Nghe Ôn Ngôn nói như vậy, trái tim Giang Thiếu Đình đột nhiên run lên một cái, giống như bị ai đó nắm chặt.
Anh luôn cho rằng, suốt mấy năm qua, cô vẫn sống tốt.
Anh không dám tưởng tượng đã xảy ra chuyện gì đến mức cô phải mắc bệnh tâm lý.
Anh nắm chặt tay cô, hận không thể khảm cả người cô vào trong người mình.“Anh chỉ đau lòng, cũng hối hận khi mình không đủ dũng cảm.” Giang Thiếu Đình buông Ôn Ngôn ra, hai tay nhẹ đặt trên vai cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh nghiêm túc nói với cô.“Em tưởng rằng em đã chữa khỏi rồi, em vẫn luôn trốn tránh những chuyện kia.
Em không biết nên nói thế này, em không muốn nghĩ về nó.
Em, em thực sự cảm thấy mình đã tốt.” Ôn Ngôn lắc đầu không ngừng, cô cũng không biết nên bắt đầu câu chuyện này như thế nào.“Vậy chúng ta không nói, được không?” Giang Thiếu Đình không ngừng an ủi cô.“Anh ta nói anh ta sẽ trở về, nhà bọn họ có quyền thế, Hoắc Thị, là Hoắc Thị ở Hải Thành, anh có biết không? Đột nhiên em cảm thấy mình thật ích kỷ, không nói những chuyện này rõ ràng với anh mà đã ở bên anh.
Em, em cũng không biết nên làm gì, em, có phải em đã sai rồi không?” Nhắc đến người đàn ông kia, Ôn Ngôn bắt đầu ăn nói lộn xộn.“Đừng nói lời ngốc nghếch như vậy, cũng không cần suy nghĩ lung tung, nghe anh nói đây này.
Là anh theo đuổi em, là anh thích em trước, em đồng ý đi cùng với anh là chuyện làm anh vui vẻ nhất.
Anh chỉ muốn mang đến cho em cuộc sống thoải mái, mà bây giờ, có thể anh không đủ mạnh mẽ về mọi mặt, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.
Cho nên, đừng bao giờ nói những lời ngốc nghếch đó, anh biết rất rõ mình đang làm gì, từ nhỏ đến lớn, thứ mà anh đã xác định thì sẽ không bao giờ thay đổi.”Lời nói chắc chắn của Giang Thiếu Đình đã tiếp thêm sức mạnh cho Ôn Ngôn.
Có đôi khi Ôn Ngôn cũng suy nghĩ, hai người quả thực tiến triển tương đối nhanh, thậm chí còn thường xuyên có cảm giác không chân thật.
Lúc ở một mình, thỉnh thoảng cô cũng có suy nghĩ lo được lo mất.
Cô tín nhiệm Giang Thiếu Đình, một mặt xuất phát từ cảm xúc của chính mình, một mặt được bạn bè khẳng định nhân phẩm của anh.
Tư tưởng của Ôn Ngôn ít nhiều cũng có chút truyền thống, cô cảm thấy, mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng coi như cô cũng hiểu rõ Giang Thiếu Đình.
Cô cũng thừa nhận, không thể nghi ngờ gì cả, Giang Thiếu Đình đã hấp dẫn cô.
Cho nên trong thời gian ngắn như vậy, cô đã không chút nghĩ ngợi mà đồng ý với sự theo đuổi của anh.Những lời Giang Thiếu Đình vừa nói kia càng làm cô thêm kiên định.
Anh không chỉ cởi mở và chân thành, mà còn có trách nhiệm, chịu gánh vác.
Ôn Ngôn cô gặp được Giang Thiếu Đình, là cực kỳ may mắn.“Em nghe anh, trước đó em cũng đã thông báo với bác sĩ tâm lý, em sẽ cố gắng.
Em thu xếp xong, sau đó sẽ nói cho anh biết, có được không ạ?” Ôn Ngôn dựa vào người anh, thấp giọng nói.“Được, nhưng mà em nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không cần miễn cưỡng chính mình.
Về sau có chuyện gì thì phải nói với anh.
Những chuyện liên quan đến em đều không phải là phiền phức, em nói anh sẽ chỉ cảm thấy may mắn, bởi vì em có thể tín nhiệm anh.”Giang Thiếu Đình đại khái cũng đoán ra, cô chỉ có một mình đã lâu, rất nhiều chuyện đều dựa vào chính mình để giải quyết, nhìn thì giống như là độc lập, nhưng thật ra cô cũng cần có người để chia sẻ những điều mà cô đã gom góp trong lòng.
Trong tim của cô thậm chí còn không có lúc nào nguôi ngoai.
Lúc này, Giang Thiếu Đình chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.
Mà trước mắt, điều duy nhất mà anh có thể làm là nói cho cô biết những suy nghĩ chân thật nhất trong trái tim anh và nói cho cô biết tình yêu của anh dành cho cô, ít nhất để cho cô không còn cảm giác không an toàn.
Việc Ôn Ngôn vừa mới phủ nhận bản thân chính là cô đang thiếu cảm giác an toàn với anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...