Giang Sơn Tươi Đẹp

Quách Tuệ Nguyệt lắc đầu quầy quậy. Nàng ta biết nhảy từ chỗ cao thế này còn không có vật gì cản trở mỉnh chỉ có một con đường chết.

Vẻ mặt An Ninh Hề lạnh lẽo, gọi hai binh linh bên cạnh đến, “Quăng vương hậu xuống.”

Quách Tuệ Nguyệt sợ hãi hét ầm lên. Hai binh lính tiến lên túm nàng ta định quăng xuống, An Ninh Hề nghĩ tới điều gì đó đột nhiên kêu dừng. Nửa người Quách Tuệ Nguyệt đã lơ lửng ngoài khoảng không, vội vàng thoát khỏi một trong hai người lính, vươn tay bắt lấy lan can. An Ninh Hề bảo hai binh lính buông tay. Quách Tuệ Nguyệt nhất thời sợ hãi kêu liên tiếp, tay còn lại cũng vội vàng bám vào lan can, chưa hoàn hồn nhìn An Ninh Hề.

An Ninh Hề rút cây đao từ bên hông một người lính ra, đột nhiên chém vào một bên tay của Quách Tuệ Nguyệt. Nàng ta sợ vội vàng buông một tay ra, chỉ còn lại một tay bám trên lan can.

An Ninh Hề đi tới mỉm cười, “Như vậy mới đúng. Khung cảnh mười năm trước tái hiện lại rồi đúng không?”

Nước mắt trên mặt Quách Tuệ Nguyệt đã sớm làm rửa trôi son phấn, tóc tai rối bời, chật vật không chịu nổi. Nàng không ngừng khóc lóc cầu xin: “Tô Văn, van cô, xin cô....”

Sắc mặt của An Ninh Hề càng lạnh hơn. Nàng bước từng bước về phía Quách Tuệ Nguyệt, nàng ta càng khóc đến tê tâm liệt phế hơn. An Ninh Hề đặt một tay lên tay nàng ta, cười giễu cợt, “Hãy nhìn đi, cô tốn bao công sức để giành lấy một người đàn ông mà lúc cô sắp chết sẽ tới cứu cô sao? Sau nhiều năm như vậy cô có giành được trái tim hắn không?”

Quách Tuệ Nguyệt đột nhiên thôi không khóc nữa, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, mặt xám như tro tàn.

An Ninh Hề bắt đầu gỡ từng ngón tay của nàng ta ra. Quách Tuệ Nguyệt tỉnh táo lại, đột nhiên nói một câu: “An Ninh Hề, cô có thể...có thể tha cho ta con trai của ta không?”

An Ninh Hề dừng động tác lại, mỉm cười, “Rốt cuộc cô vẫn còn chút nhân tính. Cô không cầu xin thì ta vẫn tha cho nó. Cô yên tâm, ta không phải cô, sẽ không hại người vô tội. Cô làm cô chịu, không liên quan gì tới con trai cô hết.”

Quách Tuệ Nguyệt lưu luyến nhìn đứa bé trong ngực Yến Lạc. Nàng ta ngừng kêu gào, chỉ là lẳng lặng rơi lệ. Tay An Ninh Hề bất ngờ dùng sức gỡ ngón tay cuối cùng của nàng ta ra. Quách Tuệ Nguyệt hét lên một tiếng, rơi từ trên cao xuống....

An Ninh Hề vẫn đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn nàng ta rơi xuống đất, nhìn nhìn bóng dáng mờ mờ của nàng ta chảy ra cả vũng máu.

Nàng đột nhiên rơi lệ. Không phải là vì Quách Tuệ Nguyệt mà vì Thất Thất – cô bạn ở hiện đại của mình, chứ không phải Quách Tuệ Nguyệt sau khi tới nơi này.

An Ninh Hề đứng ở đó hứng gió hồi lâu cho đến lúc nghe được tiếng Yến Lạc gọi nàng mới phục hồi tinh thần. Nàng yên lặng xoay người đi xuống, bước từng bước rất chậm, rất bình tĩnh nhưng trong đầu lại bắt đầu biến ảo chớp nhoáng, như thể bản thân đang ở trong mộng, mọi thứ xung quanh đều không chân thật.


Xuống tới nơi, cuối cùng nàng vẫn khoát tay với hai binh lính phía sau, “Mang Quách vương hậu đi an táng đi.”

Hai binh lính lên tiếng ‘vâng’ rồi lui ra.

Yến Lạc quan sát vẻ mặt của nàng, không biết nên nói gì để trấn an nàng. Đang lúc trầm mặc, đột nhiên một loạt tiếng động nhỏ truyền tới tai. Yến Lạc lập tức cảnh giác kêu lên: “Người nào! Ra đây!”

An Ninh Hề ngẩn ra. Một ông lão mặc quan phục run run rẩy rẩy xuất hiện.

An Ninh Hề cẩn thận quan sát quan phục trên người ông ta, đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười, “Ông là sử quan?”

Ông lão liên tục gật đầu, “Dạ, hạ quan chính là sử quan trong cung.”

An Ninh Hề híp híp mắt, “Cho nên ông biết Quách vương hậu bị mang tới đài quan sát rồi không đi xuống nữa, đúng không?”

Ông lão nhìn nàng hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

An Ninh Hề mỉm cười nhìn ông ta, “Vậy, ông định ghi chép lại như thế nào?”

Vẻ mặt ông lão càng do dự hơn, ánh mắt lập lòe bất định, nhưng vẫn cắn răng nói: “Miễn là hạ quan còn sống, hạ quan nhất định sẽ ghi chép lại sự thật.”

Mắt An Ninh Hề lộ ra vẻ tán thưởng, “Không tệ. Vậy ông cứ ghi lại sự thật đi.”

Ông lão sững sờ. An Ninh Hề lại bổ sung: “Có điều ông phải nhớ: nhất định phải ghi là bản cung báo thù chứ không phải vô cớ mưu hại.”

Lão nhân nghĩ tới chuyện của Cơ thái hậu, nghe nói chuyện này là chủ ý của Quách vương hậu. Bây giờ xem ra đúng là thật. Ông ta nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu, “Được, hạ quan sẽ ghi lại theo sự thật.” Nói xong câu ấy ông ta đột nhiên hiểu ra, vô cùng vui mừng nói, “Nói vậy hạ quan sẽ không bị giết?”

An Ninh Hề lạnh lùng nhìn ông ta, “Bản cung sẽ không lạm sát kẻ vô tội.” Nói xong liền bước về phía trước. Yến Lạc lập tức đuổi theo nàng.


Ông lão đứng tại chỗ nhìn nàng đi xa, một lúc sau mới nhớ phải chạy thoát thân, bấy giờ mới vội vàng rời khỏi chỗ đó.

An Ninh Hề đi về phía trước. Nàng vẫn không hề hỏi xem Sở Nghiệp Kỳ đang ở đâu, bởi vì nàng biết vị trí hiện tại của hắn.

Xuyên qua một loạt cung điện nhanh chóng tới một tòa ở trung tâm. Một người đột nhiên xuất hiện, quỳ rạp xuống trước mặt nàng, giọng điệu vội vàng nói: “Nữ vương tới thật tốt quá. Hạ quan đã tìm được Sở Nghiệp Kỳ. Để hạ quan dẫn người đi.”

An Ninh Hề rũ mắt nhìn người quỳ gối trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, “Thì ra là Tiêu đại nhân.”

Kẻ quỳ gối dưới chân nàng chính là Tiêu Như Trung. Lúc trước hắn cho rằng trốn vào vương cung có thể giữ được một mạng, đâu có ngờ vương cung cũng bị công phá, hắn đương nhiên phải tìm cơ hội quy hàng rồi.

Tiêu Như Trung nghe thấy câu hỏi của An Ninh Hề, vội vàng trả lời: “Hạ quan vẫn luôn đợi Nữ vương tới, cuối cùng đã đợi được rồi. Hạ quan dẫn Nữ vương đi gặp tên quân vương mất nước - Sở Nghiệp Kỳ.”

Yến Lạc nhíu mày, vẻ mặt kinh thường. Nếu không phải còn ôm đứa bé trong lòng thì suýt chút nữa đã xông lên cho hắn một roi.

Thế nhưng An Ninh Hề chỉ nhìn hắn một cái rồi cất bước đi, “Bản cung không nhọc Tiêu đại nhân đại giá. Bản cung biết hắn ở đâu.”

Tiêu Như Trung định nói thêm gì đó, An Ninh Hề lại đột nhiên cúi đầu cười cười với hắn, “Tiêu đại nhân vẫn chưa đi à, là muốn chờ quân Nam Chiêu tới đây hả? Đến lúc đó bản cung cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu đó.”

Nói xong lời này, An Ninh Hề liền xoay người rời đi. Tiêu Như Trung bị lời này của nàng dọa cho sợ, mải móng tìm đường trốn.

Phía trước đã có thể thấy đài Đế Quân, xung quanh phía dưới là quân Tây Hoa đứng chỉnh tề. Phong Dực đứng bên cạnh chắp sau lưng. Vị trí ở giữa là Sở Nghiệp Kỳ mặc triều phục màu đen, bảo kiếm trong tay chĩa xuống đất, mí mắt cụp xuống không biết đang nghĩ gì.

Quả nhiên hắn ở đây.

Nơi gọi là đài Đế Quân là nơi hắn muốn tế thiên sau khi thống nhất thiên hạ. Đây là nơi hắn ký thác ước mơ, sao hắn không ở đây cho được.

An Ninh Hề cười lạnh trong lòng: Sở Nghiệp Kỳ, quả nhiên trong lòng ngươi chỉ có quyền lực và giang sơn.


Quân Tây Hoa từ giữa tản ra hai bên, dần dần tạo ra một con đường. An Ninh Hề chậm rãi đi tới, bước từng bậc thang một lên đài Đế Quân. Sở Nghiệp Kỳ từ từ nâng mí mắt lên, nhìn nàng bước từng bước một về phía mình, rốt cuộc sự trầm tĩnh trong mắt đã tan vỡ.

Thế nhưng An Ninh Hề chỉ nhìn lướt qua hắn rồi đi tới chỗ Phong Dực cười hỏi y: “Chàng có mang theo thanh kiếm Sương Hoa ta tặng chàng không?”

Sở Nghiệp Kỳ nghe thấy lời nàng thân thể run lên, mắt lộ ra vẻ khổ sở. Kiếm Sương Hoa, hiện tại nàng đã tặng nó cho người khác.

Phong Dực gật đầu với An Ninh Hề, cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng một chút, thấy nàng hình như cũng không khác thường mới yên lòng, quay đầu phân phó một người lính đi lấy kiếm.

Kiếm nhanh chóng được mang đến. Một tay An Ninh Hề cầm thanh kiếm kia, lại đi tới gần Sở Nghiệp Kỳ. Phong Dực đề phòng chú ý động tác của Sở Nghiệp Kỳ, chỉ sợ hắn sẽ xuất thủ đả thương An Ninh Hề.

Sở Nghiệp Kỳ nhìn nàng cười khổ một tiếng, “Thanh nhi, ta đã biết hết rồi....”

Hắn đã biết tất cả. Lúc cung thành bị tấn công hắn liền biết tất cả. Hắn nghe thấy Quách Tuệ Nguyệt hoảng sợ lẩm bẩm, cuối cùng cũng biết trước đây mình đã mắc phải sai lầm vô lý đến mức nào. Cho nên hắn đã cầm kiếm đứng ở đây một đêm, không bằng lòng gặp vợ con mình nữa, như thể làm vậy có thể quên đi quá khứ.

An Ninh Hề cười trừ một tiếng, “Biết thì sao? Sở Nghiệp Kỳ à, sống lâu mới biết lòng người. Nếu như ta không phải chịu những đau khổ kia thì sao có thể biết được ngươi không phải người đàn ông tốt dành cho ta.”

Ánh mắt Sở Nghiệp Kỳ trở nên ảm đạm, nở nụ cười bi thương, “Không sai, không sai. Nếu chẳng phải ta nảy sinh lòng hoài nghi nàng thì sao để cho người ta có cơ hội lợi dụng? Là do một tay ta tạo nên, tất cả đều do một tay ta tạo nên....” Hắn quỳ một chân xuống đồng thời quăng kiếm đi, sau đó cởi kim quan trên đầu xuống, búi tóc xõa ra , mang dáng vẻ của tội nhân, tiếp đó ngẩng đầu nhìn An Ninh Hề chăm chú, ánh mắt bi thương, “Thanh nhi, tự tay nàng kết thúc tất cả đi.”

An Ninh Hề rút kiếm ra trước mặt hắn, từ từ đặt kiếm lên vai hắn nhưng không hề động, vẫn lẳng lặng nhìn hắn. Mọi người xung quanh đều theo dõi, ai ai cũng tập trung tinh thần nhìn. Phong Dực và Yến Lạc quan sát chặt chễ tình hình bên này.

Sở Nghiệp Kỳ liếc nhìn An Ninh Hề rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. An Ninh Hề vẫn chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt không hề dao động.

Hồi lâu qua đi, nàng đột nhiên nở nụ cười, như thể trái tim được khai sáng, cũng thu kiếm trong tay lại. Sở Nghiệp Kỳ hơi kinh hãi, mở mắt ra nhìn nàng. An Ninh Hề vẫn đang nhìn hắn, nhưng dường như thông qua hắn nhìn thấy người và việc khác.

“Thì ra là như vậy....” Sau một lúc lâu nàng chỉ phát ra âm thanh thở dài như vậy.

Ban đầu Phong Dực còn có chút lo lắng, lúc này thấy vẻ mặt của An Ninh Hề, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười.

An Ninh Hề lùi hai bước nhìn Sở Nghiệp Kỳ, cười mà như thở dài, “Ngươi đã mất hết tất cả, còn cần ta kết thúc cái gì nữa? Những chuyện quá khứ có liên quan tới ngươi chẳng còn can hệ gì tới ta nữa, vì sao ta phải kết thúc mọi thứ? Ta đã không phải Tiêu Như Thanh, ta là An Ninh Hề, hoặc là nói ta chỉ là ta. Ta đã có cuộc sống của riêng mình, chẳng liên quan gì tới ngươi cũng chẳng liên quan gì tới quá khứ. Nếu ngươi tự ra tay ta sẽ không ngăn cản và cũng không giúp ngươi ra tay.”

An Ninh Hề đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về Phong Dực cười cười, rồi sau đó đi qua một bên.


Sở Nghiệp Kỳ ngã quỵ trên đất đầy suy sụp tinh thần. Hắn khẽ gọi một tiếng: “Thanh nhi....” Trong nháy mắt, âm thanh bị tiếng gió phân tán vào không trung thành từng tiếng vỡ vụn .

Hắn nhìn An Ninh Hề đứng ở bên cạnh đột nhiên phát lên cười. Âm thanh tràn đầy khổ sở và bi thương, càng cười càng không ngừng được, âm thanh trong cổ dần dần khàn đục, trong mắt bắt đầu trào lệ nhưng vẫn tiếp tục cười, mái tóc bị gió thổi tung cũng dần tàn phai trong chớp nhoáng, từng sợi từng sợi biến thành màu trắng, dần dần một mái tóc đen như mực biến thành trắng như tuyết. Trên mặt cũng lộ ra vẻ phong sương, nháy mắt như già đi mười mấy tuổi.

An Ninh Hề lẳng lặng nhìn, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia thương xót, nhưng trong lòng mảy may không hề có bất kỳ cảm giác nào khác.

Đang lúc mọi người kinh ngạc, rốt cuộc Sở Nghiệp Kỳ ngưng cười. Hắn nhặt trường kiếm bên chân lên, đột nhiên rút ra, tay cầm chỗ cách mũi kiếm mấy tấc, chĩa vào mắt của mình, nhìn An Ninh Hề cười cười, “Là đôi mắt này của ta không nhìn thấy được sự ghê tởm của người khác, cũng không thấy rõ được chân tâm của chính mình, hơn nữa còn không thấy được tội nghiệt mình phạm phải. Hôm nay trước khi chết sẽ vất nó đi.”

An Ninh Hề vẫn chỉ nhìn, Phong Dực lại mở miệng: “Thôi ngươi cứ giữ lại đôi mắt ấy đi.”

Sở Nghiệp Kỳ quay đầu nhìn y. Phong Dực đi từ từ đến bên cạnh An Ninh Hề, thản nhiên cười với hắn, “Ngươi giữ lại con mắt của ngươi, cũng giữ lại mạng của ngươi để nhìn cho thật kỹ ta sẽ khiến Ninh Hề hạnh phúc như thế nào.”

Thân hình Sở Nghiệp Kỳ chấn động, trường kiếm trong tay rơi xuống, trên tay đầm đìa máu tươi, ngoài cười thê thảm ra cũng chẳng nói được lời gì.

An Ninh Hề quay đầu gọi Yến Lạc lên rồi bế đứa bé đến cạnh hắn, “Ta đã giết Quách Tuệ Nguyệt. Đây là con trai ngươi, ngươi hãy tự mình nuôi dưỡng nó, nếu ngươi dạy hắn tương lai tới tìm ta báo thù, ta sẽ chờ, hoặc bản thân ngươi muốn tìm ta báo thù, ta cũng sẽ chờ.”

Mắt Sở Nghiệp Kỳ mờ mịt, như thể căn bản không nghe thấy lời nàng. Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé, đứa bé ngoan ngoãn nhìn hắn, không khóc náo.

Sau hồi lâu, Sở Nghiệp Kỳ vươn tay ôm lấy đứa bé rồi đứng dậy, chậm rãi bước xuống, đi từng bước vô cùng chậm chạp. Tất cả binh lính xung quanh đều lui ra, không một người ngăn trở. Bước chân hắn như có như không, bóng lưng tiêu điều cô tịch, một lúc sau mọi người chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy mái tóc trắng của hắn, ngoài ra không thấy gì khác.

Từ đó về sau, không một ai nhìn thấy Sở Nghiệp Kỳ nữa.

An Ninh Hề ngẩng đầu nhìn bầu trời gần về chiều, khẽ than thở: “Ta mệt mỏi....”

Phong Dực ôm lấy nàng, “Chúng ta rời khỏi nơi này thôi.”

An Ninh Hề ngước mắt nhìn y, “Đi đâu?”

Phong Dực khẽ mỉm cười, “Nàng muốn đi đâu?”

An Ninh Hề suy nghĩ một chút, “Đi tới nơi chàng lớn lên xem chút đi....”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui