Tôi là Catharine, một y tá quèn được nữ thần may mắn ưu ái, bởi vì nơi tôi làm việc là bệnh viện có trang thiết bị hiện đại nhất nước M.
Vài ngày trước, nơi đây đã xảy ra một chuyện khiến tôi không thể nào tưởng tượng nổi, tôi kể chuyện này cho bạn mình nghe, cô ấy đáp rằng bản thân cũng chưa từng nhìn thấy chuyện như thế bao giờ.
Đêm hôm đó, trùng hợp ngay ca trực của tôi, tôi nhàm chán ngồi ơ bàn trực, lát nữa còn phải đi kiểm tra tình trạng bệnh nhân.
Bên ngoài bỗng trở nên ồn ào, có tiếng thắng xe cà xuống mặt đất, tôi phóng tầm mắt từ bệnh viện ra ngoài, không chỉ tôi mà cả trưởng khoa và y tá các khoa khác cũng tò mò nhìn ra.
Rốt cuộc là nhân vật lớn nào mà có thể khiến cho cả viện trưởng xuất hiện, tôi tò mò đi theo họ, nhưng lúc đó trời đã tối, thành thử tôi chẳng xem được gì.
Cho đến khi băng ca được đẩy vào trong, mọi người xung quanh đều rối cả lên, tôi thề với Chúa, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bệnh nhân bị thương nặng như vậy.
Người đàn ông kia có mái tóc màu vàng, đôi mắt xanh lục, hắn đẹp đẽ tựa như thiên sứ trong kinh Thánh.
Trên người hắn trải đầy vết đạn lớn nhỏ, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ quần, tôi cam đoan hắn đã mất rất nhiều máu.
Hắn ôm một cậu thanh niên trong lòng, không sai, nhìn dáng dấp thì là một câu trai phương Đông.
Người kia có vẻ bị thương nặng hơn hắn.
Cho dù mất rất nhiều máu, nhưng khí chất của hắn vẫn khiến mọi người sợ hãi, tôi thì lại thấy hắn rất giống vị vua sư tử sắp sửa mất đi bạn lữ của mình.
Đôi môi tái nhợt nở nụ cười ôn nhu nhìn người trong lòng, đôi tay dịu dàng ôm lấy cậu trai, như thể cậu là cả thế giới của hắn.
"Em ấy chưa chết, tôi bảo các người cứu em ấy trước!" Người đàn ông gào thét, mọi người xung quanh đều nơm nớp lo sợ.
Lập tức có người bế cậu trai trong lòng hắn ra đặt lên giường, người đàn ông cố hết sức đứng dậy, đôi mắt trông như phỉ thúy trân trọng nhìn người trên giường, hắn hôn nhẹ lên trán cậu, miệng thấp giọng lẩm bẩm: "Chờ anh, bảo bối."
Vốn dĩ tôi không hiểu hai chữ "chờ anh" nghĩa là gì, nhưng sau khi xem cách mà bọn họ ở chung với nhau, tôi mới nhận ra, nếu cậu trai phương Đông kia có mệnh hệ gì, người đàn ông đó chắc chắn sẽ chết theo cậu!
Điều này làm tôi nhớ đến một loại động vật ——— chim Nhạn (*).
(*): Bản tính của chim nhạn là trung trinh, một khi nó đã lựa chọn người bạn đời thì sẽ chung thủy đến cùng.
Dù chỉ là một loài chim, nhưng nó luôn biết dành tình cảm sâu đậm cho nửa kia, luôn chân thành không thay đổi
Ngườ theo người đàn ông vào đây khuyên hắn mau vào phòng phẫu thuật, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng người đàn ông lại nhìn một nhóm bác sĩ đẩy bảo bối của hắn đi, đôi mắt hắn ghim chặt vào phòng phẫu thuật, đôi môi tái nhợt mím chặt, tôi loáng thoáng nghe thấy hắn nói: Tôi phải đợi bảo bối của mình.
Hắn không kiên trì được lâu, cơ thể mất quá nhiều máu của hắn có thể kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy hắn bất tỉnh ngã xuống, may là có người đỡ được hắn, vội vàng đặt hắn lên giường, đưa tới phòng phẫu thuật.
Hắn thật sự rất đẹp, đến tận khi về nhà tôi vẫn còn nghĩ đến hắn.
Nhưng tôi biết, hắn và cậu trai phương Đông kia là người đồng tính.
Mầm non trong lòng còn chưa kịp lớn lên, đã bị tôi tự tay bóp chết.
...!
Sau đó thì, tôi được nghe kể lại rằng, cậu trai Đông phương kia đã được cứu sống, viên đạn thiếu chút nữa bắn trúng trung tâm nội tạng, cả hai người họ nhất định là con dân ngoan đạo, nên mới được Thượng Đế che chở đến vậy.
Vài ngày sau, người đàn ông tỉnh lại sớm hơn cậu trai, cũng nhờ vào tố chất thân quá tốt của hắn.
Hai người họ cùng nằm ở phòng VIP của bệnh viện.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng ấm áp, thôi thúc con người chìm vào giấc ngủ, tôi đi vào phòng bệnh.
Toàn bộ cơ thể người đàn ông quấn đầy băng vải, tay bó bột quấn trên cổ, hắn bắt một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường bệnh cậu trai kia, dùng cánh tay không bị thương nắm chặt tay phải cậu, môi đặt lên mu bàn tay cậu, dưới ánh mặt trời, có thể mơ hồ thấy được gân xanh hiện lên dưới bàn tay kia.
Người nọ rất để ý đến hình tượng của mình, mỗi ngày đều phải cạo râu sạch sẽ, tôi nghĩ là vì hắn muốn khi cậu trai tỉnh lại, có thể nhìn thấy dáng vẻ hoàn mỹ nhất của hắn.
Gương mặt của cậu trai trên giường vô cùng tái nhợt, không thể không nói, cậu trai này cũng rất đẹp, không phải vẻ đẹp trai sắc bén của đàn ông, mà là vẻ đẹp thiên về dịu dàng, ôn hòa, một vẻ đẹp hết sức đặc biệt của người phương Đông.
Tôi biết người đàn ông kia là một nhân vật lớn nên không dám tiếp tục nhìn cậu trai nữa, vội vàng ghi chép tình trạng của bọn họ, lại hỏi thêm vài vấn đề, xong xuôi tôi đóng hồ sơ chuẩn bị rời đi.
Lúc ra ngoài tôi nhìn thấy trên cổ người đàn ông có đeo sợi dây chuyền hình thánh giá, quả nhiên, hắn là một tín đồ cơ đốc giáo ngoan đạo.
...!
Dạo gần đây lại có thêm chuyện, đối với tôi thì đây là một chuyện hệ trọng, bởi vì cậu trai phương Đông đã tỉnh, à không, phải gọi là Cố Ly, nhắc tới cái tên khó đọc này, tôi liền cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Tôi chạy tới phòng bệnh của cậu, muốn nhìn xem mặt mũi Cố Ly ra sao.
Đi tới cửa, nhìn cửa được khép hờ, tôi không dám tiến vào, bởi vì gần đây tôi được nghe quá nhiều chuyện liên quan tới người đàn ông kia, mà dù là câu chuyện nào thì cũng đều khiến tôi kinh hồn bạt vía, may là tôi buông bỏ tâm tư ngay từ đầu.
"Anh là ai?" Giọng nói khàn khàn đâm vào lỗ tai tôi.
Lạy Chúa ơi, mất trí nhớ?
"Cục cưng không nhớ anh?" Anh là người yêu của em."
Một hồi yên lặng, tôi gấp đến mức cào cấu bản thân,cơ thể khẩn trương nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai đi qua đây.
"Anh làm thế nào để chứng minh."
"Anh nhớ trên nách cục cưng có một nốt ruồi, trên mông có hai, bắp đùi...."
"Được rồi được rồi...." Tôi có thể mường tượng ra biểu tình như giẫm trúng phân của cậu.
"Cho nên anh là người yêu của tôi, vậy thì tôi tên gì."
"Em là Cố Ly, tiểu Cố Ly của anh, cũng là cục cưng của anh." Người đàn ông nhịn cười nói.
"Anh đừng lừa gạt tôi, tôi nhớ là, tính hướng của tôi thích nữ, mặc dù tôi không nhớ rõ lắm." Tiếp theo là tiếng lật chăn, cậu trai do dự hỏi: "Tôi muốn hỏi, nếu chúng ta thật sự là người yêu, vậy chúng ta có cái đó không?"
Chúa ơi, tôi cũng muốn biết, tôi vò đầu bứt tai.
"Cục cưng nghĩ sao."
"Bà nó, không lẽ là thật..." Cậu trai chửi thầm, thanh âm hạ thấp: "Là ai đè ai vậy..."
Một hồi tĩnh lặng, đang lúc tôi nghi ngờ thật sự không có gì xảy ra, người đàn ông chợt cất tiếng: "Có chuột con chạy nhảy ngoài hành lang, cục cưng chờ anh một chút."
Hắn vừa nói xong, tai tôi đã nghe thấy tiếng bước chân, máu huyết lập tức dâng trào, tôi nhận ra mình vừa làm một chuyện rất ngu xuẩn, thế nào mà tôi lại dám nghe lén chuyện của ma quỷ.
Tôi hoảng loảng bỏ chạy, toàn thân đổ đầy mồ hôi, sau lưng vang lên âm thanh biếng nhác của người đàn ông: "Cục cưng, chuột con chạy rồi....Em nghĩ anh có nên giải phẫu nó hay không?"
"Anh thật sự là người yêu của tôi à? Tôi thấy anh là một tên biến thái thì có!"
"Được rồi, vậy thì nghe lời cục cưng....Bỏ qua cho nó...."
Tiếng động sau lưng ngày một nhỏ, mồ hôi làm đồng phục y tá của tôi ướt sũng, tôi phát hiện tôi đã giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Từ đó tôi trở dè dặt cẩn thận hơn, rất sợ không giữ được mạng mình, trong lúc vô tình gặp lại bọn họ, tôi mới sâu sắc hiểu được người đàn ông kia yêu thích Cố Ly đến nhường nào.
Nhưng tôi vẫn tò mò là ai đè ai nhỉ.
Một ngày nọ, tôi đi ngang phòng bệnh của họ, cho dù hiệu quả cách âm rất tốt nhưng vẫn có thể nghe thấy bên trong có tiếng người kêu rên.
A a a, Chúa mới biết, số mạng của tôi tốt bao nhiêu.
Về sau, bọn họ xuất viện, tôi mới biết, ông chủ sau lưng bệnh viện này là người đàn ông kia.
Tôi, chúc bọn họ hạnh phúc.
...!
Người đàn ông bảo hộ cậu ấy rất tốt, tôi chỉ có thể thông qua tivi, báo chí nhìn thấy bóng dáng họ, suy đoán bọn họ sống như thế nào.
Người đàn ông phân chia lại quyền lực của mình, cùng cậu trai đi rất nhiều nơi, tôi nghĩ chỉ cần cậu trai kia muốn thứ gì, người nọ đều sẽ đích thân đưa tới trước mặt cậu, bởi vì người nọ cưng chiều cậu ấy đến vậy mà.
Tôi nghĩ đó là thời khắc tự do nhất của họ.
Không lâu sau bọn họ kết hôn rồi, đó là một hôn lễ vô cùng trang trọng.
Sau đó tôi cũng kết hôn, bị hôn nhân và con cái trói buộc, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ.
Nhìn bé con thả điều cách đó không xa, tôi gọi lũ trẻ về nhà ăn cơm.
Bọn nhỏ nhảy cẫng hoan hô, đứa con lớn của tôi lỡ làm mất con diều của nó, phải rồi, khi nãy tôi vừa cho phép con bé đi thả diều.
Con diều chao đảo trên bầu trời xanh biếc, càng bay càng xa, tôi nghĩ nó sẽ không quay về nữa.
Ăn buổi cơm dã ngoại xong, chúng tôi về nhà, không ngờ là con diều kia lại vướng ngay bụi cỏ chúng tôi đi ngang.
Hóa ra cho dù đi đến đâu, nó cũng sẽ trở lại.
Lúc tôi và chồng đang ăn cơm, anh ấy chỉ vào tin tức trên tờ báo.
Nói K thị vỡ nợ, chuyện năm xưa bị khui ra, không ngờ chủ tịch K thị lại là tên tội phạm giết người, còn cầu xin người khác nhận tội thay mình.
Năm đó tụ điểm ăn chơi lớn nhất cả nước bị triệt phá, tội ác ẩn sau lớp vỏ hoà nhoáng đã khiến nhân dân vô cùng phẫn nộ, đến nay hễ là phạm tội có liên quan đến tư bản đều sẽ khiến nhân dân vô cùng căm phẫn.
Theo pháp luật quy định, kẻ phạm tội sẽ bị tống vào ngục.
Hắn không thể nào trốn khỏi nơi đó, nghe bảo nơi đó tựa như địa ngục, sau tôi nghe người ta nói hắn ở trong đó bị đánh đập hành hạ, cuối cùng chết thế nào tôi cũng không biết, nghe chồng tôi nói, hắn chết rất thê thảm.
———————————————————————————
Clarance không phải tín đồ của Chúa, hắn không tin vào Chúa, tín ngưỡng của hắn chỉ có Cố Ly, chỉ vì Cố Ly mà hắn tin vào Chúa, hy vọng Chúa đừng mang Cố Ly đi.
Hết chương 14.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, sức khoẻ dồi dào, luôn luôn bình an hạnh phúc nhé ????
Còn một kết thúc nữa là chúng ta sẽ chia tay với Cố Ly và Clarance rồi, không biết mọi người thấy sao chứ với mình thì bộ truyện này tuy theo mô tuýp thông thường, nội dung không có gì đặc sắc những có vài ẩn dụ của tác giả khiến mình thấy truyện vẫn rất có ý nghĩa, chí ít là đối với một người editor như mình cảm nhận là vậy.
Mình vừa mới nghía được một bộ cũng khá ổn, là đoản văn thôi nhưng để mình xin bản raw đã, vì mình không tìm được bản raw bộ này nên chưa chắc có edit được hay không..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...