Giả Ngoan

Lúc này trở về phòng học, ngược lại không khí lúc này an tĩnh rất nhiều, thậm chí còn có mấy người nhỏ giọng ghi nhớ học từ đơn.

Hạ Tuyết lại gần, tại bên tai Nguyễn Tinh Loan nhỏ giọng nói ra: "Cô Anh Ngữ rất đáng sợ, cô vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh không lâu liền đến dạy cho chúng ta, yêu cầu đối với lớp chúng ta cũng ngang bằng với các ban khác, chỉ cần không đạt tiêu chuẩn đều phải xách ghế ra bên ngoài chép phạt bài thi, thật quá mất mặt! Cậu hôm nay mới đến, nói không chừng có thể không cần phải kiểm tra, đợi tí nữa tớ giúp cậu nói một chút."

Hạ Tuyết dùng ánh mắt ôn nhu trấn an Nguyễn Tinh Loan, sau đó lôi kéo cô cùng tiến vào lớp học.

Nguyễn Tinh Loan ngồi xuống, bên cạnh là vị đại thiếu gia đang say sưa ngủ, tư thế ngủ như trước thật bá đạo.

Cô lấy túi sách, kéo khóa kéo, định tìm ra sách tiếng Anh tùy tiện nhìn qua một chút. Dư quang liếc về phía bàn học Hạ Húc, bên trong giống như có thêm hai hộp thuộc.

Cô nhìn thật lâu, mới phát hiện là thuốc trị đau dạ dày.

Người này, thà rằng đau dạ dày còn hơn là ăn sandwich của người khác tặng.

Đúng là có bệnh!

Nguyễn Tinh Loan lườm một cái sau đó quay đầu đi, Hạ Húc đang ngủ thiếp, lúc này bởi vì đồng phục không che khuất, cô vừa vặn có thể nhìn thấy gò má của anh.

Không thể không nói, anh rất đẹp mắt, ngũ quan không chỉ tinh xảo mà còn rất thanh tú, đường cong đem khuôn mặt phác hoạ góc cạnh sắc sảo.

Làn da non mịn sạch sẽ,nhìn là biết người sống trong an nhàn sung sướng.

Lúc ngủ nhan sắc cũng không kém điểm nào, chỉ có điều tính tình hơi xấu một chút. Nguyễn Tinh Loan dời ánh mắt, không nhìn anh nữa.

Nhìn lướt sách một lần, lúc sắp kết thúc giờ giải lao, cô mới gục xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi vài giây.


Khi chuông vào học vang lên cô liền bị Hạ Tuyết đánh thức.

"Tinh Loan, tỉnh, kiểm tra." Hạ Tuyết quay đầu, nhỏ giọng kêu lên.

Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, mắt buồn ngủ, trên trán mấy sợi tóc có chút lộn xộn, ngơ ngác tông cô thật ngây thơ đáng yêu.

Bên cạnh các bạn nam đổ mắt ngắm nhìn, thẳng đến lúc Hạ Húc không kiên nhẫn ho khan hai cái, bọn họ mới tranh thủ thời gian quay đầu lại.

Hạ Tuyết cử động nhấc tay, trên bục giảng cô giáo Anh Ngữ ra hiệu, cô vội nói.

"Cô ơi, Tinh Loan là hôm nay mới tới, cậu ấy không biết có kiểm tra, bạn ấy lần sau thi lại được không ạ?"

Nguyễn Tinh Loan ngước mắt, vừa vặn cùng lão sư Anh Ngữ đối mặt.

Nữ nhân trước mắt mặc một bộ váy trắng thanh tú, trang điểm tinh xảo, không giống thầy giáo số học đâu ra đấy, tuổi không lớn lắm, nhưng mang một loại khí tức bức người, hẳn người đắc tội lão sư nhất định không thể bỏ qua.

Lão sư hỏi: "Em hôm nay có thể thi không?"

Nguyễn Tinh Loan nhìn cô giáo, nhẹ gật đầu: "Có thể."

Lúc phát bài thi, Hạ Tuyết lo lắng nói: "Tinh Loan, cậu đừng lo lắng, chép bài thi cũng thật không mất mặt lắm đâu."

Nguyễn Tinh Loan bình tĩnh nhìn cô một chút: "Không có việc gì."

Cô sớm đã ôn tập xong nội dung lớp mười một, lớp mười hai cũng đã chuẩn bị bài xong một nửa, một bài kiểm tra nhỏ như vậy, đối với cô mà nói, cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Bất quá Hạ Tuyết không biết, lúc đưa bài thi lại đây, đều lo lắng trấn an cô một chút.

Nguyễn Tinh Loan vỗ vỗ bờ vai của cô, ra hiệu không cần phải lo lắng.

Bài thi phát xuống, Nguyễn Tinh Loan trước tiên đem cả kết cấu bài thi kiểm tra một lần.

Cô phát hiện, mặc dù chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, nhưng bài thi chất lượng rất cao, cơ hồ đều là kiến thức trọng điểm.

Cô ngẩng đầu đánh giá lão sư Anh ngữ Lê Trinh một chút, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Kéo khóa kéo, lấy ra một cây bút bắt đầu làm bài.

Bên cạnh Hạ Húc tựa hồ nhìn bài thi một lần rồi liền bắt đầu làm, không chút cảm xúc làm kiểm tra như máy móc.

Nguyễn Tinh Loan liếc mắt sơ qua bài thi của anh, phát hiện xác suất trúng vậy mà không thấp. Hạ Húc lập tức cảnh giác đem bài thi che khuất, khinh thường hỏi: "Thế nào, định sao chép?"

Hạ Húc phối hợp cùng cô kéo dài khoảng cách, đồng thời còn dùng cánh tay dài che cả bài.


"..."

Thật vất vả nhịn đến giờ tan học, vào buổi tự học ban tối, trong phòng học sinh đều tốp ba tốp năm kết bạn cùng rời đi, đầu Nguyễn Tinh Loan vẫn mê man.

Trong lớp học tập không khí không hăng say, lão sư tính tích cực rất thấp, máy móc hoàn thành nhiệm vụ. Hoàn thành xong liền đi, một giây cũng không chịu chờ lâu.

Lúc trước, nếu gặp phải tiết học nhàm chán cô liền tự mình xoát đề nhìn tư liệu ngoại khóa. Nhưng hôm nay quá gấp, cô chỉ mang theo sách vở liền vội vàng tới, muốn làm việc khác cũng không thể.

Huống chi bên cạnh cô vị đại gia này, trừ kiểm tra, các tiết khác tựa hồ đều ngủ, hệt vua ngủ, đem buồn ngủ của cô đều câu đi lên không ít.

Nguyễn Tinh Loan càng nghĩ càng thấy phải đau đầu, coi như học kỳ sau cô có thể xông lên tiến vào ban nhất, nhưng bây giờ học kỳ này phải làm như thế nào để vượt qua, thật là vấn đề nan giải.

Thời khắc cô ngẩng người, phía trước Hạ Tuyết quay đầu, nhỏ giọng hỏi --

"Tinh Loan, cùng về không?"

Nguyễn Tinh Loan nghiêng đầu nhìn người nào đó còn gục xuống bàn ngủ, nói khẽ: "Tớ còn có chút việc."

Hạ Tuyết là người tốt bụng thành thật quan tâm bạn bè, thấy cô có việc, liền thoải mái nói với cô: "Tớ đi trước nha, ngày mai gặp lại."

Nguyễn Tinh Loan: "Ừ, ngày mai gặp."

Học sinh trong phòng học đã đi gần hết, chỉ còn lại vụn vặt lẻ tẻ mấy người còn trong phòng học lề mề.

Kỷ Tu Trạch cúi đầu đánh xong ván game cuối cùng, đem di động ném lên bàn, thói quen quay đầu nhìn lại.

Động tác tùy tiện, cánh tay dài kém chút vung phải người Nguyễn Tinh Loan.

Đụng tới tầm mắt của đối phương, cậu đầu tiên là ngơ ngác một chút, sau đó mỉm cười: "Tiểu tiên nữ ngượng ngùng, tớ còn chưa có quen thuộc bên cạnh Húc ca có người ngồi."

Nguyễn Tinh Loan thản nhiên nói: "Không có việc gì."


Ánh mắt Kỷ Tu Trạch lại chuyển dời trên người anh, cậu quen thuộc chụp mấy lần trên vai Hạ Húc.

Hạ Húc nhẹ giơ lên mí mắt, một bộ dáng ngủ không đủ giấc.

"Húc ca, cậu tối hôm qua đến cùng là làm cái gì? Hôm nay cậu ngủ đủ một ngày, xế chiều lúc tớ đi nhà vệ sinh còn nghe thấy lão Mạnh cùng lão Hà cáo trạng, cậu kiềm chế một chút nếu không sẽ mệt đó."

Thiếu niên vẻ mặt lạnh nhạt hơi nhíu mày lại, lãnh đạm nói: "Cáo liền cáo đi, dù sao cũng không phải chỉ có một lần."

Lão Mạnh là lão sư Ngữ Văn, một lão già chừng năm mươi tuổi, rất khó tính, lại thêm trong lớp có người hoàn toàn không coi học tập ra gì, ông ta càng thêm tức giận.

Thường thường sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp, lão Hà cáo trạng, Hạ Húc chính là học sinh ưu tú bên trong sổ đen của lão ta.

Hai người trêu chọc một phen, Kỷ Tu Trạch trở lại vấn đề chính nói: "Đêm nay đi nhà tớ chơi game đi?"

Hạ Húc không cần suy nghĩ liền cự tuyệt: "Không đi."

Kỷ Tu Trạch lộ ra biểu tượng không thể tưởng tượng: "Húc ca, cậu hôm nay tuyệt đối không thích hợp."

Hạ Húc: "Cút!"

Trong phòng học, Kỷ Tu Trạch cùng Hạ Húc cùng nhau rời đi, Nguyễn Tinh Loan thu thập xong này nọ, không nhanh không chậm đi theo sau lưng hai người bọn họ.

- --------

Chào các bạn đọc, truyện cũng đã qua chương thứ năm rồi. Đọc và xem xét nhớ cho mình ý kiến nhé. Chỗ nào sai sót mình sẽ tự hoàn chỉnh. Yêu????????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui