?”
Câu nói của anh khiến Bùi Vận Nhi lập tức căng thẳng. Nhưng may mà cô
không sợ hãi như trước nữa, chẳng lẽ rượu Kava có tác dụng trấn an?
Cô cắn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng, lưu lại dấu răng mờ mờ trên đó. Sau đó,
Lãnh Thiên Hi đặt tay lên môi cô, tham lam hưởng thụ sự mềm mại ở đó.
Cô dâu thẹn thùng của anh, cô mãi mãi khiến trái tim anh rung động.
Màn đêm dần trở nên nên lãng mạn, sự dịu dàng vương vấn khắp nơi, cảnh xuân bao phủ khắp căn phòng, vừa ái muội vừa kiều diễm.
Bàn tay to đầy ấm áp của Lãnh Thiên Hi phủ lên từng tấc da thịt của Bùi Vận Nhi, sau đó anh bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.
- Anh Thiên Hi...
Bùi Vận Nhi khá căng thẳng, cô cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, bầu
ngực phập phồng lên xuống đủ cho thấy cô đang căng thẳng đến mức nào.
- Gọi anh là gì?
Lãnh Thiên Hi dịu dàng đặt cô xuống giường, mỉm cười cúi đầu rồi hôn lên môi cô, dịu dàng nhấm nháp mật ngọt.
- Ông... ông xã...
Bùi Vận Nhi thẹn thùng, cảm giác bất an và xao động trong lòng khiến cô
muốn cự tuyệt nhưng lại bị Lãnh Thiên Hi khóa chặt tay trên đầu. Nhân
lúc cô mở miệng, đầu lưỡi ấm áp của anh xâm nhập vào khoang miệng anh
đào nhỏ nhắn của cô, đùa giỡn với chiếc lưỡi thơm tho mềm mại khiến cô
chỉ có thể bất lực cất tiếng rên rỉ.
Bùi Vận Nhi cảm thấy trái tim như đang phiêu tán, cảm giác như dòng rượu
thơm ngon chảy vào trong lòng khiến cô say đắm, cô lại mở miệng: “Ông
xã...”
Tiếng thì thầm của cô chỉ đổi lại sự xâm nhập mãnh liệt hơn trước của Lãnh Thiên Hi.
Bàn tay Lãnh Thiên Hi chậm rãi phủ lên nơi mềm mại của cô, từng bước cướp
đi ý thức của cô, anh cười rồi nhẹ nhàng nói: “Vận Nhi, cô bé mẫn cảm
này...”
Chẳng phải cơ thể cô là để nở rộ trong bàn tay anh
hay sao? Nhất là nụ hồng trước ngực cô, dù chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, anh
cũng cảm thấy nụ hoa ấy đang nở rộ đầy xấu hổ trong bàn tay mình.
Bụng dưới truyền đến cảm giác nóng rực, anh đang cực kì khao khát muốn chiếm giữ cô.
Bàn tay to của anh chậm rãi lướt trên người cô, lướt đến đâu, quần áo trên người cô bị cởi ra đến đó.
Cô hơi vặn vẹo cơ thể, chút ý thức còn sót lại khiến Bùi Vận Nhi muốn né
tránh. Cô rất ngượng, hiện tại hai người đang đối diện với nhau theo
cách thức “trần trụi và nguyên thủy” nhất.
- Đừng...
Cô ngượng ngùng muốn kéo chăn che cơ thể lại nhưng Lãnh Thiên Hi nhanh tay hơn. Anh nhận ra phản ứng trúc trắc của cô, khóe miệng cong lên, cười
cực kì vui vẻ.
- Vận Nhi, đừng che, cơ thể em cực kì xinh đẹp... – Anh tán thưởng rồi không cho phép cô có cơ hội cự tuyệt.
Bàn tay to của anh chậm rãi rời xuống, chạm vào nơi tư mật của cô, nhẹ nhàng khơi lên dục vọng trong cô.
- A... Thiên Hi...
Cả người Bùi Vận Nhi như được phủ bởi một tầng đỏ ửng, cảm giác lạ thường
khiến cô cắn chặt răng lại. Sự xâm nhập của Lãnh Thiên Hi khiến cô không tự chủ được, khép chặt hai chân.
Nhìn cô thẹn thùng, đôi mắt Lãnh Thiên Hi càng trở nên thâm thúy. Cơ thể cô thật tuyệt, vừa trắng
lại vừa hồng, bầu ngực không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn trong lòng bàn
tay anh, nụ hoa ngạo nghễ đang nở rộ, phần bụng thon thả...
Anh cảm thấy cả người như đang căng ra, quyết định không áp chế dục vọng
nữa. Anh lập tức cúi đầu hôn cô, hết sức triền miên và khiêu khích.
Anh cúi đầu thì thầm: “Vận Nhi, trở thành người của anh, được không?”.
Giọng nói của anh đầy mê hoặc tựa như loại rượu ngon chảy vào trong tim
Bùi Vận Nhi.
- Thiên Hi...
Bùi Vận Nhi sợ hãi nắm chặt lấy vai anh. Trước giờ cô chưa từng thấy Lãnh
Thiên Hi không mặc quần áo bao giờ. Tuy biết dáng người anh cao lớn
nhưng không ngờ anh lại hoàn hảo thế này, thật khiến cho những người đàn ông khác ghen tị. Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên đầu vai rắn chắc của
anh, vân vê làn da tráng kiện...
- Em... em không biết phải làm thế nào...
Anh là một người đàn ông ưu tú, cô hơi tự ti, dường như có cảm giác mình là một chú vịt xấu xí, nhưng anh sẽ biến cô thành thiên nga sao?
Đàn ông đều thích phụ nữ nhiệt tình, nhưng cô ngây thơ như vậy, sợ sẽ khiến anh Thiên Hi không thích.
Dường như thu hết biểu cảm phức tạp của cô vào trong mắt, Lãnh Thiên Hi mỉm
cười, bàn tay to khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng lên
tiếng:
- Vận Nhi, đêm nay cứ giao tất cả mọi việc cho anh, được không cô dâu xinh đẹp của anh?
Nói xong, đôi môi anh như những cơn sóng nhiệt hôn lên môi cô, vành tai cô, xương quai xanh rồi khắp người cô...
Dần dần, cơ thể cứng nhắc của Bùi Vận Nhi cũng được thả lỏng, cánh tay
trắng nõn không tự chủ được ôm lấy cổ anh, ý loạn tình mê đáp lại anh.
Rốt cuộc cô cũng không thể kháng cự được từng đợt khoái cảm xa lạ và tê
dại. Cô muốn chống cự nhưng không thể thoát ra nổi, chỉ có thể trầm luân trong lòng Lãnh Thiên Hi.
Đôi mắt của anh sâu và đen, ánh
mắt nóng rực dán trên người cô, cảm giác như cô đang ở trong một lò lửa, nóng bỏng và rất kích thích. Khi anh xuyên qua cơ thể cô, anh mới biết
cô chặt khít và tinh tế đến mức nào.
- Thiên Hi...
Đôi mắt Bùi Vận Nhi được phủ bởi một làn hơi nước, cô thừa nhận bản thân
không thể chịu nổi sự kịch liệt như vậy. Sự to lớn và mạnh mẽ của anh
khiến cô cảm thấy mình sẽ ngất đi.
Nhưng dù có đau đớn đến tê liệt thì cô cũng chưa từng hối hận. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã yêu anh!
- Vận Nhi, em khiến anh không tự chủ được...
Nhìn đôi mắt mờ mịt rưng rưng nước mắt của cô, anh yêu thương hôn lên mặt
cô, động tác cũng chậm lại. Đôi mắt anh u tối, cánh tay rắn chắc siết
chặt eo cô, anh chậm rãi cúi người hôn lên vành tai cô, hít thở mùi
hương từ cơ thể cô, hôn lên nụ hoa nở rộ trên người cô.
Sự dịu dàng của anh khiến Bùi Vận Nhi như mất hết ý thức. Bàn tay thô ráp
nhưng dịu dàng của anh vuốt ve cơ thể khiến cô ghé người lên vai anh,
thở dài một hơi...
Sau một hồi chìm nổi, hai người lại càng
thân mật hơn. Ánh trăng như nước chiếu sáng vào đôi nam nữ đang ân ái,
bầu không khí lãng mạn lan tràn khắp mọi nơi cùng tình yêu say đắm.
- Vận Nhi... anh yêu em! – Anh nhẹ nhàng cất lời thề non hẹn biển bên tai cô – Cả đời này, em là thứ quý giá nhất của anh...
Cô cũng ôm chặt lấy anh, chỉ cần là lời anh nói, cô nhất định sẽ tin...
Bởi vì... giữa hai người có một tình yêu sâu sắc, không phải sao?
Giữa mùa hạ, chuyện tình yêu lãng mạn của hai người dần nở rộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...