Lúc Giang Thiếu Đình tỉnh lại đã là ban đêm, xung quanh tối đen như mực, ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ đủ để anh nhìn thấy rõ cô gái mình đang ôm trong ngực, cảm giác như đang mơ.
Nhìn cô gái đang ngủ say, anh nghĩ, trong thế giới của anh, từ ‘vừa gặp đã yêu’ là từ nhảm nhí, cho đến khi gặp được Ôn Ngôn, anh không thể không thừa nhận, tình yêu lại diệu kỳ đến như thế.
Anh không quên được lần đầu tiên cô nhìn anh, không quên được lần đầu tiên cô dịu dàng nói chuyện với anh, cũng không quên được tâm trạng háo hức mong mỏi được gặp cô, cũng quên không được những lần tình cờ gặp nhau trên sân trường vì một cái gật đầu của cô mà hưng phấn một hồi lâu, cũng không quên được khoảng thời gian lạc lõng, hồn bay phách lạc khi cô rời đi…..Mọi thứ, tất cả đều là cách giải thích tốt nhất cho từ này, cái từ mà anh đã từng chẳng thèm để ý tới.Khoảng thời gian cô rời đi kia, anh không thể làm bạn, quãng đời còn lại sau này, anh chỉ muốn cùng cô bách niên giai lão.Ôn Ngôn mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ có bố, có dì, có Tử Hiên, có bố mẹ Giang, có Tiểu Noãn, có Nguyên Khải, có Hoắc Vũ, có vợ chồng Nghiêm Vãn Vãn, mọi người đều vui vẻ tụ tập một chỗ.
Chỉ là cô luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, cho đến khi nhìn thấy Ngôn Trăn đứng ở một bên mỉm cười nhìn tất cả mọi người.
Cô mới hiểu được, cô đang tìm kiếm thứ gì.
Ôn Ngôn đi tới, muốn gần hơn một chút, nhưng mà làm thế nào cũng đều không có cách nào lại gần được, rất kỳ lạ.Trong mơ, cô cũng không cảm thấy mẹ đã rời khỏi bọn cô.“Mẹ, mẹ đến rồi à! Con kể mẹ nghe, Nguyên Khải khỏi bệnh rồi, con cũng đã kết hôn với Thiếu Đình, bọn con rất tốt.” Ôn Ngôn hạnh phúc nói, nhưng mà nói xong lại nhịn không được mà oà khóc.Mẹ cô đứng trước mặt cô cũng không nói gì, bà chỉ gật đầu thật mạnh rồi mỉm cười.
Nụ cười của bà rất đẹp, cũng rất hiền từ.
Ôn Ngôn rất muốn kéo Ôn Kiến Thành qua, bố mẹ cô từ sau khi ly hôn chưa từng chạm mặt nhau, cô muốn trở lại gia đình ba người như khi còn bé.
Nhưng mà đến lúc cô nhìn thấy, bên cạnh Ôn Kiến Thành còn có hai người khác thì đã từ bỏ ý nghĩ này.
Cô không đành lòng, không đành lòng quá hư cảnh tượng đẹp đẽ kia.Khi quay người lại, Ngôn Trăn đã cách cô càng ngày càng xa, cô liều mình chạy theo bà nhưng mà làm thế nào cũng đều đuổi không kịp, cho đến khi bà hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.Ôn Ngôn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, thấp giọng thì thào: “Mẹ, con sẽ chăm sóc Nguyên Khải thật tốt.
Mẹ, con sẽ rất hạnh phúc.”Giang Thiếu Đình làm cơm xong, lúc bật điện phòng ngủ thì nhìn thấy Ôn Ngôn đang ngồi trên giường.“Sao lại ngẩn người thế này?”“Thiếu Đình, em mơ thấy mẹ em.” Ôn Ngôn đưa tay vòng qua eo anh, nép người trong ngực anh.“Vậy em có nói với mẹ là chúng ta đã kết hôn không?” Giang Thiếu Đình hỏi theo lời cô nói.“Có, em nói với mẹ là Nguyên Khải khỏe rồi, chúng ta đã kết hôn.
Sau khi bà ấy nghe vậy thì cười với em.
Thiếu Đình, em thật sự rất muốn gặp bà.” Ôn Ngôn vẫn không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt.Từ sau khi gặp được Giang Thiếu Đình, cô cảm thấy những ngày trước đây của mình là một vũng nước đọng.
Cô ghét Ngôn Trăn, ghét bà hủy mất một ngôi nhà hoàn chỉnh, ghét bà sắp xếp mọi thứ, ghét bà bất công, ghét bà lấy đi tất cả của cô.
Cô hy vọng rời xa bà ấy, thậm chí muốn cả đời này không cần phải liên lạc với nhau nữa.
Nhưng mà cho đến khi bà biến mất thật sự, cô mới phát hiện, nỗi chán ghét trước kia nhỏ bé đến cỡ nào.
Cô muốn bà còn sống, cho dù bà ấy vẫn là người đáng ghét như trước kia.
Cô biết, tất cả đều không thể quay lại, bà ấy cũng sẽ không trở về.
Thế nhưng, trong những khoảnh khắc đặc biệt của cuộc đời mình, cô vẫn nhớ đến bà, cô vẫn hy vọng bà có thể ở bên cạnh mình.“Mẹ sẽ biết.
Bà biết bọn em bây giờ rất tốt, sẽ yên lòng.” Giang Thiếu Đình an ủi.“Vâng, chờ Nguyên Khải ổn định, em muốn dẫn thằng bé đi gặp bà ấy một chút.”“Được.”Sau khi hai người ăn cơm xong, Giang Thiếu Đình vẫn phụ trách dọn dẹp mọi thứ như cũ, Ôn Ngôn thì nằm trên ghế sô pha gọi điện thoại cho Lục Nguyên Khải.
Bác sĩ đã nói với cô, tuần sau Lục Nguyên Khải có thể xuất viện, cho nên cô muốn nhanh chóng nói tin tức này cho thằng bé biết.……Cuối cùng Tô Lâm Hải cũng không thể đưa Tô Khê ra ngoài, cô ta vẫn phải chịu cảnh ngục tù.
Mặc dù đau lòng, nhưng ông là một thương nhân, trên vai ông là cả tương lai của Tô Thị.
Ông là người cha, nhưng người cha ở vị trí này không thể nào vì con gái của mình mà đánh đổi cơ ngơi của cả gia tộc.
Một mình Giang Thiếu Đình, ông không sợ, nhưng mà có thêm nhà họ Lục thì ông thật sự không thể trêu vào.Lục Húc đã lên tiếng, chỉ cần xóa bỏ cáo buộc với Lục Nguyên Đông thì ông ấy sẽ không so đo.
Sau này, mọi người gặp mặt, nên hợp tác thì vẫn tiếp tục hợp tác.
Nếu không thì Tô Khê không chỉ ngồi tù mà Tô Thị cũng phải trả giá đắt.Tô Lâm Hải biết Lục Húc không có năng lực lớn đến mức có thể một tay che trời, nhưng chèn ép Tô Thị thì lại là chuyện rất dễ dàng.
Cân nhắc phải trái, từ bỏ Tô Khê mới là lựa chọn sáng suốt nhất.Hơn mười ngày sống trong lao tù, bản tính phách lối của Tô Khê đã thu lại không ít.
Khi cô ta biết được tin này, cô ta đã không còn sức mà khóc lóc nữa, chỉ cười ngây ngô.Cô ta bị bố mình bỏ rơi, bị Lục Nguyên Đông lừa gạt.Làm sao cô ta có thể không hận? Nhưng mà có thể làm gì bây giờ, ngoại trừ nhận lấy kết quả này, cô ta không có lựa chọn nào khác.……“Mẹ nghe Thiếu Đình nói, bây giờ Từ Nhuận đang độc thân.
Nếu không, mẹ làm mai, hai người các con thử bên nhau xem thế nào?” Từ sau khi mẹ Giang biết Từ Nhuận độc thân thì đã nhắc tới vấn đề này với Giang Tiểu Noãn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà mỗi lần Giang Tiểu Noãn đều ra vẻ ghét bỏ, nói thẳng là không.Mẹ Giang thực sự không biết vì sao một thằng bé tốt như thế mà Giang Tiểu Noãn lại chướng mắt.
Không còn cách nào khác, bà đi tìm Giang Thiếu Đình.
Nhưng con trai chỉ bảo bà có quan tâm cũng vô dụng, thật sự làm cho bà tức chết mà.Bởi vì chuyện chung thân đại sự của Giang Tiểu Noãn mà gần đây bà thường xuyên mất ngủ, cảm thấy tóc mình đã bạc không ít.
Cuối cùng, sau khi được bố Giang khuyên nhủ thì bà mới nghĩ thoáng một chút.
Bây giờ, tâm nguyện lớn nhất của bà là chờ Ôn Ngôn sinh cho bà đứa cháu trai.
May mắn là con dâu của bà không giống như mấy người trẻ bây giờ, vừa nghe tới chuyện sinh con đã kiếm một đống cớ.*Thoáng chốc, hai người đã kết hôn được nửa năm.
Trong thời gian này, đôi khi Lục Nguyên Khải cũng sẽ phát sốt, xuất hiện vài phản ứng phụ, nhưng mà nhìn chung thì tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.Ôn Ngôn vẫn như cũ, công việc hàng ngày chính là chăm sóc Lục Nguyên Khải.Cuối cùng, bọn cô cũng tìm được một cơ hội, dẫn Lục Nguyên Khải về Hải Thành một chuyến, là Hoắc Vũ tới đón bọn cô.“Anh Hoắc, cảm ơn anh ạ!” Gò má của đứa trẻ có chút nóng, ngượng ngùng nói.Từ sau khi gặp Hoắc Vũ một lần, Lục Nguyên Khải đã xếp anh ấy ngang hàng với Giang Thiếu Đình.
Giang Thiếu Đình là anh rể, nhưng anh Hoắc là thần tượng, sau này lớn lên cậu cũng sẽ trở thành người giống như anh Hoắc.Không biết lời này cậu đã nói với Ôn Ngôn bao nhiêu lần, nhưng mà cậu cũng chỉ dám bí mật lén nói với Ôn Ngôn, bảo cô không được nói cho Giang Thiếu Đình, bởi vì anh rể sẽ ăn dấm.Hoắc Vũ cười sờ đầu đang đội mũ của cậu, thằng bé đang xấu hổ lại càng xấu hổ hơn, ngượng ngùng nở nụ cười với thần tượng của mình.
Có trời mới biết trong lòng cậu kích động đến cỡ nào.Rất nhiều năm sau, mỗi lần nhớ tới cảnh này, Ôn Ngôn đều tiếc nuối không thôi, tại sao lại không chụp khoảnh khắc đáng yêu như vậy của Lục Nguyên Khải lại cơ chứ! Cô đã chụp rất nhiều biểu cảm của Lục Nguyên Khải, nhưng chỉ không có lúc Lục Nguyên Khải ngượng ngùng.“Bố, mẹ lại nhớ cậu ạ?”Bé trai tám tuổi thì thầm bên tai Giang Thiếu Đình.
Từ khi cậu có nhận thức, hằng năm, vào ngày này, mẹ cậu kiểu gì cũng sẽ ngồi bên cửa sổ sát đất, lặng lẽ lật hết tấm ảnh này tới tấm ảnh khác trong album.[Toàn văn xong].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...