Thần Niên nhìn kịp thấy khóe môi hắn cong lên đồng tử đột nhiên co lại, đợi
đến khi chữ “Giết” kia được thốt ra, nàng đã kéo Diệp Tiểu Thất nhún
người nhảy vọt lên, thân thể mảnh mai mềm mại như một cành liễu cuốn
trên xà nhà.
Xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng của một làn mưa tên xé gió lao tới,
ngoài một số chỗ trên trần nhà ra, thì đa số đều cắm ngập vào xà nhà,
cũng may căn phòng được xây dựng cao và rộng, xà nhà cũng rất to và
chắc, nên mới miễn cưỡng che được cho thân hình gầy nhỏ của Thần Niên.
Ngược lại, người của Diệp Tiểu Thất lại cao to tráng kiện nên không có
được may mắn ấy, rất nhiều những mũi tên bay sượt qua người, dọa hắn sợ
đến hồn bay phách lạc, vội vàng gào to: “Mau dừng lại! Ta tới để truyền
tin! Á – ”.
Diệp Tiểu Thất hét lên một tiếng thảm thiết, Phong Quân Dương nhẹ nhàng nâng tay lên, lúc ấy Trịnh Luân mới nói “Dừng”, làn mưa tên trong nháy mắt
liền dừng hẳn lại. Lúc ấy Diệp Tiểu Thất lấy tay ôm lấy đùi không ngớt
kêu “Ai da”, nếu không phải Thần Niên giữ hắn rất chặt, thì lúc này sợ
là đã lăn thẳng từ trên xà nhà xuống rồi.
Phong Quân Dương chậm rãi bước từ bên ngoài vào trong phòng, bình tĩnh ngửa đầu nhìn Thần Niên đang ngồi trên xà nhà.
Trong tay Thần Niên lén cầm một cái trâm đã được mài sắc, nhìn chằm chằm
xuống mặt Phong Quân Dương, hận không thể đâm một lỗ lên cái khuôn mặt
dửng dưng bình thản kia của hắn.
Phong Quân Dương sao lại không nhìn ra hận ý trong lòng nàng chứ, những khóe
miệng hắn chỉ khẽ nhếch lên, nhàn nhã hỏi: “Còn không mau xuống đây?”.
Những suy nghĩ liên tiếp đảo tròn trong đầu Thần Niên, phải tính toán làm sao để chỉ dùng một chiêu là có thể khống chế được Phong Quân Dương. Trước
đây nàng học công phu thường giở mánh lới để tránh phải học những bài võ khó, ngoài trừ khinh công là học rất giỏi ra, những môn khác đều học
rất sơ sài, lúc bình thường dùng để dọa người thì còn được, chứ một khi
gặp phải cao thủ đích thực như Phong Quân Dương thì chỉ qua vài chiêu,
lập tức bị rơi xuống thế hạ phong ngay.
Trong lòng Thần Niên lúc này cảm thấy vừa hối hận lại vừa ảo não, cắn chặt
môi do dự mấy lần, cuối cùng mới kéo Diệp Tiểu Thất từ trên xà nhà nhảy
xuống.
Trên đùi của Diệp Tiểu Thất bị trúng một mũi tên, chân vừa chạm đất đã kêu
la thảm thiết ngã lăn ra sàn. Thần Niên vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh xem xét vết thương của hắn, chỉ nhìn thấy trên quần áo hắn bị thủng lỗ
chỗ, vài nơi như bả vai và một bên chân đã chảy máu. Trong đó nặng nhất
một vết thương lớn ở trên đùi, một mũi tên đã bắn vào phần sườn đùi của
hắn, đầu tên còn lộ ra ở đằng sau, giống như bắn xuyên hẳn qua đùi vậy.
Càng nghiêm trọng hơn là trên đầu mũi tên thấp thoáng mang theo màu xanh lam, rõ ràng là được tẩm thuốc độc.
Trái tim nàng vừa đau lại vừa tức, nhất thời trong mắt đầy lệ: “Tiểu Thất!”.
Sắc mặt Diệp Tiểu Thất trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi trên trán to tựa như
những hạt đậu, nếu vẫn còn ở trong trại Thanh Phong như ngày trước, thì
hẳn là đã sợ đến mức kêu cha gọi mẹ từ lâu rồi. Nhưng giờ đang ở trong
địa bàn của Phong Quân Dương, hắn không muốn bị người khác coi thường,
nên gắng nín nhịn cơn đau ở chân, ngẩng đầu nhìn Phong Quân Dương, run
giọng nói: “Mục gia bảo ta mang lời nhắn tới cho ngươi.”
Phong Quân Dương khẽ nhướn mày, có phần bất ngờ về việc Mục Triển Việt gửi lời nhắn cho mình, “Lời nhắn thế nào?”.
Diệp Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, đôi môi dày run run mấy bận, mới có thể nói được ra tiếng: “Mục gia nói hiện giờ ông ấy có việc trên người,
không thể đến theo lời mời của Thế tử gia được, Thần Niên trước tiên cứ
để lại chỗ của người, mong Thế tử gia quan tâm chăm sóc con bé một thời
gian, ngày sau ông ấy sẽ tới đăng môn nói lời cảm tạ.”
Mấy câu hắn nói nửa kiểu văn chương nửa kiểu thôn dã, nghe không thuận tai
chút nào. Phong Quân Dương nghe xong ngẩn người hồi lâu, tuy tức giận
nhưng vẫn nở nụ cười, hỏi lại: “Đây không phải là đang phó thác Tạ cô
nương cho ta sao?”.
Chân của Diệp Tiểu Thất bị thương nặng, nhất thời đau đến nỗi không thốt nổi lên lời, chỉ biết ôm chân nhỏ giọng rên rỉ. Thần Niên tuy cũng ngạc
nhiên về việc tại sao nghĩa phụ lại bảo Diệp Tiểu Thất nói những lời
này, nhưng nàng lại càng nóng lòng lo cho thương thế của Diệp Tiểu Thất
hơn, liền quay đầu lại hét lên với Phong Quân Dương: “Nhanh mời đại phu
cho hắn đi!”.
Phong Quân Dương lạnh lùng hỏi lại nàng: “Trước giờ cô đều cầu xin người khác với cái giọng điệu đó sao?”.
Thần Niên cắn môi, oán hận nhìn hắn. Nếu như giờ phút này người trúng tên là nàng, đừng nói là cầu xin người khác, nàng sợ là mình sẽ lao bổ về phía hắn, dù có liều mạng cũng phải đâm lên người hắn một lỗ. Nhưng giờ
người bị thương nặng lại là Diệp Tiểu Thất, sao nàng lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc sự sống chết của hắn được.
Phong Quân Dương vẫn đứng ở trên cao nhìn xuống nàng.
Cánh môi của Thần Niên đã bị cắn cho bật máu, cuối cùng vẫn là chậm rãi cúi
người xuống, đầu chạm đất, khổ sở cầu xin: “Xin Thế tử gia cứu lấy Tiểu
Thất.”
Phong Quân Dương rõ ràng là cố ý muốn bẻ gãy sự kiêu ngạo của nàng, nhưng khi thật sự nhìn thấy nàng cúi đầu vì tên Diệp Tiểu Thất kia, thì trong
lòng hắn lại có chút không thoải mái, không nhịn được khẽ hừ lạnh một
tiếng, “Sớm biết như vậy, sao vừa nãy còn phải sống chết cương cường làm gì!”.
Thần Niên chưa từng phải chịu nỗi nhục nhã như thế này bao giờ, nàng cúi đầu sát mặt đất, căn chặt khớp hàm, lửa giận trong lòng không có nơi nào để xả, hận không thể mở to miệng cắn mấy viên gạch trên sàn nhà cho bõ
tức.
Lại nghe thấy tiếng Phong Quân Dương nói: “Trịnh Luân, gọi người tới xem xét vết thương cho hắn ta đi.”
Trong đám tùy tùng của Phong Quân Dương có người biết y thuật, nên không cần
phải ra ngoài mời đại phu nữa. Chỉ lát sau, Trịnh Luân dẫn một người đàn ông trung niên bước vào trong phòng. Người này trước tiên hành lễ với
Phong Quân Dương, rồi mới tới xem xét vết thương cho Diệp Tiểu Thất, ông ta nói: “Tuy rằng có chạm vào xương, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút
thì vài ngày sau là có thể đi lại được bình thường.”
Diệp Tiểu Thất đau đến nỗi toàn thân vã mồ hôi lạnh, quần áo cũng bị thấm
ướt đẫm, hoàn toàn dựa vào sự kiên cường để chống đỡ thể diện, giờ nghe
bảo chân mình sẽ không bị phế, trong lòng nhất thời vui mừng khôn xiết,
vội vàng hỏi lại: “Sau này sẽ không bị què chứ?”.
Người này không đáp, đưa cho hắn một viên đan dược, “Ăn cái này trước đi, ta sẽ rút mũi tên ra cho cậu.”
Diệp Tiểu Thần liếc nhìn Thần Niên trước, thấy nàng khe khẽ gật đầu, mới
nhận lấy viên đan dược nhét vào miệng, lát sau liền cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ màng. Vị đại phu chỉ đạo mọi người tiến vào đỡ Diệp Tiểu
Thất lên giường, Thần Niên muốn đi theo giúp một tay, nhưng mới đi được
vài bước đã bị Phong Quân Dương gọi lại.
Hắn lạnh nhạt nói: “Cô đi theo ta.”
Thần Niên nhìn về phía hắn, rồi lại quay đầu nhìn Diệp Tiểu Thất đang hôn mê bất tỉnh, nhẹ giọng năn nỉ hắn: “Ta đợi Diệp Tiểu Thất không sao nữa
rồi sẽ đi theo ngươi được không?” Phong Quân Dương chậm rãi lắc đầu:
“Không được.”
Thần Niên hận hắn, hận đến nghiến răng, nhưng tính mạng của bản thân và Diệp Tiểu Thất lại ở trong tay hắn, không dám không nghe lời, chỉ có thể sầm mặt đi theo hắn ra ngoài.
Đám thị vệ mặc áo đen trong sân đã lui ra khá nhiều, chỉ còn lại Trịnh Luân và một vài thị vệ thân cận vẫn đang ở lại. Phong Quân Dương cũng không
nói lời nào, chỉ chắp tay sau lưng ung dung bước đi. Thần Niên đợi mãi,
không thấy Trịnh Luân và đám người kia có ý rời khỏi chỗ đứng, đành phải tự mình đi theo sau lưng hắn. Đi rất lâu cũng không thấy Phong Quân
Dương có ý định dừng lại, nàng không nhịn nổi lớn tiếng hỏi: “Ngươi định dẫn ta đi đâu?”.
Phong Quân Dương liền dừng bước, quay người lại nhìn Thần Niên, hỏi lại nàng: “Tiểu viện kia cô không thể ở tiếp được nữa, cô nói thử xem ta có thể
dẫn cô đi đâu được?”.
Thần Niên liếc nhìn một cái sân cách đó không xa, thấp thoáng nhận ra đó là
nơi ở của Phong Quân Dương. Nàng lập tức nghiêm mặt, trong lời nói mang
theo một nửa uy hiếp: “Nếu như nghĩa phụ muốn tới đây cứu ta ra, thì
ngươi có giấu ta ở đâu cũng vô dụng thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...