Vốn dĩ là xem một đám thiên tài nhí tụ lại biện luận tranh tài.
Đột nhiên biến thành hiện trường khám phá tinh cầu, trèo đèo lội suối, bị nguy hiểm ép tới phát rồ.
Hình như, càng khoái thì biết mần răng?
“Mau mau mau, Cúp hi vọng năm nay cực kỳ đặc sắc, cái đám bình thường lấy IQ đè người sắp bị thiên nhiên quật tơi tả, hé hé hé, mau đến đây mà xem này, há há há!”
Có lẽ đây chính là nguyên nhân sâu xa của sự tăng trưởng đột biến số lượng người xem sau khi phát sóng!
Người bình thường ấy à, ai chả sung sướng khi thấy đám nhân tài lấm lem bùn đất~~
Hơn chín mươi thí sinh tham gia thi đấu đương nhiên không biết khu bình luận đã bung xõa đến mức nào, họ còn đang cau mày chọn ba loại vật phẩm được mang theo.
Nếu luật là nghĩ cách sinh tồn sau đó tập hợp ở bãi biển thì hẳn đã ngầm cho phép mọi người hợp tác.
Mọi người phản ứng rất nhanh, vội vã tản ra tìm đồng đội, trù tính chọn nhu yếu phẩm nào là hợp lý nhất.
Nhất thời, giới tính, tuổi tác, năng khiếu cùng có gen khác loài hay không trở thành tiêu chí chọn người chủ yếu.
Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm chắc chắn là phải cùng đội, đáng tiếc Lăng Dục Cẩn ít tuổi nhất với Lăng Kiệt Sâm trông gà còi nhất nên không đội nào chịu nhận, cuối cùng hai anh em là tổ duy nhất có hai người, còn các tổ khác toàn bốn, năm thậm chí có tổ còn có bảy người, trông rất nổi bật.
Trước tình huống này Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm chỉ có thể biểu thị: “Chả nhẽ lỗi tại tôi?”
_(:з” ∠)_
“Cái gì? Ba lô cũng là một loại vật phẩm? Vì sao?” Đội trước chọn xong ba loại đồ, định cất vào ba lô thì được cho hay ba lô cũng là một nhu yếu phẩm.
Có còn cho người ta so tài nữa hay không?
Nhưng ban tổ chức vẫn khó tính như thường, kiêu ngạo vẩy đuôi: “Cậu tưởng ba lô mọc từ cây ra chắc? Vì sao lại không phải là một vật phẩm?”
Được, nói rất có lý, không cãi được.
Thế là thí sinh chỉ có thể ngậm hột thị, tính toán lại những vật phẩm một người có thể chọn.
“Ba lô, dao găm, ấm nước.
” Lăng Kiệt Sâm nói ra ba món mình muốn, sau đó nghe xem Bé Cẩn chọn gì.
“Vậy tôi chọn thắt lưng điều hòa nhiệt, dây thừng và dao găm.
” Khác với tổ khác, Lăng Dục Cẩn không lấy đồ ăn nước uống hay mấy loại tốn chỗ như lều vải túi ngủ mà chỉ chọn công cụ.
Hết cách, hai người vác được có giới hạn, chi bằng nhẹ nhàng xuất trận.
May mà đồ ban tổ chức cung cấp chất lượng khá đảm bảo, dao găm là loại chuyên dụng, có hai lưỡi, một bên còn có rãnh thông máu, dao dài khoảng một cánh tay, trọng lượng vừa phải, dùng phòng thân, mở đường rất tốt.
Ấm nước hình bầu dục, nắp liền với thân, vừa có thể đun nước còn có thể dùng tạm làm vũ khí.
Ba lô với dây thừng chất lượng rất tốt, thậm chí thí sinh sau khi biến thân vẫn có thể đeo được.
Tất nhiên nói tới biến thân thì chỉ là mấy loại gấu, sư tử, hổ trắng,… không tính khủng long bạo chúa cao gần mười mét, dài suýt hai mươi mét.
(Lăng Thanh Huyền ngồi nhà cũng không yên!)
Chọn đồ xong Lăng Dục Cẩn đeo thắt lưng điều hòa nhiệt cho Lăng Kiệt Sâm, xách ba lô: “Rừng mưa, đầm lầy, núi cao với sa mạc chúng ta thay phiên đeo.
”
Rừng mưa ẩm ướt, núi cao rét mướt, Lăng Kiệt Sâm biết nếu mình ốm sẽ liên lụy em trai nên không phản đối, anh cầm dao găm chuẩn bị vào rừng thì bị Lăng Dục Cẩn kéo lại.
“Đợi đã, đừng đi vội!” Dù chương trình yêu cầu trong một tháng phải tập hợp bên bờ biển nhưng cũng không cần vội vã đi ngay, đồ Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm chọn có rất nhiều hạn chế nên hai anh em đang ở thế yếu.
Đa phần các thí sinh đã vào rừng, Lăng Kiệt Sâm thấy mấy đội còn lại cũng đang chuẩn bị đi, anh nghe lời Bé Cẩn quay người ở lại.
“Nếu hai cậu đưa thắt lưng điều hòa nhiệt với dây thừng cho chúng tôi thì hai người có thể nhập đội.
” Đội ba người cuối cùng trước khi đi ‘từ bi’ mở miệng, rõ ràng là họ nhắm tới thắt lưng điều hòa nhiệt của Lăng Kiệt Sâm, cũng hiểu nhầm hai người chậm chạp chưa đi là vì sợ.
“Mơ cũng không có chuyện đấy đâu!” Lăng Kiệt Sâm cầm dao găm đứng lên, cau mày nhìn ba người: “Mấy người đi đi!”
Lăng Dục Cẩn đang ngồi xổm điều chỉnh quai đeo ba lô cũng cầm dao đứng cạnh anh trai, nhìn ba người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của trước mắt, lạnh mặt: “Giờ là muốn động thủ luôn à?”
Mấy người nhân viên chưa đi ở cạnh đấy giả mù, thu thập thiết bị chuẩn bị về, nhưng đội ba người tự đánh giá vẫn thấy giờ không nên gây chuyện, để lại một câu ‘không biết thời thế’ rồi đi vào rừng cây.
Lăng Kiệt Sâm tức giận nhếch môi nhìn mấy người bên ban tổ chức đang giả bộ không liên quan, đến tận khi người cuối cùng đi thì Lăng Dục Cẩn mới xòe bàn tay lộ ra thiết bị mô phỏng âm thanh, anh nhướn mày: “Ở đâu ra vậy?”
“Ba người lúc nãy không kéo hết khóa ba lô nên bị rơi ra, thế là em nhặt được.
” Lăng Dục Cẩn thấy ở đây chỉ còn hai anh em cùng sáu cái flycam mini coi như vô hình, cậu duỗi lưng: “Mấy cái ba lô kéo khóa này đều là dạng đồ phục cổ, có người không biết dùng là chuyện thường, có khi lát anh em mình vào rừng còn có thể nhặt được mấy thứ nhỏ nhỏ bị rơi ra như thế này.
”
Người ở đây quen dùng nút không gian để đựng đồ, rất ít người dùng ba lô, nhưng đối với mấy người Lăng Dục Cẩn thì ba lô là loại đồ vật quen thuộc, giống như túi xách, dùng nhiều tới quen cả tay.
Mấy loại đồ nhỏ hơn lòng bàn tay như thiết bị mô phỏng âm thanh này, không kéo khóa cẩn thận cái là rơi ngay.
Lăng Dục Cẩn nhặt đồ rất dứt khoát.
Nhân viên đang liên tục đổi kênh của thí sinh vừa hay dừng ở màn Lăng Dục Cẩn với đội ba người giằng co, cứ tưởng năm người sẽ xảy ra tranh chấp, ai ngờ đội ba người lại đi trước, lúc định chuyển kênh thì lại thấy Lăng Dục Cẩn nhặt thiết bị mô phỏng âm thanh bị rơi bên cạnh, tiện thể còn phổ cập cách dùng ba lô chính xác.
Vì vậy hai anh em Lăng Dục Cẩn được lên sóng trực tiếp thêm vài phút, người xem cũng không nhịn được cười…
Ha ha ha, vừa nãy còn lo mỗi người chỉ được chọn ba món đồ, giờ vừa bắt đầu họ đã làm rơi đồ, sao mà hài thế không biết?
Xin tổng diện tích bóng ma tâm lý của đội ba người bắt gà không được còn mất nắm gạo!
Há há ha, số 81 không đùa được đâu, cậu ta với số 82 là anh em à?
Rất nhiều người chú ý tới Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm, thuận tiện mua camera số 81, muốn xem xem thí sinh nhỏ tuổi nhất này với anh mình có thể kiên trì tới ngày thứ mấy.
Sau đó họ bỗng thấy Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm đang tìm gì đó ở chỗ nhân viên chương trình mới đóng trại lúc nãy.
Hở? Họ đang làm gì thế? Nhặt sắt vụn?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...