Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Rồi!

Cuối cùng, Tiêu Niên vẫn là buông lỏng cánh tay của Lục Tri Chu.

Sau đó, cậu nghe thấy Lục Tri Chu cười khẽ một tiếng.

Đồ tồi họ Lục này thật là quá đáng!

Tiêu Niên rất muốn tức giận, nhưng rõ ràng bây giờ chưa được, cậu có chuyện khác cần làm xong.

Không, hẳn là nên nói như vầy.

Cậu có chuyện khác phải bị làm.

Trước giờ, Lục Tri Chu đùa giỡn cậu đều rất đúng mực, vừa đến điểm dừng là thôi, cào đến điểm ngứa của Tiêu Niên là buông.

Thời gian còn lại, Lục Tri Chu bắt đầu đối xử tốt với cậu.

Buông tay ra là tín hiệu đầu tiên, chủ động hôn lại là tín hiệu thứ hai mà Tiêu Niên đưa ra.

Sau đó, hơi thở của Lục Tri Chu cũng nặng nề hơn, Tiêu Niên cảm nhận được, bởi vì nóng, Lục Tri Chu xốc chăn lên, cũng thuận tiện tắt đèn đi.

Tiêu Niên rất thích làm với Lục Tri Chu ở trong hoàn cảnh mờ tối nhưng không quá tối tăm thế này, cậu có thể nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Lục Tri Chu.

Dưới hoàn cảnh thế này, rất nhiều thứ phảng phất như được phủ một tấm màn sa đen mỏng, mông lung, lúc mờ lúc tỏ.

Hoặc là, trên tường sẽ phản chiếu cái bóng của bọn họ, mà cái bóng kia, sẽ có cùng động tác với họ, nhưng bởi vì nguyên nhân ánh sáng nên sẽ không quá rõ ràng, đường nét mơ hồ.

Ví dụ như hiện tại, hai người thay đổi một chút, lúc Tiêu Niên quỳ gối, thì đồng thời, cũng nhìn thấy bức tường phía bên phải mình và Lục Tri Chu.

Cái bóng hiện ra là vì rèm cửa sổ chưa được kéo hết, bên ngoài là ánh đèn vàng ấm lạnh không biết, vẩy lên rất nhiều màu vàng ấm trên bức tường trắng.

Đây là loại thị giác ngôi thứ ba không trọn vẹn, cậu có thể nhìn thấy cái bóng của bọn họ hiện lên trên ánh sáng vàng ấm đó, như vậy rồi như vậy.

Cậu có thể mơ hồ nhìn thấy cánh tay của Lục Tri Chu vòng qua giữ lấy vai cậu, cũng nhìn thấy Lục Tri Chu cúi đầu, hôn lên xương quai hàm của cậu.

Sau đó, trên cái bóng đen lớn này, hai người dần dần đến gần nhau, người nằm gần phía bên tường đang đặt nắm tay ở bên đầu giường.

Có lẽ là hình ảnh thứ hai này càng tạo cho Tiêu Niên ấn tượng thị giác mạnh mẽ, dù Lục Tri Chu đã đủ chậm, cậu vẫn có cảm giác choáng ngợp trong nháy mắt.

Đại lượng không khí bị hít ngược vào cổ họng, cậu không còn rảnh nhìn bóng hình gì nữa, việc có thể làm chỉ là dùng một tay bắt lấy cánh tay của Lục Tri Chu, một tay thì nắm lấy đầu giường.

“Đang nhìn cái gì?”

Lục Tri Chu ôm lấy eo hông Tiêu Niên.

Chờ Tiêu Niên thở gấp một hơi ra khỏi miệng xong, cậu mới có thời gian trả lời Lục Tri Chu: “Cái bóng.”

Lục Tri Chu theo tầm mắt của Tiêu Niên nhìn qua, ngay sau đó, Tiêu Niên nghe thấy tiếng cười của Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu: “Đẹp chứ?”

Người này hỏi thì hỏi đi, động cái gì.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Tiêu Niên phát ra một tiếng hừ nhẹ từ xoang mũi.

Cậu không trả lời, hỏi lại Lục Tri Chu: “Anh cảm thấy đẹp à?”

Lục Tri Chu so với cậu thì thẳng thắn hơn nhiều: “Đẹp.”

Tiêu Niên cũng mạnh miệng, nói đến miễn cưỡng thật sự: “Vậy em cũng cảm thấy đẹp.”

Lục Tri Chu rõ ràng là không hài lòng.

Kết quả chính là Tiêu Niên hô lên một tiếng.


Kêu xong mới nhớ hiện tại vẫn đang ở nhà bà nội.

Vì thế, một hơi tiếp theo liền nuốt xuống.

“Lục Tri Chu!”

Tiêu Niên thấp giọng gọi hắn.

Lục Tri Chu biết rõ còn cố hỏi: “Uhm?”

Tiêu Niên thấp giọng: “Em không chơi với anh nữa.”

Ngoài miệng vừa dứt lời, người cũng bò về phía trước.

Nhưng cũng chẳng có ích gì, chưa bò được nửa centimet đã bị người nọ kéo về.

Đồng thời, Lục Tri Chu cũng nói một câu: “Hôm nay, có một cậu họ Tiêu nói muốn khóc cho anh xem.”

Tiêu Niên cười: “Ai vậy? Em đâu biết.”

Cậu nói không biết thì có ích gì.

Lục Tri Chu có rất nhiều biện pháp để cậu biết.

Mười giây sau.

“A, a, biết, biết.” Tiêu Niên suýt thì thở không kịp.

Khoé miệng Lục Tri Chu tràn đầy ý cười: “Là ai?”

Tiêu Niên hữu khí vô lực: “Em, là em.”

Lục Tri Chu vừa lòng mà ‘ừ’ một tiếng: “Chuẩn bị khóc được chưa?”

Tiêu Niên căn bản không có cơ hội cự tuyệt.

Chiếc bóng trên tường lại thay đổi.

Lại sau lại, Tiêu Niên chẳng còn thời gian rảnh để quan sát cái bóng, nhưng Lục Tri Chu lại có rất nhiều thời gian để thưởng thức nó.

Cuối cùng lúc sắp chịu hết nổi, trong đầu Tiêu Niên đột nhiên hiện ra một câu.

Cậu cảm thấy đặc biệt có lý, có thể làm Lục Tri Chu thu liễm lại.

“Lão công.” Tiêu Niên đã có chút nghẹn ngào, cậu gâu gâu mà nhìn Lục Tri Chu, lại gọi một tiếng: “Lão công ~”

Lục Tri Chu chống tay ở bên đầu Tiêu Niên, cúi đầu nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cậu.

Tiêu Niên nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên ở bên nhau, anh làm em khóc sao được chứ?”

Lục Tri Chu vậy mà còn cười, rồi còn nói: “Đặc biệt được.”

Tiêu Niên: “……”

Sau lại xảy ra chuyện gì, Tiêu Niên căn bản không khống chế được.

Nói giống như trước kia cậu có thể khống chế được ấy.

Cậu ở trước mặt Lục Tri Chu có thể khống chế cái rắm.

Nước mắt lưng tròng, thút tha thút thít, Tiêu Niên thật sự vô cùng hối hận hồi chiều cậu nói câu “anh có được không” kia với Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu cái ông này sao lại nhỏ mọn như vậy chứ, mới nói hắn một câu, hắn cần phải đáp trả như vậy à?


Sau khi kết thúc, Tiêu Niên nằm nghiêng trên giường, cả người chẳng muốn động.

Lục Tri Chu đi vứt đồ xong liền quay lại, vệt nước mắt còn vương trên má Tiêu Niên, Lục Tri Chu bước tới, xốc chăn, ôm cậu, đôi mắt cậu cũng chẳng thèm động.

Đáng giận nhất chính là, câu đầu tiên mà Lục Tri Chu nói với cậu là: “Anh được không?”

Tiêu Niên trề môi dưới ra, liếc xéo Lục Tri Chu một cái.

Bây giờ Tiêu Niên đang giận, vừa rồi cậu mãnh liệt yêu cầu không cần, không được, nhưng Lục Tri Chu vẫn là tiếp tục.

Nếu không cậu cũng không khóc đến thảm như vậy.

Cho nên, bây giờ cậu một câu cũng sẽ không nói.

Không nghĩ tới, hôm nay Lục Tri Chu lại hiểu chuyện đến vậy, lập tức nhận ra ngay.

Hắn dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt Tiêu Niên: “Giận rồi?”

Tiêu Niên nhắm mắt lại không nói câu nào.

Lục Tri Chu: “Giận như vậy à.”

Tiêu Niên không tỏ vẻ gì, cũng không nói câu nào.

Lục Tri Chu vuốt tóc của cậu: “Làm sao bây giờ.”

Tiêu Niên tiếp tục vẫn không nhúc nhích, không nói câu nào.

Lục Tri Chu lại nói: “Cứ nằm tiếp nữa, nhỡ chảy ra giường ngày mai bà nội phải mang đi giặt.”

Những lời này, thật mẹ nó……

Hữu hiệu.

Tiêu Niên vèo một cái bật dậy, sau đó cậu nhìn xuống bụng mình.

Tiêu Niên: “……”

Tiêu Niên lại nhớ tới, vừa nãy Lục Tri Chu đã lau sạch rồi.

Cậu đã quên……

“Lục Tri Chu.” Giọng nói của Tiêu Niên không mang theo âm điệu.

Lục Tri Chu cười khẽ, đỡ đầu Tiêu Niên để cậu nằm xuống, kéo vào lòng mình.

Không biết có gì hay mà hôn hoài, hôn tới hôn lui.

Tiêu Niên lúc đầu còn giãy giụa một chút, sau lại không giãy giụa nữa.

Có một nói một, lúc Lục Tri Chu an ủi dỗ dành cũng rất thoải mái.

Đương nhiên, không thể để hắn biết.

“Làm gì a?” Tiêu Niên nói.

Lục Tri Chu: “Nói anh nghe, giận cái gì?”

Tiêu Niên cười: “Bộ anh không biết à?”


Lục Tri Chu: “Cho nên hồi chiều em nói những lời đó là để dỗ anh à?”

Tiêu Niên: “……”

Lục Tri Chu dùng giọng điệu ám chỉ này là như nào?

Này xác thật, là cậu nói, không sai.

Cậu còn khiêu khích, cũng không sai.

Tiêu Niên: “……”

Thôi xong, này phải dỗi lại thế nào đây?

Tiêu Niên đành phải lui cầu bước tiếp, lại lần nữa không nói câu nào.

Lục Tri Chu cũng không nói, cũng đỡ cậu lên, chỉnh gối đầu, lại kéo chăn qua.

Sau lại, Lục Tri Chu cũng không làm gì, không hối thúc tắm rửa, cũng chỉ ôm Tiêu Niên, đùa tay Tiêu Niên.

Lúc thì nắm lấy, lúc thì mười ngón tay đan nhau, lúc thì cầm cổ tay của cậu, lúc thì xoa nắn ngón tay cậu.

Nhẹ nhàng như đang mát xa, Tiêu Niên nhìn nhìn liền nhắm hai mắt lại.

Nhưng còn chưa kịp bắt đầu ngủ, Lục Tri Chu đột nhiên dùng ngón tay ấn nhẹ lông mày Tiêu Niên.

“Không ngủ.”

Tiêu Niên một lần nữa mở mắt ra: “Không ngủ.”

Buổi chiều ngủ nhiều nên vẫn chưa buồn ngủ.

Lúc này, Lục Tri Chu lại đặt tay Tiêu Niên vào lòng bàn tay hắn.

Tiêu Niên không biết Lục Tri Chu đang nghĩ gì, cũng có lẽ là chẳng nghĩ gì cả.

Nhưng cậu thì không, cậu bắt đầu suy nghĩ.

Có lẽ là bây giờ đã tỉnh táo lại, cậu vậy mà bắt đầu dư vị chuyện vừa rồi.

Có vài thứ mang theo tác dụng chậm, hiện tại dây thần kinh nào đó trong đầu Tiêu Niên đang giật giật.

Cho nên, rất nhiều người hay nói, họ có khóc cũng đừng lo, chính là muốn họ khóc, đừng dừng, cũng không phải không có đạo lý.

Đau lòng nhất thời qua là hết, khi dễ nhất thời sướng cả đời.

“Tiêu Niên.”

Lục Tri Chu đột nhiên gọi cậu một tiếng, túm cậu về từ trong thế giới của cái bóng.

Cả người cũng bắt đầu nóng lên.

Cậu liếc nhanh sang Lục Tri Chu, đáp lời hắn: “A?”

Lục Tri Chu hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

Tiêu Niên ngượng ngùng nói: “Không có gì, làm sao vậy?”

Lục Tri Chu nhìn vào mắt Tiêu Niên: “Em đang cười.”

Tiêu Niên lập tức không cười: “Đâu có.”

Lục Tri Chu không hỏi nữa, mà là sờ sờ lông mày Tiêu Niên: “Em biết anh đang nghĩ gì không?”

Tiêu Niên liếm liếm môi, suy nghĩ đầu tiên chính là, chắc không phải là Lục Tri Chu cũng đang dư vị đấy chứ.

Nhưng đúng là, chuyện thế này đều là lẫn nhau cả.

“Nghĩ cái gì?”

Tiêu Niên cho rằng chính mình biết đáp án mà nhìn Lục Tri Chu.

Tiêu Niên nói xong mới phát hiện, giờ phút này khóe mắt Lục Tri Chu vương chút ý cười.


Không lâu sau, cậu nghe Lục Tri Chu nói: “Anh muốn nghe em nghiêm túc nói một câu em thích anh.”

Tiêu Niên dừng một chút.

Cũng nhân tiện cảm thấy chính mình vừa rồi thật là đen tối.

“A?” Tiêu Niên cũng cười: “Sao đột nhiên thế?”

Lục Tri Chu chỉ nói: “Muốn nghe.”

Rõ ràng yêu cầu này là Lục Tri Chu đề ra, nhưng Tiêu Niên lại cảm thấy thẹn thùng.

Cậu cuộn người vào lòng Lục Tri Chu, mơ hồ nói: “Em thích anh.”

Lục Tri Chu cười cười, không quá vừa lòng: “Nghe không rõ.”

Tiêu Niên khụ khụ, đứng đắn một chút: “Em thích anh.”

Nói xong, cậu lại cảm thấy không đúng, cũng lập tức ngưỡng đầu lên: “Dựa vào cái gì anh bảo em nói thì em nói chứ, anh nói……”

Lục Tri Chu thoạt nhìn như đã hiểu Tiêu Niên muốn nói gì, đến đây liền cắt ngang lời Tiêu Niên: “Anh thích em.”

Tiêu Niên trong lòng dùng sức mắng một tiếng “Đệt!”

Giọng của Lục Tri Chu nghe đã quá đi, quá phạm quy đi.

Tê hết cả người rồi.

Ngay sau lời thổ lộ bất ngờ này, Lục Tri Chu lại nói: “Thôi xong.”

Tiêu Niên nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Lục Tri Chu bắt lấy tay Tiêu Niên, bỏ vào trong chăn.

Sau đó, hắn hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Tiêu Niên phụt cười một tiếng.

Người này làm sao vậy, lúc cậu đang làm màu vàng thì người này lại đưa cậu phong hoa tuyết nguyệt.

Lúc cậu đang phong hoa tuyết nguyệt, thì người này đột nhiên lại làm màu vàng với cậu.

Mà Tiêu Niên thì sao nhỉ, điển hình là sẹo lành liền quên đau.

Vừa nãy mới hồi ức lại trường hợp nào đó, cậu lại thấy phiêu.

“Vậy phải xem anh Lục nào đó còn được không.” Tiêu Niên nói đến kiêu căng ngạo mạn.

Lục Tri Chu đại khái không nghĩ tới, mười mấy phút trước, Tiêu Niên hãy còn đang giận dỗi lại ở ngay lúc này nói ra câu này, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Niên đều là không thể tưởng tượng, phảng phất như đang hỏi, em đang nói gì đấy?

Sau đó lại nói, đây chính là em nói.

Tiêu Niên thậm chí: “Nếu như không đạt tới mức độ vừa rồi, anh chính là không được, Lục Tri Chu anh không được.”

Lục Tri Chu cười.

“Đừng khóc lóc cầu xin anh.” Lục Tri Chu nói xong, trực tiếp lật Tiêu Niên lại.

Tiêu Niên dõng dạc: “Lần này em cầu anh thì em là heo.”

Lục Tri Chu nhéo cằm Tiêu Niên: “Kiêu ngạo?”

Tiêu Niên: “Kiêu ngạo đó, làm sao?”

Lục Tri Chu ánh mắt lập tức dã thú: “Tốt.”

Nửa tiếng sau.

Trên gối đầu của Tiêu Niên lan rộng một mảng nước mắt lớn.

Đúng, cậu là heo.

Buông tha cho con heo này đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui