… Ra đến nơi, Gạo hít một hơi không khí tromg lành,mùa lúa chín xen lẫn mùi hoa sen thơm ngát khiến lòng ai cũng nhẹ bẫng.
Tuy hơi xa, xomg cái Thảo nói đúng, , chỗ này sen đang bắt đầu nở, lại giáp danh giữa hai làng nên ít người lui tới.
Nó biết chỗ này là bởi, hôm trước chạy sang nhà anh trai bên thôn,nên đi qua đây.
Ngó trước ngó sau, Thảo nói: – Thôi, Gạo mày chụp trước đi,tao chụp sau.
Gạo gật đầu, long tong chạy ra phía cầu ao chỗ hoa sen để chụp.
Vì là lần đầu tiên có bỡ ngỡ, cho nên chân tay lóng ngóng mãi,Nhân phải chỉnh từng cái tóc,cái khăn sao cho thật đẹp và bắt chọn từng khoảnh khắc.
Không ngoa khi người ta nói đã xinh thì quấn giẻ vào người vẫn đẹp.
Nhân nhìn vào máy ảnh đôi lúc còn phải dừng lại mấy lần lúng túng.
Nhưng vì Gạo rất ăn ảnh, cho nên bấm máy chụp tấm nào cũng đẹp.
Rất nhanh chóng Gạo chụp xong rồi nhường lại ao sen cho chị chụp.
Nhìn khuôn mặt Thảo lúc ấy tuy không nói , xong ai cũng biết nó đang rất sót ruột để tới lượt.
Vì mặc yếm hớ hênh, nửa mặt lại có vết sẹo gần như kín cho nên Nhân yêu cầu Thảo chụp nghiêng, lấy lá sen, hay bông sen tạo dáng, đúng với kiểu, chụp cảnh là chính còn người chỉ là là phụ.
Trông cái Thảo uốn ẹo như con loăng quăng, Gạo bật cười.
Nó không làm theo những gì Nhân nói, mà chỉ làm theo suy nghĩ của mình.
Hai cái lá sen được nó úp vào hai bên bầu ngực khiến Nhân bất lực thở dài, còn Gạo tuy đã quay mặt đi nhưng vẫn không thể nén nổi sự buồn cười.
Tự tin là tốt, xong nếu quá đà nó lại thành lố.
– này con kia!Mày có thể đi về đi được không? Lúc mày chụp tao cho nhe răng ra đâu sao tao chụp mày cứ cười thế? Thảo khó chịu nói em, Nhân nói với nó: – Đường thì xa, đi bộ thế nào được, em ra chòi kia mà ngồi ,tí có về thì về luôn một thể.
Gạo gật đầu, lững thững đi ra chỗ khác, xã đến nỗi gần như cô không còn thấy hai người khuất trong ao sen ấy nữa.
Gạo biết thừa cái Thảo phải lòng Nhân, cô cũng phải thừa nhận Nhân là một người học giỏi và đẹp trai.
Chính cô cũng rất thích, thế nhưng nếu ông Lang nói cô về chuyện lựa chọn giữa việc gả đi, với chuyện tiếp tục học, đương nhiên cô sẽ không bỏ dở ước mơ của mình.
Suy cho cùng ở tuổi này cô còn chưa làm được việc gì, cũng chưa kiếm được đồng cắc nào.
Lấy Nhân vào thời điểm này khác gì đỉa đeo chân hạc.
Hơn nữa, thầy cô tuy khó khăn nhưng đã cố gắng cho cô học đến tận bây giờ.
Bỏ giở học hành để lấy chồng, vậy cô chỉ cần học đến biết đọc biết viết là được.
Quãng thời gian đó ông Đỏ chẳng khác nào cho con đi học tốn công vô ích.
Thảo sau khi biết chắc khômg còn Gạo lảng vảng ở đây nữa.
Nó bắt đầu giở thói trèo kéo Nhân.
Da thịt nó đụng chạm vào tay anh liên tục.
Khiến Nhân nhắc: – Thảo ơi!Mày đứng yên xem nào, để tao còn biết lối mà chỉnh, chứ mày cứ ngoáy như này không chụp được đâu.
Mặc cho Nhân đã nhắc nhở, nó vẫn tự làm theo ý mình.
Bởi mục đích chính của nó rủ Nhân đến đây không phải chụp mấy bông sen nát này.
Anh khó chịu ra mặt rồi đấy, xong vì nghĩ Gạo đã chụp xong mà giờ khômg chụp cho nó tử tế thì nó lại kêu.
Thế nhưng nó không chịu đứng yên.
Rồi bất chợt, nó cầm lấy bàn tay của Nhân , khẽ nhìn vào mắt anh, Thảo thổn thức tâm tìmh: – Anh Nhân!Anh thích em phải không? Thật sự em rất thích anh, tuy không nói, nhưng lúc nào em cũng chỉ nghĩ về mỗi mình anh.
Anh xem ,tính em ngang ngược nhưng chỉ dịu dàng với mỗi mình anh thôi đấy.
Em có thể chờ, chờ đến khi nào anh ngỏ lời cưới em ,em bằng lòng chấp nhận… Nhân nhìn nó rồi thoáng giật mình mất vài giây, cũng vì bất ngờ , cho êm Nhân bật cười nói: -Mày nắng quá mày sảnh à? Ai thích gì mày.
Người đoan tramg như mày xin lỗi, anh khômg với tới.
Nhân nửa đùa nửa thật nói vậy cho đỡ bị mất lòmg, ấy vậy mà con điên này nghĩ tưởng thật , nó túm chặt lấy cổ áo Nhân tưởng chừng như ăn tươi nuốt sốmg, nó nói: – Với tới, anh thật sự có thể với được em mà.
Em bằng lòmg gả cho anh, em chấp nhận tất cả… Vừa dứt lời, nó luồn tay ra phía sau rồi không một chút ngại ngần ,chỉ một cái kéo nhẹ, cả cái yếm rơi ra khỏi người rồi cứ thế trôi tuột xuống đất.
Trước mắt Nhân lúc này là một rổ trái cây toàn bầu với mướp lủng liểng.
Chẳng hiểu ngực Thảo cấu tạo thế nào ,mà ngực cứ chảy xuống tận cạp quần như thế.
Nhân quá đỗi bất ngờ trước sự táo bạo của cái Thảo.
Khi đang còn nghĩ không hiểu chuyện gì xảy ra, thì một lần nữa, Thảo lại vồ lấy Nhân, rồi mạnh bạo toan kéo amh úp thằng vào ngực mình.
Nhân lúc này biết nó không phải đùa, anh khó chịu ra mặt , thẳng thừng đẩy nó ra , Nhân dang tay tát một nhát cháy má Thảo rồi đẩy nó ngã xuống ao sen.
Chỉ tay dứt khoát ,Nhân nói với nó: – Tao nói cho mày hay, hôm nay tao chụp ảnh chủ yếu là chụp Gạo, chẳng qua mày chỉ tao hồ sen này tao lại khômg cho mày đi cùng.
Người tao thích là Gạo chứ không phải cái con vừa xấu vừa thủ đoạn như mày.
Nói thật, tao đi nhiều nơi, gặp cũng khá nhiều phụ nữ, nhưng lăng loàn và đĩ bợm vô liên sỉ như mày tao mới gặp lần đầu.
Việc hôm nay coi như chưa xảy ra, mày mà còn dở cái thói đĩ điếm ấy ra nữ thì đừng trách, tao mách thầy u mày ngay tức khắc đấy.
Nói xong, Nhân đem máy ảnh leo lên xe đi về.
Ra tới ngoài đường ,thấy Gạo đã lững thững đi tới đấy, khẽ tuýt còi, Gạo giật mình quay lại, không thấy chị gái đâu, cô hỏi: – Chụp xomg rồi hả anh,mụ Thảo đâu rồi? – À , nó bảo mình về trước,chắc lại trộm sen mang về ấy mà, kệ nó, lên xe đi anh chở.
Gạo gật đầu không một chút nghi ngờ, cô không thể nghĩ ra nổi con chị mình vừa làm cái hành động dâm dục trèo kéo đàn ômg.
Dưới hồ sen nước khômg sâu, Thảo ngoi lên bờ vừa tức vừa lạnh.
Nó buột mồm chửi: – Mẹ kiếp chúng mày, để rồi xem chúng mày có yên bình mà đến được với nhau khômg.
Tối ấy là buổi tối thoải mái nhất từ khi Gạo thi và biết được kết quả.
Nếu không có gì thay đổi, cuối tuần này Gạo sẽ làm hồ sơ để gửi vào trường học mình mong muốn.
Nếu con nhà người khác chỉ mong đỗ được đại học thì coi như thông hành.
Riêng đối với Gạo thì khó khăn mới chỉ mà khởi đầu, bởi cô biết việc tiếp thục theo học sẽ rất vất vả về chuyện tiền bạc, là gánh nặg với thầy u.
Nhưng đã đi tới chặng này rồi, cô không thể bỏ.
Chỉ mong sau khi nhập học xong, cô sẽ kiếm được việc làm thêm để đỡ đần thầy u.
Chín giờ, lấy cớ hẹn gặp, Gạo và Nhân ngồi trước cầu ao gần nhà, tuy hơi tối, xong khá mát và thoải mái.
Nhân rút trong túi ra đưa cho Gạo rất nhiều ảnh, anh nói: – Ảnh của em đây, chốc về nhà bật điện lên mà xem.
Chở em về nhà xong anh phải lên Huyện rửa ngay đấy, anh giữ lại của em một tấm rồi, bác Lang cũng khen hết lời luôn.
Nhận lấy mấy tấm hình, trời tối nên gạo không xem được kĩ.
Khi còn đang nhìn thì, Nhân đưa cho Gạo thêm một tấm, anh nói – còn đây là hình con Thảo.
Em bảo nó là loi nhoi anh không chụp được, chỉ thấy tấm này là đẹp nhất thôi.
.
Gạo gật đầu, nhìn bên ảnh mình được tầm hai chục tấm, còn cái Thảo được duy nhất một hình, tí thế nào mang vào nó cũbg tị ,nhưng Nhân cũng nói rồi đấy, là do nó chứ có phải do ai đâu.
– Gạo này, em định nộp hồ sơ học ở trường nào chưa?Tuần sau để anh chở em đi nhé.
– em tính nộp lên tỉnh thôi, xem được trường nào thì được.
Chứ đi xa nhà em cũng không đành.
Vậy tuần sau anh cho em đi nhờ với nhé.
Gạo bộc bạch, Nhân gật đầu đồng ý.
Rút trong túi quần ra cái kẹp tóc, không nói không rằng Nhân kẹp lên tóc cho Gạo.
Anh nắm lấy tay cô nói: – Gạo này, em cũng mười tám rồi, cũng trưởng thành rồi, anh muốn muốn hỏi em xem em có tìmh cảm gì với anh không.
Tất nhiên không phải dạng tình cảm anh trai em gái, mà anh nói ở đây là tình cảm nam nữ kìa.
Anh biết em sẽ trả lời là em còn phải đi học.
Không sao! Anh chờ được, chỉ là trước khi lên tỉnh học anh muốn hỏi thẳng thắn xem em nói thế nào.còn em cứ lo học đi, anh đợi được.
Nhân nói rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
Gạo nhìn Nhân ánh mắt sáng lấp lánh.
Cô thẹn thùng khômg nói lên câu, tình cảm của Nhân trước giờ cô biết chứ, tuy âm thầm, xong rất nhẹ nhàng và văn minh.
Không nói năng gì, Gạo dựa vào vai Nhân , những ngón tay của cô cũng đan chặt lấy tay anh giống như đang ngầm đồng ý.
Tình yêu đôi khi không cần quá mãnh liệt, không nhất thiết phải thể hiện cho người khác thấy.
Mà đôi khi chỉ cần chạm một ánh mắt, cũng đủ xác định bên nhau cả đời.
Sau phút giây bộc bạch tâm sự ấy.
Gạo cũng phải đi về , trời về khuya nên đôi trẻ cũng tạm biệt nhau từ ấy.
Hứa hẹn sẽ về chung nhà sau khi Gạo học xong và có được việc làm Đi vào bật chiếc đèn học lên xem ảnh , những bức ảnh chụp bên hoa sen đẹp đến nao lòng.
Không cần son cần phấn, không cần váy áo lụa là, Gạo đẹp một cách giản dị nhưng khiến người ta không thể rời mắt.
Tấm ảnh cuối cùng cầm trên tay không phải là của gạo, mà là của Thảo, bức ảnh không phải những cái uốn éo mà nó tạo dáng, mà là tấm hình nó ở dưới áo, trên mặt còn dính đầy bùn.
Gạo cười muốn sặc khi thấy Nhân nói đó là tấm hình đẹp nhất của cái Thảo.
Tuy nhiên sau vài giây xem lại, Gạo nhận ra cái yếm cái Thảo mặc lại bị vứt trên bờ, có nghĩa là khi nó rơi xuống ao, nó đã khômg mặc gì cả.
Khuôn miệng khép vào dần dần.
Có lẽ Gạo đã hiểu ra vì sao cái Thảo lại ngã xuống ao, vì sao nó lại chỉ có một tấm ản h, vì sao lúc về Nhân đã không chở nó và tỏ thái độ bực mình.
Và hơn hết ,có thể vì hôm nay nhân đã thấy được cảnh không nên thấy, sợ cái thảo sẽ phá hoại mối quan hệ của anh cho nên Nhân đã tỏ tình với Gạo.
dùng thân xác để lôi kéo đàn ông ư? Quá kimh tởm với lòng dạ của một con đàn bà có gương mặt quỷ này.
Ngỡ tưởng cuộc sốmg đã nhẹ nhàng với Gạo được hơn một chút ,nhưng không! Cơn sóng mới chỉ bắt đầu ập vào bờ để đánh dấu một cơn bão khủng khiếp sắp xảy đến… Đêm, khi cả nhà đã ngủ hết, thì bà Đỏ đột ngột bật dậy rồi ho lên một tràng dài không dứt.
Trong khi cái Thảo còn ngủ say như chết, thì Gạo dậy vuốt ngực xoa lưng cho u ,nhưng bà Đỏ vẫn ho không có cách nào dừng lại.
Nhận thấy điều không ổn, Gạo dậy bật công tắc điện , phát hiện ra bà Đỏ ho ra máu đen.
Ánh điện sáng chói khiến cái Thảo làu bàu; – làm cái giống ôn gì mà bật điện ?chói hết mắt ai còn ngủ được nữa.
– dậy đi, u ho ra máu rồi đây này..
Gạo run giọng nói, để cho u dựa vào thành giường, cô chạy sang nhà bên gọi thầy.
Hai thầy con người lấy nước lấy dầu xoa cho bà Đỏ.
Còn con Thảo tuyệt nhiên vẫn ngủ ngon lành.
Sau cơn ho dài, toàn thân bà Đỏ mềm như dưa, tóc tai rối xù ,gươmg mặt trắng bệch mệt nhọc.
Ngồi lừ đừ thở, Gạo nhìn u rồi hỏi; – u thấy trong người thế nào? Có đau ở đâu không, để con sang nhà ông lang Nhị lấy thuốc.
Bà Đỏ lắc đầu, hai tay buông thõng, bà nói với chồng con bằng sức tàn lực kiệt: – có lẽ… u không sống được rồi con ạ.
Người u không đau, nhưng u mệt lắm.
Không phải lấy thuốc gì cho tốn cả.
Để tiền đấy mà còn đi học … Ông Đỏ chau mày, thấy vợ nói quở thì trách: – phủi phui cái mồm, đang khỏe mạnh thế này thì chết thế nào được.
Rồi khắc cái Gạo sẽ được đi học,bà không phải lo.
Nói ít thôi còn lấy sức mà thở.
Đúng thật, bà Đỏ thở không lên hơi, giống như người đã sức tàn lực kiệt.
Ômg Lang cũng đã nói, bệnh của bà không chữa được, có kéo dài thì phải nhờ đến thuốc tây.
Gạo thấy u mệt sợ u chết,tuy tuy không nói xong cô cứ khóc.
Đợi cho ông Đỏ dọn dẹp qua loa rồi đi ra ngoài.
Bà nói với con gái: – Gạo ơi.
Từ trước đến nay tuy không ai khắc, nhưng thầy u đúng là sinh được ba đứa con, thằng Hiếu, con Thảo,và con là út.
Trong lúc thằng Hiếu ở nhà, nó đã làm điều không phải.
Thế nhưng con ơi, u sắp chết rồi, tâm nguyện cuối cùng u muốn làm, đấy là gặp lại nó, ba đứa con máu mủ ruột già hòa thuận thương nhau.
Gạo ơi, con giúp u nói với anh con nhé.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...