Giáng Trần và hai cô nàng có mất nhiều thời gian một chút, thế nhưng thứ họ mang về lại tương đối phong phú. Người bình thường không để ý sẽ khó nhìn ra, Kỳ Vân Mị và Cầm Thiên Âm có thể chất đặc biệt có thể cảm ứng lẫn nhau thì khác.
Khi nãy Giáng Trần và Cầm Thiên Âm chiến đấu thì nàng chẳng khác nào đang thực chiến cả, may sao mỗi người một việc nên không ai để ý đến nàng. Nếu có người để ý đến nàng thì thực sự xấu hổ muốn chết luôn.
Ngồi bên cạnh Giáng Trần nàng nhéo eo hắn ta một cái rồi nói:
“Ngươi không thể nhịn thêm một chút được sao, ta vừa nãy xấu hổ gần chết, nhỡ có người thấy ta biết chui vào đâu. Các ngươi đi hưởng thụ nhưng không nghĩ gì đến người khác cả, từ giới đến lúc vào học viện không được manh động biết chưa.”
Giáng Trần tay khẽ khoác qua eo nàng rồi cười nói:
“Ta với nàng ước hẹn hai năm, bây giờ đã hơn một vạn năm rồi, nếu nàng không muốn xấu hổ thì hai nàng cùng chiến đấu với ta là được. Chắc nàng cũng biết Cầm tỷ sung sướng như thế nào rồi đúng không, nếu tự hưởng thụ còn sướng hơn gấp mấy lần.”
Kỳ Vân Mị gương mặt đỏ hồng, thế nhưng dưới ánh sáng của ngọn lửa thì khó để quan sát, Giáng Trần nghe thấy âm thanh của thịt nướng liền chạy lại. Điều chỉnh cho hợp lý sau đó hắn ta lại quay lại chỗ Kỳ Vân Mị ngồi.
Đối với hắn ta thì chiếm tiện nghi của nàng cũng là một chuyện vui sướng, nhất là khi chạm vào một người thì hai người đều phản ứng. Nhìn cảnh này thực sự cực kỳ kích thích luôn, Kỳ Vân Mị thì càng lúc càng xấu hổ hơn nên thân thể mềm như rắn.
Nàng dần dần tựa vào người của Giáng Trần, mọi người lúc này dần chú ý, Họa Thanh Vân và Thi Lam Ngọc biết rồi nên không quá để ý. Mấy người khác thì có chút bất ngờ, Tần Oanh Oanh thì chỉ biết thở dài.
Ngay từ khi chấp nhận làm bạn gái hắn thì nàng đã biết không giữ hắn cho riêng mình được được. Chỉ có điều gu của Giáng Trần có chút mặn làm nàng khó xử, thậm chí nàng hoài nghi người này có gian tình với cả mẹ mình.
Mấy năm học nàng cứ tưởng mình ngồi cạnh thỏ con, hóa ra tên này là một con sói chúa vô cùng nguy hiểm. Chỉ tiếc nàng lỡ thương hắn ta rồi, bây giờ đang ở một nơi mà nàng rất cần chỗ dựa nên cũng không dám làm hắn tức giận.
Không phải nàng sợ Giáng Trần sẽ bỏ rơi nàng, nàng chỉ sợ vì mình khiến mọi người không vui, lúc đó không khí sẽ rất nặng nề. Qua một vạn năm thì những thứ ràng buộc bọn họ đã biến mất, nàng cấm cản cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Đang suy nghĩ vu vơ thì giọng nói của Giáng Trần vang lên:
“Phần của muội nè Oanh Oanh.”
Trước mặt nàng là một cái đĩa chứa đầy da gà, da cá và cơm trắng, đây là những thứ nàng thích ăn nhất. Không biết lý do gì nhưng Giáng Trần lại biết được sở thích của nàng, đã thế còn chuẩn bị cả đĩa đầy, chứng tỏ đồ ăn đã bị hắn lột da gần hết.
Quay về phía mọi người thì thấy mấy con gà và cá nướng đều bị hắn ta lột da thật, có điều thích ăn da như nàng cũng không có ai. Thế nên mọi người rất vui vẻ ăn thịt nạc, với lại không hiểu tại sao tay nghề của Giáng Trần lại tăng tiến một cách khủng khiếp.
Nàng ăn được phân nửa thì khẽ giọng gọi:
“Giáng Trần”
Giáng Trần Quay sang hỏi:
“Có gì không?”
Tần Oanh Oanh khẽ giọng hỏi:
“ Sao huynh lại biết ta thích ăn da với cơm trắng?”
Giáng Trần mỉm cười nói:
“Ăn cơm chung với muội mấy lần ta để ý muội đều gỡ hết da gà ra, da cá chiên thì nàng cũng làm tương tự. Thế nên với tư cách bạn trai ta đương nhiên phải chú ý khẩu phần ăn của muội rồi, có những thứ không thể đợi đối phương nói ra bởi sẽ không có thành ý.”
Tần Oanh Oanh trách móc:
“Ngươi lại khoe khoang rồi.”
Kha Long thì cảm thấy chán gần chết, nói chuyện với mấy cô gái thì ai cũng xa cách, tiểu tử này thì giống như mặt trời vậy, cả tổ đội đều xoay quanh hắn. Có điều vốn không có nhiều hi vọng với mấy cô nàng nên hắn cũng không để ý.
Hắn ta để ý nhiều hơn đến đồ ăn của Giáng Trần nấu, những thứ này thực sự rất ngon, phải nói từ bé đến lớn hắn chưa từng ăn cái gì ngon như thế này. Trong đầu hắn ta nghĩ ra kế hoạch để khiến Giáng Trần có thể nấu ăn cho hắn dài dài.
Kha Long đặt đĩa đồ ăn xuống sau đó nhẹ giọng hỏi:
“Ở đây ngoài hai người tới học viện làm giáo viên thì còn lại đều là học sinh, thế nhưng có hai người vẫn thiếu thư nhập học thì phải.Nếu cần thiết thì ta có thể giúp đỡ cho, quyền hạn của ta cũng đủ, nhưng cái giá bỏ ra hơi lớn cần điểm cống hiến để bù vào.”
Không giỏi giao tiếp nên Giáng Trần ngồi im, Kỳ Vân Mị mỉm cười:
“Kha lão sư chịu giúp đỡ cho tiểu bối của ta đã là rất tốt rồi, cần cái gì thì ngươi không cần ngại mà cứ nói thẳng ra. “
Kha Long cười nói:
“Là như thế này, lão sư có quyền dẫn tiếp ba học sinh vào học viện, thế nhưng phải bỏ ra 5 vạn điểm cống hiện mỗi người. Tiểu bối trong nhà thì đệ đệ ta đã dẫn tiếp đủ, ta thì năm ngoài cũng dẫn tiếp một người, hiện tại thì vẫn chưa cần dẫn tiếp thêm.
Bây giờ hai người không có thư nhập học có thể vào học với danh nghĩa tiểu bối của ta, sau này Kha gia cần thì xin hai vị lão sư nhường lại hai vị trí. Còn điểm cống hiến thì có thể từ từ trả cho ta cũng được, ít ra trong nửa năm ta chưa cần.”
Kỳ Vân Mị hơi ấp úng:
“Vấn đề điểm cống hiện, không biết có thể kiếm được nhanh không?”
Kha Long cười khổ nói:
“Nếu chỉ giảng dạy không thì một năm kiếm được một vạn thôi đã khó lắm rồi, làm nhiệm vụ tốt thì có thể được hai ba vạn. Lớp ngươi làm chủ nhiệm hoặc phó chủ nhiệm đạt thành tích tốt thì có thể thêm được một số, còn không thì nghèo luôn. “
Kỳ Vân Mị lúc này mới khó hiểu:
“Nửa năm nữa Kha lão sư cần điểm cống hiến thì chúng ta lấy gì để trả?”
Kha Long biết được thời cơ đã tới lập tức làm bộ:
“Thực ra trong số các vị thì Giáng Trần bạn học có thể một ngày kiếm vài ngàn cống hiện nếu chăm chỉ. Tài nấu ăn như thế nếu qua được thử nghiệm của phòng bếp thì sẽ được nấu ở khu vực giáo viên, mỗi phần ăn cho một người sẽ mang lại 1 điểm cống hiến.
Giáo viên của học viện có tới vài ngàn, chỉ cần một nửa trong số đó chịu ăn tại trường thì ngày đã có cả ngàn điểm cống hiến rồi. Ta tin không tới nửa năm thì số điểm cống hiện kia sẽ được hoàn lại cho ta, thật sự đồ ăn rất là ngon.”
Phong Lan có chút không vui nói:
“Nam nhân sao có thể ở dưới phòng bếp luôn như thế, Giáng Trần làm ở đó rất có thể vào học sẽ bị bạn bè cười chê. Ta muốn mọi người cùng phần đấu để trả số nợ đó, không thể để Giáng Trần chịu một mình được.”
Thi Mỹ Nhân khẽ giọng nói:
“Hay chúng ta không đi vào học viện, nam nhân vào bếp quả thực không tốt chút nào.”
Giáng Trần xua tay cười nói:
“Mọi người không cần suy nghĩ cổ hủ như thế, dù sao ai cũng sẽ có một công việc, chỉ cần có thể kiếm ăn được thì việc gì không được. Ta là nam nhân nên trọng trách chăm sóc mọi người cũng về tay ta, chúng ta tha hương dựa vào lẫn nhau quan trong gì mặt mũi.”
Mọi người cũng không ai lên tiếng gì nữa, Thi Mỹ Nhân và Họa Thiên Hậu có chút xấu hổ khi mình phải dựa vào học sinh. Hai người lòng tự trọng rất cao nên họ trong lòng âm thầm thề nhất định phải cố gắng, sớm muộn gì họ cũng sẽ tự lo được cho bản thân.
Thi Mỹ Nhân đứng lên khẽ giọng nói:
“Giáng Trần ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ ta tu luyện một chút. “
Vẻ mặt nàng cực kỳ nghiêm túc, nhờ sự nghiêm túc này nàng với Họa Thiên Hậu mới có thể trở thành hai cường giả trẻ tuổi nhất đạt SR dị năng vương giả. Giáng Trần cũng không có lý do gì để từ chối, có điều trước đó chỉ dạy nàng công pháp nhập môn thôi.
Thất sự mới tiếp xúc với tu luyện không nên dùng công pháp quá cao cấp, hiện tại các nàng đã vững nền tảng rồi thì cũng nên cho các nàng công pháp tốt. Khi nãy cùng hai người kia mây mưa xong thì hắn ta cũng đã truyền công pháp phù hợp cho họ rồi.
Mấy người còn lại thì nếu có cơ hội thì hắn cũng sẽ truyền công pháp cho họ, tất cả bọn họ phải thật mạnh để có thể sinh tồn ở nơi này. Các nàng ai nấy cũng vô cùng nghiêm túc, có điều Thi Mỹ Nhân là người quyết liệt nhất thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...