Thư ký Giao Nguyệt đứng dậy cúi đầu chào:
- Thưa ông trợ lý, tổng giám đốc có trong phòng, nhưng hình như ông ấy không được vui.
Vĩ Nam khoát tay:
- Được rồi, cám ơn cô.
Vừa dợm bước, Vĩ Nam dừng lại:
- À! Từ sớm có ai gọi điện tìm tổng giám đốc không?
- Dạ, có 2 cú điện thoại. Cú thứ nhất là của bà tổng, cú thứ 2 là của Nguyệt Thu. Nhưng tổng giám đốc chỉ tiếp cú của Nguyệt Thu thôi.
Vĩ Nam lắc đầu:
- Cái ông tổng đào hoa này lại muốn gì nữa đây? Thật là…biểu sao Lâm Tiên không gây sự hoài.
- Ông cần gì nữa không ạ?
Vĩ Nam nhìn Giao Nguyệt rồi đi thẳng đến cửa phòng tổng giám đốc.
Cộc…cộc…cộc.
Tiếng Tuấn Dũng từ trong vọng ra:
- Mời vào.
Vĩ Nam đẩy cửa:
- Chào ngài Can Jun Hee.
Tuấn Dũng có vẻ ngạc nhiên:
- Ồ, ông trợ! Hôm nay sao tự nhiên gọi cái tên ấy của tôi! ra vậy? Nhưng có vẻ không hay lắm đâu. Gọi tôi! là Tuấn Dũng đi, tôi! thích cái tên Tuấn Dũng hơn.
- Vâng, nếu tổng giám đốc cho phép.
- Lại nữa. Tôi! không thích 3 từ tổng giám đốc của ông. Tôi! chỉ muốn ông coi tôi! là 1 bạn của ông.
Vĩ Nam cúi đầu:
- Tôi!…
- Còn tôi! gì nữa. Hãy lại đây ngồi đi, chúng ta cùng nói chuyện.
Đợi cho Vĩ Nam an vị, Tuấn Dũng mới đến sau lưng Vĩ Nam.
- Lúc đầu khi mới nhận chức vụ ở công ty này, mọi người cứ gọi tôi! là “tổng giám đốc Can, tổng giám đốc Can”, tôi! chẳng thích tí nào cả. Nhưng suy nghĩ lại, với vai trò của tôi! như vậy, tôi! đành chịu. Trừ phi, tôi! không còn là tổng giám đốc, sống 1 cuộc đời bình thường thì có lẽ mọi người sẽ buông tha cái tên ấy cho tôi!.
- Tổng giám đốc! Ông muốn rời bỏ công ty này à? Đó là tâm huyết của ba ông kia mà.
- Tôi! không biết nữa, tôi! chỉ biết hiện giờ trong người tôi! mang 2 dòng máu. Và tôi! phải làm tròn trách nhiệm của 1 người con. Bầu trời Seoul, khung cảnh nhộn nhịp người xe đã quá nhàm chán đối với tôi! rồi. Còn bầu trời Việt Nam, tôi! chưa từng nhìn thấy. Tôi! nghe nói Việt Nam rất là đẹp.
Vĩ Nam ngập ngừng:
- Ông về Việt Nam ư?
- Phải. Tôi! phải làm trong lời hứa với mẹ tôi! lúc bà nhắm mắt. Về thăm quê hương Việt Nam mà tôi! chưa một lần biết đến nó. Vĩ Nam này! Vì vậy tôi! mới nhờ đến ông đấy.
Vĩ Nam chỉ vào ngực mình:
- Đến tôi!?
Tuấn Dũng gật đầu:
- Phải. Ông cũng khá rành về Việt Nam mà phải không?
- Tôi!…Nói rành thì không đúng. Những lúc đến Việt Nam khảo sát thị trường, tôi! có nhờ 1 người bạn hướng dẫn…
- Vậy thì tốt rồi.
- Tổng giám đố! Ông muốn về Việt Nam thật sao?
- Chẳng lẽ tôi! nói đùa?
- Vậy Can Jun Ho, con trai ông có đi không?
- Dĩ nhiên là có. Thằng bé rất thích nói tiếng Việt. Ở nhà, Tuấn Hải thường hay nói tiếng Việt với tôi!.
- Vậy còn bà tổng?
Nhắc đến Lam Tiên, Tuấn Dũng sầm nét mặt:
- Cô ấy đi hay không thì mặc kệ cô ấy. Tôi! và Tuấn Hải về được rồi. Không có Lam Tiên, tôi! cũng có thể thuê người chăm sóc Tuấn Hải được mà. Cực nữa thì tôi! sẽ bảo Giao Nguyệt cùng đi theo. Mọi việc tôi! đã sắp xếp, vé máy bay cũng đã đặt, không ai có thể làm thay đổi ý đi!nh của tôi!.
- Tổng giám đốc à! Công ty đã vắng mặt ông thì không thể vắng mặt Giao Nguyệt. Cho nên cô ấy không thể đi theo. Hay là vầy, tôi! gọi điện về Việt Nam, nhờ bạn tôi! tìm giúp 1 người trông coi Tuấn Hải giúp ông. Ông nghĩ sao?
- Phải là 1 người biết yêu thương trẻ đấy.
- Tôi! biết rồi.
- Còn nữa, ông nhờ bạn ông tìm giúp1 căn biệt thự, vì tôi! không muốn ở khách sạn.
- Vâng.
Tuấn Dũng vỗ vai Vĩ Nam:
- Cám ơn ông nhiều.
Vĩ Nam nhắc:
- Chúng ta là bạn bè mà.
- Ồ…
Cả 2 bật cười vui vẻ.
Vĩ Nam rất mến mộ ông tổng giám đốc trẻ này. Ông ta không hách, không kiêu căng, không tự phụ như các tay giám đốc khác. Mà trái lại ông ta rất hoà đồng, dù rằng ông ta rất giỏi.
Theo Tuấn Dũng bao nhiêu năm nay, Vĩ Nam biết khá rõ về con người ấy. Tuy đào hoa nhưng rất có trách nhiệm. Cuộc hôn nhân giữa Tuấn Dũng và Lam Tiên là cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng Tuấn Dũng vẫn làm tròn nghĩa vụ 1 người chồng. Kể từ khi Tuấn Hải chào đời, anh rất thương vợ và con. Ngoài thời gian ở công ty, Tuấn Dũng luôn dành hết thời gian còn lại để ở bên vợ và con.
Những tưởng rằng anh là người đàn ông hạnh phúc nhất. Có ai ngờ đâu, Lam Tiên không bằng lòng với những cái mình hiện có, cô đã ra ngoài và quan hệ nhăng nhít với Thạch Lân, người bạn thân nhất của chồng mình.
Cũng may, những bí mật này chỉ có mình Vĩ Nam phát hiện. Nếu như để Tuấn Dũng biết thì sẽ như thế nào đây? Anh đau khổ và có lẽ sẽ phá tan tất cả vì bị vợ cắm sừng.
Vĩ Nam thật không hiểu nổi Lam Tiên, có 1 người chồng như Tuấn Dũng mà còn đòi hỏi gì nữa. Cuộc tình vụng trộm này sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi.
Chuyến về Việt Nam này, Lam Tiên nhất đi!nh không đi, để thừa cơ hội dung dăng dung dẻ với người tình. Thật là không hiểu nổi phụ nữ.
Chợt Vĩ Nam hỏi Tuấn Dũng:
- Lam Tiên không đi với ông về Việt Nam thật sao?
Tuấn Dũng nhún vai:
- Cô ấy không muốn đi, tôi! cũng không ép. Làm việc trong sự miễn cưỡng thật là không hay, phải không?
- Thế ông không sợ…
- Sự phản bội của Lam Tiên? Dù ở bên tôi!, cô ấy vẫn có thể phản bội được, không cần phải đợi đến lúc tôi! đi xa. Vĩ Nam! Nếu như 1 người không yêu mình nữa thì giữ chân họ để làm gì? Lam Tiên không còn muốn ở bên tôi! thì tôi! sẵn sang tra! tự do cho cô ấy. Như thế, tôi! sẽ dễ thở hơn, vì cuộc hôn nhân của chúng tôi! không tình yêu mà.
- Ông đã có đối tượng mới?
Tuấn Dũng cười:
- Không.
- Ông nghĩ gì về Nguyệt Thu?
- Chẳng nghĩ gì cả, ngoài vai trò 2 người anh trai đối với em gái.
- Mà Nguyệt Thu có nghĩ như ông không?
- Tôi! biết, cũng tại tôi! không rõ ràng trong quan hệ. Nhưng tôi! đã đánh tiếng trước với anh của Nguyệt Thu, hy vọng cô ấy sẽ hiểu tôi!.
Vĩ Nam rùn vai:
- Đàn bà sao nhiều chuyện phiền phức và rắc rối. Cũng may tôi! chưa vướng vào mối tình nào. Nếu không, xảy ra nhiều chuyện, tôi! cũng không biết phải làm sao.
Tuấn Dũng trêu:
- Nhìn tướng ông là biết luỵ tình rồi.
Khuôn mặt Vĩ Nam méo xệch:
- Chơi bạn đừng chơi sát ván chứ.
- Tôi! chỉ đùa thôi, ông cũng giận tôi! sao?
- Ồ! Nếu giận ông tôi! đã bỏ đi ngay rồi.
Tuấn Dũng bá vai Vĩ Nam”
- Tối nay đi uống rượu với tôi!.
- OK.
Tiếng Giao Nguyệt lảnh lót:
- Tổng giám đốc, có người mang tên Thạch Lân muốn gặp ông.
- Mời ông ấy vào đây.
Vĩ Nam đứng lên:
- Tôi! xin phép về phòng mình, nếu không, sẽ có người nói tôi! mượn giờ công đi tán dóc.
- Tôi! không nói thì thôi ai dám nói chứ.
Vĩ Nam cúi đầu:
- Chào ông.
Cánh cửa phòng vừa mở ra, 2 người đối diện nhau, đôi mắt nhìn nhau không chớp.
Theo phép lịch sự, Vĩ Nam cúi đầu chào rồi đi thẳng. Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng, Thạch Lân hỏi ngay:
- Tên nào vậy, Tuấn Dũng?
- À, là Vĩ Nam, trợ lý đắc lực của tôi!.
Tuấn Dũng chìa tay:
- Cậu ngồi đi. Lâu quá mới gặp lại.
Thạch Lân vẫn không quên:
- Nhìn tên này, tôi! không thấy thích thế nào. Hình như hắn hơi bép xép.
Tuấn Dũng nhíu mày:
- Cậu nói ai?
- Thì tên trợ lý của cậu.
Tuấn Dũng bật cười:
- Mới gặp có lần đầu mà cậu đã có ác cảm với người ta rồi sao? Vĩ Nam không như cậu nghĩ đâu, cậu ấy giỏi lắm đấy.
- Hừ! Nhìn điệu bộ là tôi! biết hay nịnh nọt rồi
Tuấn Dũng lắc đầu, anh khoát tay:
- Thôi bỏ qua vấn đề đó đi. Hôm nay cậu đến thăm tôi!, hay đến để phê bình trợ lý của tôi! đây?
- Dĩ nhiên là đến thăm cậu rồi.
- Vậy cậu uống gì?
- Gì cũng được.
Trao lon Pepsi cho bạn, Tuấn Dũng hỏi thăm:
- Lúc này cậu làm gì và ở đâu? Sao không liên lạc với tôi!?
Thạch Lân ngả người ra salon:
- Cũng vẫn là nghề cũ, giong ruổi khắp nơi. Tôi! mới từ London trở về Seoul này gần nửa tháng nay.
- Vậy mà không đến thăm tôi!.
- Thông cảm đi. Tôi! bận khác nhiều việc. Nhưng tôi! đến, cậu có ra!nh để tiếp tôi! không? Trong khi hiện giờ cậu là 1 người quá ư là thành đạt. Tôi! muốn đến gặp cậu cũng thấy ngại.
Tuấn Dũng chau mày:
- Cậu nói vậy mà nghe được sao? Làm bạn bao nhiêu năm nay, thật tình cậu không hiểu tôi! chút nào. Không phải chúng ta đã từng nói, dù sau này có ra sao, thành công hay thất bại chúng ta vẫn là bạn của nhau mà.
- Cậu đang nói thật lòng mình chứ?
- Vậy cậu nghĩ tôi! đang nói dối cậu ư?
Thạch Lân xua tay:
- Ồ! Không, không. Tôi! không có ý đó.
- Tốt. Tôi! tin cậu cũng như cậu tin tôi!.
Thạch Lân cười, nhưng Tuấn Dũng nào thấy nụ cười ngượng ngập ấy. Anh tin tưởng bạn mình, mà anh có biết bạn đâu thật lòng với anh.
Thạch Lân rời chỗ ngồi, anh đến bên cửa sổ:
- Tôi! nghe nói công ty rất phát triển và cậu là 1 tổng giám đốc tài ba.
Tuấn Dũng cũng rời chỗ đến bên bạn:
- Cậu nghe ai nói vậy?
- Thì là báo chí?
- Rồi cậu cũng tin?
- Tin chứ, nhưng báo chí chỉ là 1 phần thôi, 1 phần là ở sự nhận xét của tôi!.
Tuấn Dũng vỗ vai bạn:
- Cậu vẫn không thay đổi đấy Thạch Lân ạ.
- Nhưng đúng chứ?
Tuấn Dũng lấp lửng:
- Đúng thì sao còn không đúng thì sao?
- Chắc chắn đúng chứ không là không đúng.
- Cho là vậy đi, nhưng nó đâu quan trọng bằng tình bạn.
- Tôi! không nghĩ vậy. Sự nghiệp là quan trọng hơn tất cả. Kế đến là gia đình.
- Tôi! thì khác. Tình bạn và gia đình là yếu tố để tôi! thành công. À! Nhắc tôi! mới nhớ, cậu đã lập gia đinh chưa?
- Vẫn chưa.
Tuấn Dũng tròn mắt:
- Đi!nh tôn thờ chủ nghĩa độc thân sao?
- Không hẳn. Tại chưa tìm được đối tượng.
- Nghe nói lúc trước cậu có yêu 1 người. Nhưng người ấy đã sang ngang phải không?
- Thông tin của cậu khá chính xác đấy.
- Tại sao yêu mà cậu không bày tỏ?
- Sao cậu biết là không? Tại gia đình cô ấy ép cô ấy kết hôn với 1 người mà cô ấy không hề yêu.
- Cậu không có can đảm nhìn người cậu yêu làm đám cưới với kẻ khác nên cậu bỏ sang London phải không? Rồi cậu quên được không?
- Chẳng những không quên mà còn nhớ cô ấy da diết.
- Và cậu quyết đi!nh về đây hoàn toàn là vì cô ấy?
- Phải.
- Không đi!nh chen chân vào, để kéo cô ấy về với mình chứ?
- Tôi! cũng không biết nữa.
- Nghe tôi! khuyên đây, Thạch Lân. Những điều cậu không muốn cũng đã xảy ra. Nếu cậu yêu thật lòng thì đừng để cô gái ấy phải khó xử. Hãy cố quên đi để tìm tình yêu mới. Biết đâu người cậu yêu đang happy bên chồng thì sao.
- Đúng. Cô ấy rất hạnh phúc, chồng cô ấy là 1 người đàn ông tốt, lại có 1 đứa con trai nữa. Tôi!…thật tình tôi! không biết phải làm sao.
- Cậu không muốn nhìn cô ấy đau khổ chứ?
- Không. Nhưng tôi! không muốn làm sao khác hơn, trái tim tôi! luôn thôi thúc đi gặp cô ấy.
Tuấn Dũng thở dài:
- Tôi! thì có lẽ không bất hạnh giống như cậu, nhưng tôi! không dám nói rằng mình hạnh phúc. Nghe lời gia đình cưới 1 người vợ mà mình không hề yêu. Tôi! và Lam Tiên sống với nhau trong tình nghĩa vợ chồng. Tôi! tròn bổn phận làm chồng, làm cha, cô ấy làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ thế thôi. Ngày tháng cứ thế trôi qua. Tuấn Hải bây giờ đã được 5 tuổi. Tôi! không biết có nên lấy đó làm hạnh phúc gia đình hay không. Tôi! không bao giờ can thiệp vào chuyện của cô ấy, và cô ấy cũng không bao giờ can thiệp vào chuyện của tôi!. 2 người sống với nhau trong 1 gia đình y như chồng hờ vợ tạm. Rồi công việc nhiều quá, tôi! không quan tâm đến suy nghĩ của Lam Tiên. Nhưng mấy lúc gần đây, cô ấy thay đổi thấy rõ, thường không bằng lòng với ý kiến của tôi!. Và tôi! cũng chưa tìm được nguyên nhân. Phải chăng Lam Tiên đã tìm được phần linh hồn còn lại của cô ấy.
- Thế cậu nghĩ thử xem, cậu đã đưa ra vấn đề gì đã Lam Tiên không hài lòng. Chẳng hạn như việc trở lại Việt Nam cùng cậu.
Tuấn Dũng ngạc nhiên:
- Việc này tôi! chưa cho ai biết, tại sao cậu mới trở về Seoul lại có tin tức thật chính xác vậy?
Thạch Lân lúng túng:
- Tôi!…
Anh tránh nhìn ánh mắt của Tuấn Dũng:
- Không nói giấu gì cậu, cách đây 2 ngày tôi! có gặp LAM TIÊN vợ cậu. Cô ấy buồn bã cho tôi! biết, cô ấy không muốn trở về Việt Nam chút nào.
Tuấn Dũng mím môi:
- Nếu LAM TIÊN không thích thì tôi! không ép cô ấy. Tôi! và con trai tôi! đi cũng được.
- LAM TIÊN có vẻ yếu đuối, nhưng 1 khi cô ấy không thích thì khó lòng mà lay chuyển.
Tuấn Dũng nghi ngờ:
- Hình như cậu có vẻ hiểu vợ tôi! hơn tôi!.
Thạch Lân xởi lởi:
- Tôi! chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng để ý.
- Hình như 1 số thay đổi trong cậu mà tôi! chưa kịp hiểu đấy, Thạch Lân.
- Cậu chỉ khéo đùa.
ĐT di động của Thạch Lân reo, anh hấp tấp bấm nút:
- Xin lỗi cậu, tôi! nghe điện thoại.
- Cứ tự nhiên.
Tuấn Dũng lịch sự trở về ghế ngồi, nhưng anh không quên liếc chừng quan sát Thạch Lân. Người bạn năm xưa của anh bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, lại còn có cái gì đó mờ mờ ám ám.
Riêng Thạch Lân, anh nghe máy mà đôi mắt vẫn không quên liếc trộm Tuấn Dũng.
- Alô.
Tiêng Lam Tiên vang lên:
- Thạch Lân! Anh đang ở đâu vậy?
- À! Anh đang ở chỗ 1 người bạn. Có gì không em?
- Anh lái xe lại trước cửa ngân hàng đón em đi.
- Nhưng…Anh đang bận. Em có thể đón taxi…
- Không. Anh phải đến. Anh không đến, em không về.
- Được rồi, được rồi. Ở đó chờ anh đi.
Thạch Lân tắt máy, anh nhìn bạn ngập ngừng:
- Tuấn Dũng…
Tuấn Dũng giơ tay:
- Cậu có hẹn phải không? Vậy thì đi đi, tôi! không muốn cậu là người thất hứa đâu.
Thạch Lân tươi cười:
- Hôm khác tôi! sẽ tìm cậu. Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều.
- Xin chào. Tôi! không thể tiễn.
Thạch Lân vừa khuất ở cửa phòng, Tuấn Dũng nhìn đồng hồ rồi bấm máy gọi Vĩ Nam ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...