Thần Niên oán hận nói: “Là nể tình cơ thể chàng đang bị thương thôi, nếu không ta nhất định sẽ đánh cho chàng một trận!”.
Phong Quân Dương khẽ nhướng mày, hỏi: “Tạ nữ hiệp, nếu trên người ta không bị thương, nàng nghĩ mình có thể đánh thắng được ta sao?”
Cậu này là hỏi Thần Niên. Nhưng khỏi cần phải nghĩ, nếu trên người Phong Quân Dương không bị thương, thì đương nhiên nàng không thể đánh thắng được hắn. Lúc không đánh thắng được thì không thể đánh, lúc đánh thắng được thì lại không nỡ đánh, bất kể có ra sao thì nàng vẫn là người chịu thiệt. Thần Niên hất cằm lên thở phì phì trừng mắt nhìn Phong Quân Dương, nhưng hắn ở bên đó lại không cảm thấy gì mỉm cười, nói trêu: “Không sao, không đánh thắng được thì cũng vẫn có thể cắn ta mà.”
Nói xong sợ Thần Niên trở mặt, không đợi nàng kịp tức giận, Phong Quân Dương đã vội vàng cầm cổ tay nàng dắt ra ngoài, vừa đi vừa thay đổi chủ đề: “Nàng đi tìm Lục Kiêu à? Thế nào rồi? Có hỏi được điều gì không?”.
Nhưng lần này Thần Niên lại không trúng kế nữa, cuối cùng cắn mạnh lên tay Phong Quân Dương một cái xả giận, rồi mới giãy ra khỏi tay hắn, đáp: “Chẳng hỏi được gì hết.”
Phong Quân Dương cũng không tức giận, chỉ dùng tay xoa xoa mu bàn tay mình nhìn nàng cười mà không nói gì.
Thần Niên cắn xong lại thấy hối hận, sợ hắn nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt, bèn vội vàng chạy vượt lên trước mặt hắn hai bước ra khỏi cửa phòng. Ai ngờ vừa ra lại nhìn thấy Thuận Bình đang đứng chờ hầu ở bên ngoài, Thần Niên chợt cảm thấy rất xấu hổ, cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra hỏi Phong Quân Dương: “Vết thương của chàng thế nào rồi? Lão Kiều nói có thể trị khỏi đúng không?”.
“Không sao, cứ từ từ điều dưỡng thì có thể hồi phục lại được.” Phong Quân Dương cười cười, quay đầu lại dặn dò Thuận Bình: “Bảo người đưa cơm lên đi.”
Hai người ăn cơm trưa xong, sau đó lại dính lấy nhau cùng đi tới thư phòng đọc sách. Phủ đệ của Phong Quân Dương tuy rằng do Dương Thành sắp xếp, nhưng số sách có trong thư phòng lại cực kỳ phong phú. Thần Niên đọc không nhiều sách, chẳng qua biết sơ qua được vài chữ. Phong Quân Dương bèn lấy một quyển sách đơn giản dễ hiểu đọc từng câu từng câu cho nàng nghe, phàm có chỗ nào nàng không hiểu thì dừng lại giải thích cặn kẽ cho nàng, vô cùng kiên nhẫn.
Cứ như vậy đọc sách hết non nửa ngày, Phong Quân Dương nhìn nàng nghe rất chăm chú nhưng lại không nhịn được thấy thương, sợ nàng dùng đầu óc quá mức bèn vứt sách đi, kéo nàng đến trước người mình cầm tay nàng dạy viết chữ cho vui. Hai người đang lúc tình nồng, sao có thể chịu được cảnh kề vai áp má như vậy, một bài thơ còn chưa viết xong, cánh môi nóng bỏng của Phong Quân Dương đã rơi xuống bên cổ Thần Niên.
Thần Niên chỉ cảm thấy cả người tê dại, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa là đứng không vững. Cánh tay của Phong Quân Dương vòng lấy thắt lưng nàng, kéo nàng ôm vào lòng mình, khẽ thở hổn hển năn nỉ bằng giọng nói mềm mại: “Thần Niên ngoan, cho ta đi, được không?”.
Lúc này đầu óc Thần Niên nóng sực như nước sôi, sớm đã không thể suy nghĩ được gì, và căn bản cũng chẳng hiểu hắn đang năn nỉ nàng những gì. Chỉ cảm thấy hơi thở của hắn dừng lại bên tai nóng bỏng như xuyên qua da thịt, thanh âm lại thêm trầm khàn quyến rũ, đến khi hắn hỏi đến câu “được không”, thì nàng liền mơ màng gật đầu.
Phong Quân Dương hiểu rằng giờ mình không từ thủ đoạn nào để dụ dỗ Thần Niên là quá mức xấu xa bỉ ổi, nhưng nỗi lo lắng âm ỉ được mất từ tận đáy lòng đối với Thần Niên đã chiến thắng sự kiêu ngạo của bản thân, hắn tự nhủ rằng bất kể sau này có ra sao hắn sẽ luôn đối xử tốt với nàng, nếu nàng trách hắn, hắn sẽ ra sức dỗ dành nàng, để mặc cho nàng đánh mắng trút giận là được.
Nghĩ vậy rồi, lại nghe thấy một tiếng “Ừ” mơ màng phát ra từ cổ họng Thần Niên, cuối cùng hắn cũng không thể kiềm chế thêm được nữa, rút luôn cây bút lông trong tay nàng vứt lên bàn, cánh tay luồn xuống đầu gối, bế ngang nàng lên đi đến chiếc sập mềm trong phòng.
Lúc này trên bầu trời bên ngoài là những ráng mây ngũ sắc, những tia sáng màu sắc sặc sỡ đẹp đẽ xuyên qua lớp cửa kính bằng ngọc ly chiếu vào trong, chảy vào sàn nhà lát đá xanh được cắt mài bằng nước trơn nhẵn, đẹp đến mê mẩn lòng người. Nhưng cho dù có đẹp hơn nữa, thì giờ phút này cũng không thể bì được với đóa hoa hải đường đang khoe nở trên sập đây.
Ngón tay thon dài hữu lực lướt qua như gió xuân thổi khắp mọi nơi, thổi khiến cho những cánh hoa tầng tầng lớp lớp phức tạp kia nở rộ, để lộ ra cơ thể xinh đẹp trắng mịn yêu kiều của thiếu nữ, tựa một nhụy hoa mềm mại, ngậm sương đón gió, dịu dàng yếu đuối, giữa những lay động dường như có hương thơm thấp thoáng theo làn sóng nước dập dềnh lan ra, mê hoặc tâm trí, khiến người ta phát điên.
Trái tim Phong Quân Dương đập đầy rối loạn, nhất thời suýt mất kiềm chế, hắn muốn mặc sức buông thả bản thân, muốn dốc hết tình cảm giày vò cơ thể yếu ớt kiều mỵ trước mắt, nhưng hắn lại mạnh mẽ khống chế sự cuồng nhiệt của bản thân, cố nén dục hỏa xuống yêu thương âu yếm cô gái đang ở dưới người mình, lấy dịu dàng để chống đỡ, những ngón tay cẩn thận miêu tả từng đương cong trên cơ thể nàng, cánh môi nhẹ nhàng lần hôn lên từng tấc da thịt trên người nàng.
Thần Niên chỉ cảm thấy rất nóng, mặt nàng nóng, cơ thể nàng nóng, trái tim nàng lại càng nóng hơn. Đầu óc nàng mơ màng, chậm chạp không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì, nhưng cảm giác trên cơ thể lại vô cùng nhạy cảm, tay của hắn, bờ môi của hắn, mỗi lần hắn chạm vào nàng, mỗi lần hắn nhẹ nhàng áp lên người nàng, nàng đều cảm nhận rất rõ, như in dấu lên trái tim vậy.
Thần trí cứ mơ màng không chân thực như vậy mãi, cho đến khi đầu gối của hắn tách hai chân của nàng ra, chen thân người vào trong, lúc cả cơ thể hắn áp xuống người nàng, có một thoáng đau đớn khiến nàng tỉnh táo lại trong một khoảnh khắc, dưới sự trần trụi, tất cả mọi sự dũng cảm đanh đá lúc trước đã hoàn toàn không thấy đâu nữa, nàng lập tức hoảng hốt đến ngân ngấn lệ, vội vàng dùng tay chống lên lồng ngực đang ép xuống của hắn, còn mình thì co rúm lại, run rẩy nói: “A Sách, đừng, chàng đừng như vậy, ta sợ.”
Nàng hoảng loạn đẩy hắn ra, lật người muốn vơ lấy váy áo của mình, nhưng hắn lại vô cùng ương ngạnh kéo nàng quay trở lại, một lần nữa giam nàng dưới cơ thể mình, sau đó im lặng nhìn nàng, từ từ kéo bàn tay tưởng chừng như mạnh mẽ nhưng thật ra lại rất yếu đuối của nàng ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vương trên khóe mắt, cúi đầu nhẹ nhàng mà thành kính hôn lên môi nàng.
Lại một lần nữa Thần Niên bị nụ hôn của hắn làm cho mềm yếu, nhưng thân thể nàng vừa thả lòng được trong một thoáng, thì eo lưng hắn trong phút chốc lại đưa về phía trước, bản thân không hề do dự đi vào trong cơ thể nàng.
Thân thể Thần Niên lập tức cứng đờ, tiếng kêu đau còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị cánh môi hắn chặn lại. Phong Quân Dương dừng động tác, nhẹ nhàng dịu dàng không ngừng hôn nàng, từ cánh môi đến khóe môi, lại từng chút từng chút một hôn đến vành tai nàng, giọng nói khàn khàn thì thầm: “Thần Niên, ta sẽ đối xử tốt với nàng, hãy ở bên cạnh ta đừng rơi xa ta, được không?”.
Đầu óc Thần Niên là một khoảng không trống rỗng và mờ mịt, không biết nên trả lời sao cho phải. Hắn cũng không đợi câu trả lời của nàng, đã cúi đầu xuống hôn nàng thật sâu. Khác với vẻ cường ngạnh lúc trước, hắn cố ý dịu dàng an ủi cùng lấy lòng, từ đầu đến cuối kìm nén không để dục vọng của bản thân mình bộc phát, mãi cho đến khi cảm thấy cơ thể căng cứng của nàng dần dần thả lòng, mới bắt đầu thử cử động, chậm rãi mà kiên định nghiền nát vẻ ngây ngô còn sót lại của nàng, dịu dàng hết mức có thể, một lần nữa khiến thân thể cứng nhắc của nàng trở nên thả lỏng và nóng sực lên.
Cơ thể Thần Niên thêm một lần nữa không thể chịu được ngọn lửa nóng bỏng. Đầu óc nàng càng thêm mê loạn, cũng không thể nói rõ được cảm xúc của mình trong giờ phút này, rốt cuộc là sợ hãi hay khát vọng, là vui sướng hay bi thương. Hắn gần như vậy, nhưng nàng lại có cảm giác hắn quá đối xa lạ, lông mày của hắn thoáng nhíu chặt, ánh mắt thâm trầm khiến người ta không thể nhìn thấy đáy, cánh môi bình thường quen nhướng lên giờ cũng đang khẽ mím lại.
Chỉ một thoáng chốc vậy thôi, mà nàng không dám nhìn tiếp nữa, chỉ nâng cơ thể lên cánh tay vòng ôm lấy cần cổ hắn, nhắm mặt lại hôn lên cánh môi hắn, từ khẽ khàng đến trằn trọc, rồi hung hăng gặm cắn, dường như chỉ có như vậy mới có thể cân bằng được với sự xâm phạm mạnh mẽ cường thế mãi không ngừng nghỉ dưới người hắn.
Hành động vô ý thức này lại càng khiến Phong Quân Dương vặn xoắn chặt chẽ hơn, sự kích thích khiến hắn như muốn phát điên, cuối cùng tiết tấu của hắn trở nên hỗn loạn, cánh tay ghì siết lấy nàng, liên tục thì thầm gọi bên tai
tên nàng: “Thần Niên, Thần Niên….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...