Cố ý xem nhẹ một tia lo lắng trong lòng, Niếp Thanh Lân ngồi trên loan giá lười biếng nhắm mắt lại.
Khi hồi cung, nàng ngay lập tức liền trở về Phượng Sồ cung, thay đổi nữ trang, vừa mới sửa sang xong, đang cầm gương soi thì nghe thấy Đan ma ma truyền lời, nói là Thục phi cầu kiến công chúa.
thì ra Thục phi này đã lâu không có nhận được tin tức của Trầm Hồng Nhi ở trong cung, lại không có cách nào gặp mặt Hoàng đế, nên muốn tới hỏi thăm Vĩnh An công chúa. nói là như vậy, nhưng thực ra nàng và vị công chúa này không quen biết, chẳng qua là mượn cớ muốn dâng cho công chúa một loại hoa nổi tiếng mới nở để vào cung.
Sau khi Lục hoàng tử rời cung đi vào Trầm phủ, ngoại trừ việc giúp ngoại tổ phụ sửa lại một số bài văn, thì chính là vui vẻ làm vườn, suốt ngày ở trong nhà, cũng rất ít khi xuất hiện ở những buổi dạ yến của gia tộc. Loại hoa Thục phi mang vào cung ngày hôm nay chính là Lục mẫu đơn do chính tay Lục gia Trầm phủ tự mình gây trồng.
Loại hoa này thật sự rất hiếm có, những người chuyên trồng mẫu đơn cả đời cũng khó có thể vun trồng được một đóa, vậy mà Lục gia lại có được cơ duyển xảo hợp chiết cây vun trồng được loại hoa này nở hoa.
Khi Vĩnh An công chúa nhìn thấy chậu hoa tươi đẹp này, đã bị nó làm cho chấn động. Mẫu đơn này tên là “Đậu Lục”, lúc đầu thì màu xanh biếc, khi hoa nở rộ thì chuyển sang màu vàng xanh, phú quý kết lại thành chùm, cánh hoa dày dặn trơn bóng, nhìn bộ dáng đóa mẫu đơn kia thẹn thùng khẽ run trong gió, không trách được những nam tử nhã nhặn yêu hoa chưa thê trong kinh thành nguyện từ bỏ các vị thiên kim cũng muốn lấy được chậu lục mẫu đơn này.
“Thục phi nương nương, ngài thật là đa lễ, tiến cung tới gặp là tốt rồi, vì sao còn bắt Lục hoàng huynh từ bỏ những loại hoa cỏ mình yêu thích để đưa tới đây làm gì? Vĩnh An không hiểu hết những điều tuyệt diệu của hoa cỏ, mấy ngày nữa trồng không có sức sống, thì đúng là phí của trời.”
Thục phi nhìn vị tiểu công chúa có bộ dáng tương tự hoàng thượng này, không hiểu sao liền sinh ra hảo cảm, cười nói: “Lục ca của người cũng khôngđể ý đâu, hắn nói trồng được loại hoa đó đưa cho người là hợp lý nhất... Lục ca của người không hề nói đến chuyện của hắn trước khi ra khỏi cung, chắc là hắn chọc Hoàng đế tức giận, sợ hoàng thượng vẫn chưa hết giận, nhưng hắn lại sợ mất mặt nên muốn đưa chậu hoa này cho Vĩnh An công chúa, dù sao hoàng thượng tới chỗ người cũng có thể nhìn thấy chậu hoa này...”
Niếp Thanh Lân cuối cùng cũng hiểu rõ hết ý của Thục phi, thì ra là chậu Lục mẫu đơn này vốn Lục ca muốn tặng cho Hoàng đế để nhận lỗi, chẳng qua là Lục ca sợ mất mặt, nên hắn muốn công chúa tiện đường giúp đỡ, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, cảm thấy con người Lục ca vẫn không đổi, vẫn là Lục hoàng tử trong nóng ngoài lạnh, liền cười nói: “Gần đây hoàng thượng thật ra rất thích mấy loại hoa cỏ thế này, Bản cung cũng đang tiện đường, một lúc nữa sẽ trình nó lên cho hoàng thượng, huynh đệ hai người bọn họ dù có hờn dỗi nhau lớn thế nào cũng sẽ được chậu hoa xinh đẹp này hòa giải. Sau này Bản cung có nhớ Lục tiên tử, đến chỗ Hoàng Thượng gõ cửa ngắm ké chẳng phải thuận tiện hơn sao?”
Thục phi nhìn ra vị công chúa này thật ra rất giống hoàng thượng, đều là người vô cùng ôn hòa nhã nhặn, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn, thầm nghĩ: Cũng khó trách tại sao cái người tính khí không tốt như Thái phó lại sủng ái vị công chúa này như vậy, đúng là một người hiểu chuyện dịu dàng động lòng người. Dáng dấp xinh đẹp hoàn mỹ, tính khí lại tốt, nếu là ở thời thái bình thịnh thế, phò mã nào mà lấy được vị công chúa như vậy đúng là kiếp trước đã tích được rất nhiều phúc đức. Nhưng hôm nay hoàng tộc nương nhờ dưới tay mạnh thần, một đóa hoa xinh đep như vậy, rơi vào tay người không hiểu biết thì thật đáng tiếc.
Các trạch viện trong kinh thành đều biết thủ đoạn của Thái phó để trừng phạt thiếp thất phạm sai lầm, thật giống như là thao luyện binh lính trong quân doanh vậy, vô cùng khắc nghiệt. Nếu không phải hắn có bộ dáng tuấn mỹ hơn người, thì người nào chịu gả cho Diêm Vương như vậy? Tuy nhiên nhìn những việc làm gần đây của Thái phó, cho thấy lần sủng ái này rất không bình thường, đối đãi với Vĩnh An công chúa lại giống như đối đãi với chính thê chưa qua cửa chính vậy. Hôm nay đến Phượng Sồ cung, bà nhìn thấy chi phí ăn mặc quả nhiên cũng rất khác biệt. Nếu như Trầm Hồng Nhi có thể kết giao được với Vĩnh An công chúa này, sau này ở trong cung cũng sẽ suôn sẻ hơn...
Tiễn Thục phi đi đã là buổi chiều, Trầm Hồng Nhi lúc này lại dẫn theo ma ma tới gặp Vĩnh An công chúa.
Niếp Thanh Lân nhìn vết thương trên vai Trầm cô nương đã lành, lại có cung nữ chuyên biệt hầu hạ trang điểm, nên cách ăn mặc của Trầm Hồng Nhi này ngược lại so với lúc ở hành cung dễ nhìn hơn rất nhiều. trên người nàng mặc một chiếc váy dài bằng lụa mỏng kim tuyến, vấn tóc kiểu phi thiên, thật ra có mấy phần quý khí của chính cung nương nương tương lai.
“đã nhiều ngày Hồng Nhi không đến vấn an công chúa thật sự là rất nhớ người, hôm nay liền tới quấy rầy rồi.”
Niếp Thanh Lân cười nói: “nói gì vậy, Bản cung cũng rất mong chờ ngươi đến làm bạn với ta.” Sau khi hàn huyên vài câu, Trầm Hồng Nhi bảo tỳ nữ sau lưng trình lên một cái đai lưng thêu đầy rồng vàng, thẹn thùng nói: “Đây là đai lưng mà Hồng Nhi thức mấy đêm tự mình thêu cho hoàng thượng, nhưng mà ma ma nói nếu gặp mặt hoàng thượng trước khi thành thân, lén lút tặng đồ vật như vậy không thỏa đáng lắm, liền muốn mượn danh nghĩa Vĩnh An công chúa trình cho hoàng thượng, cũng coi như thành toàn tâm ý cho Hồng Nhi.”
Niếp Thanh Lân cười gượng gạo, đón lấy đai lưng: Hôm nay làm sao vậy, mọi người đều muốn mượn tay nàng đi trình lễ vật cho hoàng thượng, cứ như một cuộc thi tài xem dụng tâm của ai đáng quý hơn vậy, người gọi là “Hoàng đế ca ca” kia của nàng thực sự chịu không nổi đâu!
Sau khi trình đai lưng lên, Trầm Hồng Nhi liền đứng dậy cáo từ, nhưng vừa đi ra đến cửa cung, liền nhìn thấy Thái phó đại nhân đi tới trước mặt.
Ngày ấy ở ven hồ, lúc đó vô cùng tức giận, không biết sợ, nay vừa thấy đôi mắt lạnh lùng của Thái phó bả vai nhất thời lại cảm thấy đau nhức, vội vàng đứng sang một bên.
Thái phó lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Trầm tiểu thư, đại điển sắp đến rồi, cũng nên ít đi lại trong hoàng cung thôi.” nói xong liền đi vào Phượng Sồ cung. Bởi vì ý định ban đầu của Thái phó là không muốn để cho vị Hoàng hậu tương lai này sống ra khỏi cung, cho nên hắn không chút kiêng kỵ nào đi thẳng vào cung của công chúa.
Trầm Hồng Nhi được lớn lên trong khuê phòng nhưng cũng không phải chưa từng nghe đến giai thoại của Thái phó và công chúa. Hôm nay nhìn thấy thần tử là hắn tùy tiện đi vào trong cung của công chúa, trong lòng kinh sợ giống như nuốt phải Trứng gà vậy!
Dâm tặc! Cho nên ngay cả hoàng thượng có tướng mạo giống với muội muội cũng không buông tha!
Tiễn Trầm Hồng Nhi đi, Niếp Thanh Lân ngay tức khắc liền ngã xuống. Thái phó vừa mới luyện binh ở sa trường xong thong thả bước tới. Chẳng qua là vừa mới đi vào nội thất, liền thấy bé con kia đang nằm vắt ngang ở trên giường.
“Nếu cảm thấy mệt, thì nằm xuống nghỉ ngơi có phải tốt hơn không, sao lại nằm cái tư thế như vậy?” Thái phó ngòi xuống cạnh nàng hỏi.
“Thái phó lại có lễ vật gì muốn giao cho hoàng thượng sao? Vĩnh An nguyện ý giúp đỡ!” Niếp Thanh Lân hơi ngẩng đầu lên nói.
Nghe thấy lời nói không đầu không đuôi như vậy, ngón tay Thái phó nhẹ nhàng búng lên cái trán trơn bóng của Trứng gà: “Mới một lúc không gặp, sao lại nghịch ngợm như vậy?”
Niếp Thanh Lân giương mắt nhìn Thái phó, lúc nam nhân này cúi đầu thì trên người truyền đến mùi hoa quế nhàn nhạt, không hề có mùi lạ nào khác. Tâm tình nhất thời cảm thấy tốt hơn.
Thái phó biết Thục phi đã tới, hắn nhìn nhìn chậu Lục mẫu đơn, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, Niếp Thanh Lân thầm nghĩ: thật đúng là người không biết thưởng thức hoa!
Bởi vì đã hứa với Thái phó sẽ xuống bếp, nên Niếp Thanh Lân không hề qua loa tắc trách, mấy ngày nay đều nghiêm túc luyện tập tài nấu nướng, sau khi ngắm mẫu đơn xong, thì tự mình vào phòng bếp của Phượng Sồ cung nấu vài món ăn cho Thái phó.
Từ lột da, cắt miếng đến lật xào đều là tự tay nàng làm, một đĩa thịt chua ngọt cổ xưa được làm ra màu sắc rất đẹp, nhìn bằng mắt thì cảm thấy hương vị nhất định rất ngon.
Thái phó chắc là cũng cảm thấy như vậy, hắn cầm bát lên bắt đầu ăn cơm. Có thể nguyên do là ban ngày thao luyện binh mã nên cực kỳ đói, hắn ăn sạch sẽ đĩa thịt sườn ka, một miếng cũng không để lại, chỉ để lại vài cây củ cải trang trí món ăn mà thôi. Những món ăn khác cũng vậy, đều bị Thái phó càn quét hết.
Niếp Thanh Lân không có thói quen nếm thử mùi vị thức ăn, cộng thêm với việc nàng đã dùng chút trà bánh nên cũng khong thấy đói, thấy Thái phó ăn xong, mới cầm đũa gắp miếng củ cải bỏ vào trong miệng.
Chỉ một miếng này, Long Châu tử liền chau mày lại! Mới vừa rồi dùng giấm trắng làm gia vị, đã cho vào hai lần! Vị này cũng quá chua đi. Vậy mà Thái phó vừa rồi ăn không ngừng miệng, không biết sao có thể nuốt được?
Kẻ tham ăn tới làm khách kia đang uống trà súc miệng, thấy dáng vẻ Long Châu tử chua tới mức ê răng ngược lại hơi nở nụ cười: “Bổn hầu nghe nóingoại tổ mẫu của công chúa mở tửu lâu ở Giang Nam, may mà công chúa không kế thừa sự nghiệp của bà, nếu không bổn hầu thật sự lo lắng cho kế sinh nhai nhà công chúa...”
Bình thường rõ ràng luyện tập rất tốt, sao đến lúc mấu chốt lại đánh mất tay nghề. Bị Thái phó trêu chọc như vậy, Niếp Thanh Lân chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Khó ăn như vậy, vì sao lại cố ăn hết như vậy, bỏ đi là được mà?” Thái phó cười kéo Long Châu tử qua, hôn lên cái miệng nhỏ hơi nhếch lên của nàng nói: “Tâm ý khó có được, vĩnh viễn chỉ có thể bỏ vào trong bụng thần.”
Thái phó như vậy thật khiến cho nữ nhân khó có thể chống đỡ được, nhớ đến bóng hình diễm lệ xinh đẹp của người con gái Nam Cương đứng cạnh cửa quân doanh, Niếp Thanh Lân cảm thán nói: “Khẩu vị của Thái phó tốt, chỉ cần không quá khó ăn thì sức ăn của ngài vẫn luôn làm cho người ta hâm mộ...”
Thái phó sao lại không nghe ra hàm ý khác trong câu nói này, liền dùng một cánh tay siết chặt Long Châu tử: “Trong lời nói của công chúa hình như có mùi khác lạ, tha lỗi cho thần vừa rồi ăn quá nhiều dấm, đầu lưỡi đều cảm thấy chua, không phân biệt được rõ lắm.”
Niếp Thanh Lân chỉ mỉm cười, không nói lại nữa. Người đã bị Thái phó ôm lấy, đi tới giường.
Sắp phải xa cách, tinh lực của Thái phó trở nên vô cùng tràn đầy, đêm nào cũng thao luyện hừng hực khí thế. Niếp Thanh Lân “á” một tiếng liền bị thân thể cường tráng của nam tử tuấn mỹ đặt trên vách tường, bị nam nhân một lần lại một lần lưu lại dấu vết khắp toàn thân: “Trứng gà của ta, hãy nhớ rõ cảm giác này, chờ ta trở lại...”
Cảm giác ngập trời đến mức sắp đem người khác bức điên, gò má Long Châu tử đỏ bừng, há mồm cắn lên bờ vai của nam nhân kia, cảm nhận được mùi mồ hôi trên người Vệ Lãnh Hầu vọt vào trong cổ họng mình, phần bụng liền nổi lên một trận run rẩy khó nhịn...
Lẽ ra là hiện tại Ngụy triều đang không ổn định, bên trong thì có Nam Cương nuôi ong tay áo, bên ngoài thì có Bắc Cương hùng mạnh, Hoàng đế không nên tổ chức đại hôn. May mắn là trong vài ngày ngắn ngủi đã liên tiếp trải qua nào là đại hôn của Cát Thái phó, Thiệu Dương công chúa lại gả đi xa lần thứ hai...nên mọi người đều đã thông thạo, thậm chí có vật có thể sử dụng lại, y chương trình cũ mà làm, thật ra không có gì khó khăn.
không phải người trong Lễ bộ khinh thường hoàng thượng nên làm mọi chuyện đại khái qua loa, thật ra trong lòng các chư vị đại thần Lễ bộ trong triều đều cảm thấy xấu hổ, dù sao cũng chịu ân huệ của Đại Ngụy mấy chục năm, cũng muốn ăn mặc sang trọng thượng hạng trong đại hôn phong hậu của Hoàng đế, nhưng ý của Thái phó truyền xuống đó chính là làm cho có lễ, quốc khố cấp cũng rất ít bạc, dù lòng có thừa nhưng mà tiền khôngđủ. Vì thế hôn lễ này có vẻ hơi mộc mạc.
Sau khi hoàn thành các nghi lễ đại hôn, thì là đến lúc hoàng thượng và tân Hoàng hậu ngồi trên long sàng. Niếp Thanh Lân ngồi ở trên giường cưới đỏ thẫm cảm thấy không tự nhiên. Trong lòng thầm nghĩ, mẫu phi ở dưới suối vàng có biết cũng có thể yên tâm. Vốn là đã hết hy vọng vào nhân duyên của hài nhi, nhưng trong thời gian một năm lại liên tiếp thành thân hai lần, nam nữ không hề kiêng kị, Hoàn phì, Yến gầy đúng là có đủ cả!
Chỉ là một lúc nữa làm thế nào nghỉ ngơi với Hoàng hậu yểu điệu này đây?
Trầm Hồng Nhi nhìn trộm đánh giả Hoàng thượng đang ngồi bên cạnh, mấy ngày ở trong cung được các ma ma dạy dỗ phải biết quan tâm săn sóc chu đáo, liền thẹn thùng nói: “Hoàng thượng, không còn sớm nữa, có phải nên đi nghỉ?”
Khuôn mặt Niếp Thanh Lân căng cứng: Chuyện này... không thể nghỉ ngơi đâu! đang vô cùng bối rối, thì Đan ma ma dâng lên một bầu rượu, nói: “Mời hoàng thượng và nương nương uống rượu giao bôi.”
Mắt Niếp Thanh Lân híp lại, nhìn thấy Đan ma ma rót rượu từ hai bầu rượu khác nhau trong lòng liền hiểu rõ.
Mặt Trầm Hồng Nhi càng đỏ hơn, lúc luồn cánh tay vào tay Niếp Thanh Lân, hai mắt càng trở nên kích động si mê nhìn nàng. Sau khi cố gắng kìm nén cảm xúc uống chén rượu giao bôi, Trầm Hoàng hậu nấc một tiếng sau đó lăn ra ngủ.
“Rượu này... không ảnh hưởng đến thân thể chứ?” Niếp Thanh Lân ôm thân thể mềm mại của Trầm Hồng Nhi có chút lo lắng hỏi. Nghe Đan ma ma nói rượu này là do thần y làm, không ảnh hưởng đến thân thể chẳng qua chỉ ngủ say thôi, liền có chút yên lòng.
Sau khi dặn dò nhóm cung nhân hầu hạ Trầm Hoàng hậu chu đáo, Niếp Thanh Lân liền rời khỏi tẩm cung.
Tối nay Vệ Lãnh Hầu cũng không ở lại trong cung. Bởi vì hắn đã dẫn Hắc Kỳ quân của hắn xông tới Nam Cương.
Hoàng đế Đại Ngụy đại hôn, đó cũng là một tiết mục đủ để thu hút địch thủ. Mặc dù thám tử Nam Cương cũng đã tra ra Đại Ngụy có ý định muốn xuất binh, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể nghĩ tới, Vệ Thái phó thế nhưng không đợi đến hết mùa thu mới điểm binh, mà ngay khi mùa thu còn chưa kết thúc, đại hôn của Hoàng thượng chưa xong đã bắt đầu hành động bình định loạn phía Nam.
Niếp Thanh Lân đi lên cổng hoàng cung, hoàng hôn u ám, đưa mắt nhìn về phương xa, tuy rằng có một bức tường thành cao cao che lại tầm mắt, nên không biết ở phương xa mây gió có đang nồng...
Thiếu Thái phó trấn giữ triều đình, không khí cũng được nới lỏng. Ghế Giao Long không có ai ngồi, những lão thần Đại Ngụy có tâm tư riêng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Ngô Các Lão tinh thần phấn chấn bước ra khỏi hàng, xin chỉ thị hoàng thượng bỏ ghế Giao Long đi.
Nhưng chưa đợi Niếp Thanh Lân nói chuyện, một người khác đã lạnh lùng mở miệng: “không biết là ghế của Thái phó gây cản trở tầm mắt của Ngô đại nhân sao?”
Niếp Thanh Lân theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy đứng đầu nhóm triều thần là một người vóc người bình thường, nhưng lại có khí chất nho nhã, dường như giống bạch diện thư sinh, chẳng qua là giữa mi tâm có một nốt ruồi đỏ, thật diễm lệ, giống như điểm một giọt máu tươi vào trán.
Vị này là...
Nguyễn công công đứng bên cạnh nhìn thấu nghi ngờ của hoàng thượng nói: “Vị này là Khâu Minh Nghiên Khâu đại nhân, bởi vì vừa rồi có công diệt trừ quân phản loạn, được Thái phó đề bạt làm Tướng quốc, trong lúc Thái phó không có ở đây, ngài ấy sẽ thay hoàng thượng phụ trách việc triều chính.”
Niếp Thanh Lân gật gật đầu, thì ra đây là tài tử từng danh chấn Giang Đông – Khâu Minh Nghiên!
nói đến Khâu Minh Nghiêm này, thật ra nàng đã nghe không ít lời đồn đại về hắn. Khâu gia vốn là vọng tộc ở Giang Đông, bởi vì đắc tội với Vinh thượng thư, nên cả nhà đều bị tiên hoàng hạ lênh xử trảm tịch thu tài sản. Trước khi gia đình gặp họa, Khâu Minh Nghiên vô cùng ngưỡng mộ truyền kỳ về Vệ hầu, không để ý đến việc người nhà phản đối, tự bản thân nảy ra ý định trốn ra khỏi nhà đi đến đầu quân dưới trướng Vệ Lãnh Hầu ở trại lính phía Bắc, thành ra đã được sống sót khi gia đình xảy ra biến cố. Tay sai của Vinh thượng thư đuổi giết nhưng bị Thái phó mạnh mẽ chặn lại, vì vậy Khâu Minh Nghiên ký một tờ khế ước bán mình, làm gia nô của Thái phó đổi sang họ Vệ, như vậy mới xem như tránh được đại nạn sát thân.
Tuy nhiên Thái phó muốn bảo vệ người này không phải vì muốn đối đầu với Vinh thượng thư, mà do Khâu Minh Nghiên này thật sự là một người rất có tài, trong lúc tòng quân đã giúp Thái phó bày mưu tính kế, ở trong doanh trướng mà có thể quyết định được kết quả thắng thua, thật đúng là nhân tài. Lúc nghĩa quân khởi nghĩa có thể nhanh chóng trấn áp, ổn định an ninh địa phương, người này cũng có công... Chẳng qua là nghe nói người này thủ đoạn tàn nhẫn, ban đầu khi bao vây nghĩa quân thỉnh thoảng lại có người tố cáo Khâu Minh Nghiên này không tuân theo khuôn phép, trấn áp nghĩa quân quá tàn bạo, nhưng đều bị Thái phó tạm thời kìm xuống.
Bây giờ nhìn lại, tiên hoàng “Bệnh băng hà”, gia nô Vệ phủ này cũng đã thay tên đổi họ lần nữa, quay về trấn áp quần thần.
“Các triều đại triều Đại Ngụy, luôn chi có một chiếc long ỷ, nhưng Vệ Thái phó kia lại cố tình đặt một cái ghế Giao long ở bên cạnh long ỷ, cái ghế này không chỉ gây cản trở tầm mắt của các cựu thần, mà còn làm vướng mắt cả những người trung thành với hoàng thất Niếp gia trong khắp thiên hạ!”
Ngô các lão vểnh râu một bước cũng không nhường, hào khí hùng hồn nhân dịp đánh bại được phản tặc Cát Thanh Viễn vẫn không ngừng cố gắng, cố ý muốn thừa dịp kẻ cầm đầu dám nịnh thần không có ở đây, vứt bỏ cái ghế phạm thượng này mới được.
Khâu Minh Nghiên nghe vậy cười lạnh một cái: “Thái phó phụ chính là tuân theo di chiếu của tiên hoàng, Định quốc hầu hết lòng hết dạ tận tâm vất vả vì phúc lợi của triều đình và dân chúng, đừng nói một cái ghế, ngay cả mang một cái giường tới đặt ngang ở đây, ai dám nói Thái phó đại nhân khôngxứng đáng! Ngược lại Ngô Kính Trung ngươi, đã càn quấy trên triều đình rất nhiều lần. Lúc thường Thái phó đã nhẫn nhịn tha thứ cho người, mà nay nhân lúc Thái phó xuất binh, ngươi lại ở trong triều tranh cãi chấp nhặt những chuyện vặt vãnh này, khuấy động khiến triều cương không yên, Thái phó tha cho ngươi, nhưng bổn tướng thì không tha cho ngươi. Người đâu! Lôi hắn ra Ngọ môn chém đầu!
Khâu Minh Nghiên ra lệnh một tiếng, lập tức có thị vệ tiến vào cởi bỏ cái mũ trên đầu Ngô các lão muốn lôi ông ra ngoài. Trong lòng Niếp Thanh Lân biết Khâu Minh Nghiên là quan mới nhận chức, muốn lập quy củ triều đình, Ngô các lão xem như là đụng phải lưỡi dao.
Ngô các lão, ông thật sự không để người khác bớt lo!
Trong lòng Niếp Thanh Lân cảm thán, từ lúc đăng cơ tới nay, lần đầu tiên tiểu Hoàng đế nói ra một tiếng nói có uy lực: “Dừng tay!”
Quần thần đều sửng sốt, giương mắt nhìn lên, giống như hỏi sao con rối này lại lên tiếng.
Khâu Minh Nghiên hơi ngước mắt lên, cúi đầu nói: “Trước khi đi Thái phó đã căn dặn, mọi chuyện trong triều đều do vi thần phụ trách, vừa nãy Ngô đại nhân vô lễ, nếu đã quấy rầy đến thánh giá, xin hoàng thượng tránh đi, đợi vi thần xử lý xong chuyện trên triều, sẽ cung nghênh thánh giá quay lại.”
Lời nói của Khâu Minh Nghiên này mặc dù cung kính, nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia lại không hề có nửa điểm tôn kính nào cả.
Niếp Thanh Lân nghĩ rằng: Đây là muốn đuổi trẫm hồi cung! Khâu đại nhân, nếu có thể, thật ra trẫm cũng không muốn mạo phạm quan uy Tướng quốc của ngài đâu!
Nghĩ vậy, cười khổ một tiếng, Niếp Thanh Lân chậm rãi mở miệng nói: “Thuở nhỏ trẫm ngu dốt, may mắn được Thái phó chỉ dạy thông hiểu một chút quốc sự. Việc Ngô các lão cậy mình nhiều tuổi lên mặt thật sự không thể chấp nhận, nhưng ông là nguyên lão ba đời Đại Ngụy, tận tâm phụ tá ba vị Hoàng đế Niếp gia, cho dù phạm vào tội chết không thể tha thứ, nhưng trước cũng phải giao cho Đại Lý Tự, thẩm tra theo luật lệ sau đó mới quyết định tiếp, tại sao lại có thể cởi bỏ mũ sau đó lôi ra Ngọ môn? Lúc trước Khâu đại nhân bình định nghĩa quân rất anh dũng, một ngày chém hết năm trăm quân phỉ, ra tay dứt khoát không hề dây dưa, trẫm cũng rất tán thưởng, chẳng qua là đại hôn của trẫm mới diễn ra không lâu, ngày tốt vẫn chưa hết, thật sự không thể dính máu tanh... Mới vừa rồi trẫm có suy nghĩ một chút, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra có tiền lệ chém đầu nguyên lão ba triều đại trong mười ngày đại hôn của Hoàng đế. Trẫm tuổi nhỏ thiếu hiểu biết, không biết lời này có đúng không, xin Tướng quốc phụ chính giải thích rõ hơn.”
Lời nói của tiểu Hoàng đế này, trong mềm có cứng, lời nói mềm mại nhưng từng từ từng chữ lại đâm thẳng vào trái tim của Khâu Minh Nghiên. Trước kia hắn chém giết nghĩa quân không có bẩm báo với triều đình mà lén hành quyết, nay lại trở thành cái cớ khuyên can, tiểu Hoàng đế lại cố tình nhắc tới, không thể không các triều thần trong triều liên tưởng đến hình ảnh hắn tàn nhẫn tiêu diệt nghĩa quân.
Hoàng đế vốn không mở miệng, không ai ngờ đến khi mở miệng lại cay độc trào phúng đến tận xương như vậy, mặc dù lão già Ngô Kính Trung khôngtuân thủ phép tắc, nhưng hiện tại đang là thời khắc mấu chốt. Việc một lão già gần đất xa trời này có chết hay không không quan trọng, nhưng lại là một biện pháp tốt nhanh chóng lập uy để ổn định triều cương.
Nếu là người bên ngoài nói lời này, thì thủ đoạn của Khâu Minh Nghiên sẽ càng thêm độc ác, nhưng lời này lại do Cửu ngũ chí tôn, thiên tử nói ra, hắnkhông thể không nể mặt...
Khâu Minh Nghiên âm thầm cắn chặt răng, cúi đầu nói: “Lời Hoàng Thượng nói rất đúng, là vi thần không tính toán kỹ càng, người đâu cởi mũ quan của Ngô Kính Trung giải hắn vào đại lao chờ thẩm vấn.”
Lời nói này của tiểu Hoàng đế nhất thời khiến đám quần thần bên dưới xì xào bán tán, tỏ vẻ lời này có lý, còn có người nóng lòng muốn thử, khuấy động long uy của thiên tử, dường như muốn phụ họa cho hoàng thượng mấy câu, cùng cáo mượn oai hùm làm Khâu đại nhân khó chịu một chút.
Niếp Thanh Lân cũng không muốn làm người dẫn đầu quần thần tạo phản, lập tức thay đổi thu liễm lại, hơi đứng dậy, to vẻ mệt mỏi muốn bãi triều nghỉ ngơi. Ngô các lão kia bị bắt kéo ra ngoài, mắt nhìn thấy hoàng thượng như vậy nước mắt liền lập tức rơi xuống, khóc kêu: “Hoàng thượng, thần tạ ơn tấm lòng mênh mông cuồn cuộn của hoàng thượng, cho dù vì hoàng tộc Niếp thị mà hy sinh mạng già cũng không tiếc...”
Nghe vậy Niếp Thanh Lân liền cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ nếu Ngô các lão xuất chinh cùng với Thái phó thì tốt rồi, như vậy sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái.
Lúc nàng xoay người rời đi thì cảm thấy có ánh mắt sắc bén vẫn nhìn theo nàng, giống như khí lạnh đâm vào lưng...
Niếp Thanh Lân thầm nghĩ: Khâu đại nhân, ngươi thật đúng là không dễ sống chung!
Ra khỏi triều đang rối loạn, định trở về hậu cung, nhưng còn chưa vào tẩm cung, vậy mà lại chạm mặt tiểu Trầm hậu đầu cài trâm phượng, xa xa nhìn thấy thiên tử khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng rất nhanh đi đến, đi đến gần mới từ từ đi chậm lại, bày ra dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ, làm chủ lục cung, sau khi thi lễ với hoàng thương, liền theo hoàng thượng vào tẩm cung: “Thần thiếp muốn bàn với hoàng thượng một chuyện, thiếp thấy Vĩnh An công chúa tuổi không còn nhỏ, so với thần thiếp còn lớn hơn một chút, có câu trưởng tẩu như mẹ, thần thiếp muốn chọn cho công chúa một vị phò mã tốt, không biết ý của hoàng thượng thế nào?”
Mặt Niếp Thanh Lân đang mỉm cười, nhưng trong lòng lại suy sụp, thầm nghĩ: Trầm cô nương, trẫm cũng không có cách nào để chung sống hòa hợp với ngươi!
Thái phó đại nhân, ngài ở Nam Cương có vui vẻ không? Có phải sợ trẫm nhàm chán mới lưu lại nhiều niềm vui như vậy hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...