Gia Hữu Tiểu Tiện
Tiểu Tiện vốn là người đặc biệt niêm nhân, cùng Đỗ Hàng một đêm xuân càng trở nên không rời đối phương. Ngoại trừ khi đi học, Đỗ Hàng tới đâu cậu theo đó, quả thực là cái đuôi nhỏ theo sau.
Trưa hôm nay, Tiểu Tiện tan học sau liền đi tìm Đỗ Hàng. Vừa bò lên trên lầu, cậu thấy Đỗ Hàng cùng một nữ sinh đứng trên hành lang.
Đỗ Hàng đưa lưng về phía cậu, nữ sinh kia thẳng nhìn Đỗ Hàng, trên mặt có một tia đỏ ửng khả nghi.
Tiểu Tiện là người thông minh a, vừa nhìn tư thế đó liền đoán được Đỗ Hàng bị người tỏ tình a.
Một ngọn lửa vô danh phừng một cái hừng hực thiêu đốt trong lòng, Tiểu Tiện đến gần vài bước, dựng thẳng cái tai nghe trộm.
“Học trưởng, em, em có lời muốn nói với anh…” Đây là thanh âm của nữ sinh kia.
Tiểu Tiện trong lòng rít gào: không được nghe không được nghe! Anh đã có em!! Không được đứng hai thuyền!! Mau đi đi!!!
“Nga? Chuyện gì? Nói đi.” Đây là thanh âm của Đỗ Hàng.
Tiểu Tiện thật muốn một chưởng đập chết hắn!
Nữ sinh đang muốn mở miệng nói, đột nhiên phát hiện Tiểu Tiện đứng ở cách đó không xa, sau đó hồ nghi nhìn cậu.
Đường nhìn tương giao, Tiểu Tiện nhanh xoay người, nhấc chân đi phía trước. Trực tiếp đi tới đầu hành lang, cậu lại xoay người, chậm rãi đi về phía này.
Còn chưa lại gần, thanh âm Đỗ Hàng liền vang lên. “Xưng hô ‘học trưởng’ này nghe không được tự nhiên, sau này đừng gọi như thế nữa. Còn có, ta có người yêu, xin lỗi.”
Nhìn nữ sinh kia bưng mặt chạy ra, Tiểu Tiện mừng rỡ tưởng khua chiêng gõ trống có lẽ mua dây pháo chúc mừng!
Lúc này, Đỗ Hàng đột nhiên xoay người, nhìn Tiểu Tiện thiêu mi cười, “Nghe trộm cậu cũng làm được?”
Tiểu Tiện cúi đầu, nhào tới trong lòng hắn chơi xấu: “Em không phải cố ý nghe trộm! Không được trách em! Không được ghét em!!”
Đỗ Hàng cười cười, xoa xoa đầu cậu: “Không trách cậu, đi, chúng ta đi ăn.”
Tiểu Tiện đưa tay cho hắn nắm. Hai người một bên đi tới căn tin, một bên nói chuyện phiếm.
Tiểu Tiện hỏi: “Anh không thích người khác gọi anh ‘học trưởng’ nữa?”
Đỗ Hàng đáp: “Cách gọi kiểu Nhật bản đó tôi nghe không quen.”
Tiểu Tiện mau phát điên, “Ôi! Em sớm nói qua ‘học trưởng’ không phải là từ Nhật ngữ dẫn tới!”
Đỗ Hàng vẻ mặt bình tĩnh, “Hay là nghe không quen.”
Tiểu Tiện lại hỏi: “Em luôn gọi vậy anh có phiền hay không?”
Đỗ Hàng nhếch miệng nhàn nhạt cười: “Không thể nói là, cậu muốn gọi sao thì gọi.”
Tiểu Tiện ngực vui rạo rực, “Nếu không em đổi cách gọi khác?”
Đỗ Hàng thiêu mi, “Đổi cái gì?”
Tiểu Tiện cai đầu dựa vào vai hắn nũng nịu kêu một tiếng “Ông xã ~”
Đỗ Hàng: -_-|||
Tiểu Tiện như chim con tiếp tục líu lo: “Ông xã Ông xã Ông xã ….”
Đỗ Hàng: -_-|||||||
Tiểu Tiện ngẩng đầu giả ngu, “Em gọi anh ông xã, vậy anh nên gọi em là cái gì?”
Đỗ Hàng không nói gì nhìn trời: kiểu xưng hô buồn nôn đó ta sao nói ra miệng được!! ╮(╯▽╰)╭
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...