Giản Ninh Xuyên vừa nghe thấy Điền Na La nói “thầy Hoắc” tới rồi, liền không tự chủ được mà sốt sắng.
Lần trước gặp nhau quá xấu hổ, cậu nói chuyện không biết chừng mực, sau đấy còn cố ý tránh mặt, cự tuyệt giao lưu với Hoắc Phù; hiện tại có việc xảy ra, lại phiền tới Hoắc Phù ra tay xử lý hộ. Tuy đây quả thực là chức trách của người đại diện, nhưng cậu ít nhiều cũng cảm thấy hơi mất mặt.
Cậu ngượng không dám ngắm vuốt trước mặt Điền Na La, lén lút dùng điện thoại làm gương soi, cảm thấy dáng vẻ vừa mới khóc xong không đẹp trai lắm.
Tại sao vừa nãy lại khóc cơ chứ! Thật là!
Nhưng Hoắc Phù không đến đây, mà đi thẳng tới gặp đạo diễn Trần.
Điền Na La ngồi ở bên cạnh, mơ màng sắp ngủ, không còn trạng thái căng thẳng hay tức giận, hiển nhiên việc Hoắc Phù tới là liều thuốc an thần của cô, vấn đề trước mắt không còn là vấn đề nữa.
Chẳng biết là bị cô lây hay thế nào, Giản Ninh Xuyên cũng an lòng hơn không ít, nhưng cùng lúc đó lại nảy sinh một nghi vấn, Hoắc Phù sẽ xử lý chuyện này thế nào? Trực tiếp tranh luận với Triệu Đạt Luân ư? Không tưởng tượng ra được cảnh Hoắc Phù cùng người khác cãi nhau đến đỏ mặt tía tai sẽ thế nào.
Trong thời gian chờ đợi, Tần Trận lại gửi đến một bức ảnh chụp hộp cơm của đoàn phim bên ấy, trứng chưng cà chua mà chẳng thấy trứng đâu, mấy cọng khoai tây xào heo héo, còn có hai miếng thịt lợn trông sai trái vô cùng.
Giản Ninh Xuyên trả lời lại: “Má! Má thảm quá má ơi!”
Tần Trận: “U hu hu.”
Giản Ninh Xuyên nhìn lên tấm ảnh cậu trai được gửi tới hôm qua: “Thụ nhà mày được đấy.”
Tần Trận: “Ha ha ha ha ha phải không? Đáng tiếc là đứa ngốc.”
Giản Ninh Xuyên: “Kể đi xem nào?”
Tần Trận: “Hôm qua đoàn phim liên hoan, tao với cậu ta hàn huyên vài câu, dù tao có bị lừa tới, nhưng cát xê vẫn được trả bình thường, mày đoán xem cậu ta ký hợp đồng thù lao bao nhiêu?”
Giản Ninh Xuyên đoán một con số rất thấp: “Khoảng 340 triệu?”
Tần Trận: “Được thế đã sướng! Một nửa!”
Giản Ninh Xuyên: “Đoàn phim lòng dạ thâm hiểm!!!”
Tần Trận: “Đúng không? Vốn dĩ tao đang bất mãn vì bị lừa, nghe cậu ta nói thế bỗng thấy an ủi lắm, đoàn phim đối xử với tao vẫn tốt chán.”
Giản Ninh Xuyên: “Thụ nhà mày bị lừa mà mày còn thấy an ủi?”
Tần Trận: “Mày nói đúng, tao phải đối xử tốt với thụ nhà mình, hai miếng thịt lợn trong hộp cơm nhường cho cậu ta, nhìn coi lông còn chưa được cạo sạch này.”
Giản Ninh Xuyên: “Cút ngay! Mày là thằng công cặn bã.”
Cơn buồn ngủ của Điền Na La qua đi, tỉnh táo lại, hỏi: “Cục cưng, nói chuyện với ai đấy?”
Giản Ninh Xuyên: “Bạn học ạ.”
Điền Na La không hỏi tiếp, lấy mỹ phẩm từ trong túi ra trang điểm lại.
Giản Ninh Xuyên thôi không tán phét với Tần Trận nữa, nghĩ thầm ‘con gái trang điểm vì người mình thương’, chị ấy muốn xinh hơn cho Hoắc Phù ngắm à? Bỗng nhiên bổ não quá đà rằng Điền Na La thầm mến Hoắc Phù nhiều năm, tình thầy trò ngược tâm như phim 8h tối.
Khóe mắt Điền Na La liếc thấy vẻ mặt của Giản Ninh Xuyên, cười nói: “Làm gì mà nhìn chị chằm chằm thế? Bị chị hớp hồn rồi à?”
Giản Ninh Xuyên: “… Màu son của chị đẹp thật đó.”
Điền Na La nói: “Chờ tẹo nữa chị gửi hình cho em, sau này có bạn gái thì biết đường mà tặng.”
Giản Ninh Xuyên hàm hồ “Ừm” một tiếng.
Điền Na La: “Cục cưng có bạn gái chưa?”
Giản Ninh Xuyên: “Chưa có ạ.”
Điền Na La trang điểm xong, vừa cất đồ vào túi vừa nói: “Sau này có quen bạn gái, đừng kể cho thầy Hoắc nhé.”
Giản Ninh Xuyên: “Tại sao???”
Điền Na La nói: “Thầy Hoắc chưa từng quen bạn gái, thanh niên yêu nhau đừng kích thích thầy.”
Giản Ninh Xuyên: “Chưa từng quen á? Là có ý gì?”
Điền Na La cười thần bí: “Ý trên mặt chữ đó, tí em hỏi thầy thử xem.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hổng lẽ! Hoắc Phù cong thật à?
Một lát sau, Hoắc Phù · không rõ cong hay thẳng · gọi điện thoại tới, bảo Điền Na La dẫn Giản Ninh Xuyên qua đó.
Đạo diễn Trần, giám chế, biên kịch đều có mặt, thêm một người đàn ông trung niên mà Giản Ninh Xuyên chưa thấy bao giờ. Mấy người đứng tán gẫu chung một chỗ, Hoắc Phù cũng ở đó, chắc hẳn là đi thẳng từ lễ trao giải tới đây, trên người vẫn mặc tây trang, áo vest cởi ra khoác trên khuỷu tay, đeo kính không gọng, trên mặt là nụ cười tự tin khéo léo.
Điền Na La đẩy Giản Ninh Xuyên đến đằng trước, bảo cậu chào hỏi từng người ở đây, thế mới biết người đàn ông lạ mặt kia là nhà sản xuất.
Đạo diễn Trần không đầu không đuôi nói: “Thằng bé này được lắm.”
Nhà sản xuất gật đầu, nói: “Rất tốt.”
Mấy người họ đều cười nhìn Giản Ninh Xuyên.
Giản Ninh Xuyên bị cười cho choáng váng, hố trong não tự động mở ra, nghĩ thầm, chắc không phải Hoắc Phù muốn mấy ông lớn này quy tắc ngầm cậu chứ?! Làm sao thế được, chưa tính tới chuyện không thể có nhiều đại lão gay như vậy, cho dù có, Hoắc Phù cũng không để cậu đi, tự Hoắc Phù đi còn tin được. Hoắc Phù từng bị quy tắc ngầm chưa? Nếu như Hoắc Phù cong í.
“Nghĩ gì thế?” Hoắc Phù kéo cánh tay cậu, để cậu đứng bên cạnh mình, dùng giọng điệu như người lớn trách mắng trẻ con trong nhà, cười nói: “Chả hiểu cả ngày nghĩ gì trong đầu, thoạt nhìn trông rõ thông minh, ai ngờ lại là một nhóc ngốc? Chẳng trách khiến anh Đạt Luân hiểu nhầm.”
Mấy người bên cạnh đều cười, cười đến là khoa trương, ai cũng đeo mặt nạ.
Giản Ninh Xuyên đã hơi hiểu, Hoắc Phù đang tự cấp cho việc này một cái bậc thang, dù Triệu Đạt Luân không ở đây, nhưng những lời này kiểu gì cũng có người truyền vào tai gã.
Mấy đại lão đánh giá Giản Ninh Xuyên, nhưng không nói gì với cậu, Hoắc Phù ra hiệu bảo Điền Na La dẫn cậu rời khỏi, nói: “Cậu đi chơi đi, chờ xong việc tôi sẽ tìm cậu.”
Giản Ninh Xuyên lại choáng váng theo Điền Na La trở về. Điền Na La đưa cậu lên xe, dặn cậu đừng chạy loạn, còn bản thân rời đi.
Một mình cậu ngồi trong xe nói linh tinh, nghĩ bậy nghĩ bạ, xem chuyện này cần giải quyết thế nào, chờ chút nữa phải ở chung với Hoắc Phù ra sao mới thích hợp.
Không lâu sau, cửa xe ầm một tiếng mở ra từ phía ngoài, Hoắc Phù trở lại, hắn mở cửa ra nhưng không vội bước vào, chỉ đứng ở bên ngoài, hai tay chống khuôn cửa, cơ bắp trên cánh tay cân xứng đẹp đẽ.
Hắn nghiêng đầu nhìn Giản Ninh Xuyên.
Giản Ninh Xuyên không biết hắn muốn thế nào, vẻ mặt mờ mịt, trong lòng lại hơi sốt sắng.
“Tiểu Giản.” Hoắc Phù đau thương nói: “Tôi vì chuyện này của cậu mà hi sinh rất nhiều.”
Giản Ninh Xuyên: “…” Hoắc Phù thật sự bị quy tắc ngầm sao??? Không thể nào!!!
Hoắc Phù · trịnh trọng nghiêm túc · tiếp tục đau thương: “Tôi phải mời bọn họ ăn tối, cậu biết mà, tôi không ăn được, chỉ biết ngồi nhìn thôi, phải nói là vô cùng thê thảm.”
Giản Ninh Xuyên: “…” Anh có bệnh hả! À đúng, anh thật sự có bệnh.
Hoắc Phù lên xe, trở tay đóng kín cửa, nói: “Vì thế cậu phải báo đáp tôi nha.”
Trên xe chỉ có hai người bọn họ, cửa vừa đóng, không gian trong xe vốn rộng rãi, nhưng đột nhiên Giản Ninh Xuyên lại cảm thấy nhỏ hẹp vô cùng, thậm chí đến hô hấp cũng trở nên khó khăn, hỏi: “Anh muốn báo đáp kiểu gì?”
Tuy cậu hỏi vậy, nhưng trong lòng hiểu rất rõ Hoắc Phù chỉ đang nói nhảm nói xàm, quen thói ném thính lung tung, không có bất cứ ý tứ nào khác. Là cậu lại đang tưởng bở, là cậu lại nghĩ quá nhiều. Điền Na La ngày nào cũng gọi cậu ‘cục cưng ơi cục cưng à’, nhưng cậu nào có suy nghĩ gì? Thừa nhận đi, cậu chính là thích Hoắc Phù. Thế nhưng thích thì có ích gì, Hoắc Giả Nai chỉ đang đùa giỡn cậu thôi.
Nhưng mà một giây sau, Hoắc Phù lại nói: “Tiểu Giản, yêu đương với tôi đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...