Lần đó ở cơ sở chăm sóc thú nuôi, Lộ được chẩn đoán mắc bệnh dạ dày và bệnh da nhiễm khuẩn khá nặng. Xem ra cuộc sống lang thang đầu đường xó chợ đã để lại những khoảng tối cho nó. Vị bác sĩ mập mạp mỉm cười, chụp cho nó một cái trùm đầu bằng nhựa hình tròn màu xanh nhạt, để không cho nó gãi vào chỗ da đã bị viêm, lại cho thêm một số thuốc và sữa tắm đặc biệt mang về nhà. Tôi bắt đầu mất rất nhiều thời gian để chăm sóc Lộ Phong Thiền.
Từ buổi sáng đưa con chó đi khám bệnh, thấy rõ nó đã phải lòng tôi. Từ xa nhìn thấy tôi đi tới, nó đã vẫy đuôi, thường dùng đầu lưỡi liếm tay chân tôi. Đôi mắt nó như biết nói, khi lặng lẽ nhìn tôi như thể nó đã nói rất nhiều. Tôi không hiểu biết nhưng tin rằng rằng đó là những lời lẽ an ủi khích lệ và rất hiểu tình người.
Sau vài lần tiếp xúc thân mật, cho nó uống thuốc và tắm rửa kì cọ cho nó, tôi cũng không còn thấy xa lạ nữa, dần dần coi nó như người bạn trung thành. Như thể tôi và nó đã nhanh chóng thuần phục lẫn nhau.
Triết từng rất thích lúc rảnh rỗi kéo tôi ra sa lông. Chúng tôi cùng đọc câu chuyện có liên quan đến thuần phục của đoạn liên quan tới con chồn và hoàng tử bé trong cuốn Hoàng Tử Bé.
Con chồn nói với Hoàng Tử Bé rằng: Hãy thuần phục ta đi. Đối với ta, người chỉ là một đứa trẻ ranh như bao đứa trẻ ranh khác. Ta không cần ngươi, ngươi cũng không cần ta. Đối với ngươi, ta chẳng qua chỉ là một con chồn, cũng như bao con chồn khác. Tuy nhiên nếu người thuần phục ta, chúng ta sẽ cần nhau. Đối với ta, ngươi là thứ duy nhất trong vũ trụ. Đối với ngươi, ta cũng vậy.
Tình bạn và tình yêu xét trên một ý nghĩa nào đó, chính là sự thuần phục lẫn nhau. Nó có liên quan tới tất cả thời gian và sức lực cùng trải qua với ngươi trong chuyện này.
Ngươi dùng sự chân thực của mình để trả cho đóa hoa nuôi dưỡng tình yêu. Trả càng nhiều, càng gặt hái được nhiều. Chỉ là thế gian này quá nhiều ân oán đau thương u tối bắt nguồn từ tình yêu sai lầm. Cái sai ở chỗ là coi thứ tình cảm không phải là tình yêu thành tình yêu. Lầm ở chỗ là coi người không đáng yêu là người yêu. Nói như vậy, ngươi la kẻ mãi mãi không thể thuần phục được người đó và vun đắp nên mối thâm tình.
Vì thế mới cần lựa chọn chính xác. Và thế giới quá rộng lớn quá tự do, giống như La Tát đã nói: Tự do của con người, thực tế chính là tự do lựa chọn.
Tối đó, tôi đã lựa chọn nói với Triết là “Không ”. Lúc nói ra câu này, trời ơi, tôi đã biết đó là một sai lầm. Lẽ nào, giữa tôi và Triết vẫn chưa thuần phục nhau nổi sao?
Nghĩ tới đây, tôi ngồi trên chiếc ghế tròn thở dài, vuốt ve đầu con Lộ Phong Thiền, tiếp tục bôi thuốc sát khuẩn cho nó vào móng sau. Loại thuốc này tỏa ra mùi nước hoa hết hạn.
Chung cư mới bốn tầng lầu kiểu Tây mà chúng ở nằm trong địa phận tô giới cũ của Pháp. Dân cư sống ở đây hầu hết đều là tầng lớp trung thượng lưu, trong đó có không ít thanh niên trẻ khoảng ba mươi tuổi như chúng tôi tới thuê hoặc mua nhà. Mỗi hộ đều có một ban công rộng rãi cùng 1 gian để xe ô tô dưới tầng hầm, thời thượng và rất đắt.
Căn hộ ba phòng ngủ và một phòng khách mà tôi đang ở là do tôi và Triết cùng mua cách đây một năm. Tất nhiên là anh bỏ ra hơn phân nửa số tiền. Căn hộ được trang trí nội thất tinh tế, đẹp nhưng không quá đà. Mỗi phòng đều đặt cây cảnh xanh mát và đồ dùng gia đình bằng gỗ đào nhập khẩu từ Italy, ghế sofa lớn bằng lụa màu hoa hồng đỏ dễ chịu vô cùng, những đồ cổ đã ở bên Triết từ 4, 5 năm trước, rèm cửa sổ màu trắng nhẹ như khói sương, mềm mại rủ xuống sàn nhà bằng gỗ màu cà phê sẫm, chiếc piano góc phòng khách. Những lúc cao hứng, Triết lại ngồi ở đó đàn một ca khúc kinh điển như “Khi tôi sáu mươi tuổi…”
Anh chính là con người như vậy, trong cơ thể trẻ trung đó lại ẩn giấu một tâm hồn già nua, thích tất cả những người và vật có tuổi tác. Anh không sợ già. Trái lại, anh chờ đợi sau khi nghỉ hưu ở tuổi sáu mươi sẽ cùng tôi ung dung đi du lịch vòng quanh thế giới, chụp ảnh, viết nhật kí, làm quen đủ các dạng người, tìm hiểu đủ các nền văn hoá. Anh luôn mong muốn khi về già có được một thái độ nhìn nhận cuộc đời một cách thông suốt và rộng lượng, có được ánh mắt đánh giá thế giới trong sáng và tinh tường.
Nhưng điều này không hề cản trở anh nỗ lực tạo dựng sự nghiệp hiện nay. Anh không chỉ là một kiến trúc sư thiên tài, làm kinh doanh không hề thua kém người khác, một ý chí phi thường, trí nhanh nhạy và nỗ lực khôn cùng khiến anh thoát khỏi cuộc cạnh tranh khốc liệt trong giới kiến trúc xây dựng Thượng Hải, tạo dựng được một vùng đất chiến thắng.
Anh chính là một hợp thể đầy mâu thuẩn như vậy.
Và tôi cũng như anh. Chúng tôi đều là cái bóng của nhau trong gương, như thể một cặp song sinh. Chúng tôi yêu nhau vì không thể chia lìa.
Thoắt cái đã sang ngày thứ tư Triết bỏ đi, tôi có cảm giác như năm thứ tư vậy. Tôi đã viết như thế trong nhật kí. Viết nhật kí là thói quen mới mà tôi có được từ khi anh ra đi.
Hôm đó, trời không một gợn mây, mặt trời từ hướng đông úp chụp toàn bộ sức lực rọi chiếu xuống. Không khí đều có màu vàng nhạt mà sáng rực rỡ. Không hiểu tại sao tôi cực kì tỉnh táo, đã dậy từ sáng sớm, tắm xong ăn chút điểm tâm và cho Lộ Phong Thiền cùng ăn. Tôi dùng thuốc nước rửa chỗ viêm của nó, rồi đắp thêm một lượt thuốc kém mới.
Làm xong mọi việc, tôi quyết định lần đầu tiên dắt chó đi tản bộ. Dù sao ở nhà tôi cũng không làm được gì, chỉ nghĩ ngợi lung tung. Lộ Phong Thiền đã trở thành kẻ tri kỉ duy nhất kề cận bên tôi.
Tôi đeo cho nó chiếc xích chó mới mua tại cơ sở chăm sóc thú nuôi. Nó có vẻ rất bứt rứt khó chịu khi đeo vật này, có lẽ nó cảm thấy chiếc xích đã hạn chế tự do của nó. Giằng dai mãi, tôi mới dắt được nó xuống lầu.
Có lúc, nó cúi gằm đầu ngửi mặt đường, có lúc lại hân hoan ngắm đường phố, đi rất nhanh như bay. Sau khi vượt qua đèn giao thông, đột nhiên nó đi chậm hẳn, vòng qua vòng lại bên một cột bán báo, nhất quyết không chịu đi mặc tôi đưa đẩy, co kéo. Cứ ngỡ nó muốn đi tiểu, tôi nhẫn nại chờ đợi, thật không ngờ chỉ trong một tích tắc nó lao đi rất mạnh, khiến tôi gần như ngã phệt xuống đất.
Tôi hét ầm lên, vội buông tay. Khi nó chạy về trước mặt tôi, trong mõm ngậm một vật gì đó. Tôi ngơ ngác đón lấy, thì ra chỉ là một chiếc bật lửa.
Đang định vứt đi, bỗng tôi chợt ý thức điều gì đó, vội cúi xuống quan sát kĩ. Không sai, đó chính là chiếc bật lửa mà Triết thường dùng. Tiệm mát xa chân mà chúng tôi thường tới luôn tặng khách những món quà nhỏ miễn phí. Địa chỉ và tên của tiệm mát xa trên chiếc bật lửa trong tay tôi chỉ còn nham nhở. Triết có thói quen vừa hút thuốc vừa không để tâm lấy móng tay cạo phần chữ in trên bật lửa.
Tim tôi đập loạn, sốt ruột ngó xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
Tôi ngồi xuống, vuốt ve đầu Lộ Phong Thiền, “Trời ơi, trời ơi…”. Tôi lẩm bẩm rồi ra sức ngó nghiêng bốn phía, “Anh ở đâu? Lộ, nói cho tao biết Triết đang ở đâu?”.
Lộ vẫn trầm mặc như cũ. Trừ dăm tiếng gầm gừ hiếm hoi trong cổ họng, từ trước tới giờ, tôi chưa từng được nghe nó sủa thực sự một tiếng nào.
Tôi đứng dậy, đột nhiên muốn gọi điện ột người.
Ở đầu dây bên kia, Ưu ưu có vẻ mệt mỏi. Nhưng khi biết rõ sự tình con chó của tôi tìm được chiếc bật lửa của Triết cạnh cột bán báo gần nhà, anh húng hắng ho vài tiếng.
“Gần đây có thật là anh không gặp Triết?” tôi hỏi.
“… Không gặp”, anh đáp sau khi ngần ngừ vài giây.
“Anh khẳng định chứ?” tôi hỏi dồn.
“Vệ”, anh có vẻ rất khó nói, “Cô cũng biết tôi là bạn thân nhất của Triết”
“Đúng, tôi biết”, tôi ngắt lời, “Vì vậy tôi tin rằng anh có thể giúp chúng tôi. Hồi đầu tôi quen Triết cũng là nhờ anh”. Tôi muốn nói tới chuyện tôi và Triết quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật của Ưu ưu ba năm trước. Lúc đó, tôi được một người bạn làm thiết kế thời trang mời đi dự tiệc cùng. Kết quả tôi cùng không quen ai trong bữa tiệc, mãi cho tới khi một chàng trai trẻ ăn mặc chỉnh tề, nom rất phong độ như từ trong phim quảng cáo bước ra, xuất hiện trước mặt tôi. Anh ta chính là Triết.
"Được rồi", anh hít một hơi thật sâu, "Triết không cho tôi nói với cô, hôm nay anh ấy vừa lái xe về quê ở Xuyên Tây".
"Ý anh là", giọng tôi nghe thật sắc, và tim tôi nhẹ bẫng như vừa trút được tảng đá đè, thì ra mấy ngày qua Triết vẫn ở Thượng Hải, "Ý anh nói là, anh ấy lái xe hơn hai nghìn cây số để về Xuyên Tây, về mấy gian nhà rách nát của bố mẹ anh ấy ở vùng núi nghèo nước độc đó sao?"
"Ừ", Ưu Ưu cãi thêm, "Không phải anh ấy vừa cho bố mẹ tiền để xây nhà mới còn gì?"
"Vậy thì sao nào?", tôi mất bình tĩnh, giọng như mếu, đầu bắt đầu nổi lên từng cơn đau ngấm ngầm. Tôi vừa tức giận vừa lo lắng về việc Triết mạo hiểm lái xe đường dài đến vậy. Bố mẹ anh ấy sống trong một vùng núi hẻo lánh tại một huyện nhỏ Đan Ba phía Tây tỉnh Tứ Xuyên. Nơi đó bốn bề núi trập trùng khép kín, giao thông rất bất tiện, thậm chí chỉ vừa có điện khoảng 4 đến 5 năm trước. Năm ngoái, Triết không chỉ giúp bố mẹ xây nhà mới, mà còn tìm cách giúp họ mắc được tivi và điện thoại duy nhất ở vùng đó. Đó là một kì tích ở quê anh như thể sao trên trời rơi xuống vậy. Tới giờ, tôi vẫn không rõ và không thấy hứng thú về việc Triết đã khắc phục mọi khó khăn về kĩ thuật, được các cơ quan hữu quan của huyện giúp đỡ ra sao. Ông bố bà mẹ nông dân thậm chí không biết nổi lấy vài mặt chữ của Triết tới giờ còn muốn anh lấy cô bạn "thanh mai trúc mã". Quan hệ giữa tôi và bố mẹ anh rất lạnh nhạt là sự thật, việc Triết hiếu thuận với bố mẹ cũng là sự thật.
Đầu óc tôi rối như tơ vò. Không lẽ Triết tức giận và quê lấy cô gái Đan Ba vẫn thích anh? Trời ạ, quá kịch tính, có thể làm phim được rồi.
"Anh ấy có điên không ? Sao lại có thể xúc động dứt áo ra đi như vậy? Không nghĩ nổi hai chữ ''trách nhiệm'' nữa sao?", tôi ra sức hét lên, như thể đầu dây bên kia chính là Triết.
"Hoàn toàn trái lại, chính vì ở Thượng Hải, Triết luôn phải nặng gánh quá nhiều trách nhiệm với công ty, với cô...", Ưu Ưu ngừng lại, như thể cân nhắc xem lời nói của anh có làm tôi bị tổn thương không, rồi anh nói tiếp rất dịu dàng, "Triết luôn quá bận rộn, có ý thức cạnh tranh. Đây cũng là lúc anh ấy tự ình nghỉ ngơi. Và tạm thời rời Thượng hải, tìm một chỗ thoải mái hơn để hít thở. Có thể đó cũng là mong ước của mỗi người dân Thượng hải. Dù sao ở đây, người ta cũng bị áp lực quá lớn. Cô cũng biết đấy."
Tôi im lặng rất lâu.
Sự im lặng của tôi khiến anh ta lo lắng. Anh bắt đầu an ủi: "Triết sẽ trở về".
"Cám ơn anh", đột nhiên tôi thấy an lòng, một dũng khí không biết từ đâu tràn đầy lồng ngực, "Bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy".
Ăn trưa xong, tôi lại thay thuốc cho chó, rồi gọi điện cho dì Lí ở cửa tiệm, thông báo tôi sẽ rời Thượng Hải vài ngày, xin dì quan tâm coi sóc tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong tiệm. Dì Lí lo lắng hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liệu có cần giúp đỡ gì không? Tôi an ủi dì không phải lo lắng, tôi đi vài ngày sẽ về ngay. Rồi dì lại hỏi tôi muốn đi đâu, tôi chỉ đáp vắn tắt "phía Tây", rồi tạm biệt và gác máy.
Sau khi ngừng tất mọi thứ, tôi lại kiểm tra số hành lí đã thu dọn từ sáng. Trong chiếc túi nilong mềm màu đen, tôi để quần áo cần thay, một chiếc ô gấp nhỏ, một số thuốc men thường dùng, kể cả thuốc của Lộ đang dùng và đủ loại vitamin mà tôi thường uống, một gói nhỏ đồ ăn sẵn cho chó, một số đồ ăn vặt cho tôi và nó ăn chung, mỹ phẩm dưỡng da, một cuốn "Hai trăm bài thơ thiền" mà tôi chưa đọc hết, một tấm bản đồ Trung Quốc, một bình xịt phòng thân mua từ Nhật Bản mà Sa đã tặng tôi làm quà năm mới. Trên chiếc bình xịt cay này không thấy ghi ngày hết hạn, nhưng tốt nhất vẫn mang theo. Nhìn chiếc bình xịt, tôi không khỏi tự cười nhạo mình. Mãi không có dịp dùng dịp thứ quà tặng kì quái này, không ngờ bây giờ lại trở thành đồ vật tự vệ của một cô gái độc thân vượt ngàn dặm tìm bạn trai.
Về cơ bản, tôi sẽ mang theo những thứ này. Ngoài ra, trong túi xách còn có ví tiền, bên trong để tấm hình chụp tôi và Triết ở nhà, có thêm cuốn nhật kí, điện thoại di động, ipod, son dưỡng môi. Khi nhìn thỏi son dưỡng môi màu hồng nhạt mà Triết thích nhất, "Trời, sao tới lúc này vẫn còn muốn làm đỏm?", tôi nghĩ thầm và lắc đầu, thấy ngạc nhiên nhưng cũng rất hài lòng khi thấy mình nhẹ nhõm hơn. Có lẽ điều này có liên quan tới một mở đầu tốt lành cho chuyến đi.
Lộ Phong thiền sẽ cùng đi với tôi. Từ khi nó bất ngờ tìm được chiếc bật lửa của Triết vào sáng qua, tôi lại càng không thể rời xa nó. Mùi của Triết vẫn bay khắp nơi trong nhà. Giày dép của anh, cái ghế anh thường ngồi, áo khoác gió anh treo trên giá. Tất cả đều giúp Lộ có thể ghi nhớ và phân biệt được mùi của anh chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Ngay từ ban đầu, nó đã là một chú chó thần bí khác thường.
Vì mang Lộ Phong Thiền đi cùng, và vì Triết sẽ lái xe trên đường quốc lộ, tôi bỏ tuyến đường dự định sẽ bay từ Thượng Hải tới Thành Đô, rồi tiếp đó sẽ ngồi ô tô tới huyện Đan Ba, mà đi thẳng ô tô đường dài từ Thượng Hải tới Nghi Xương thuộc tỉnh Hồ Bắc. Tôi phát hiện đó là tuyến đường dài nhất từ Thượng Hải nhưng cũng là trạm dừng từ Thượng Hải tới Đan Ba.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...