Gặp Lại Vui Vẻ

Editor: Tĩnh Du

Dan lập tức đứng thẳng người, cung kính nóit: "Dịch tổng, tôi đã bước đầu hướng dẫn tính chất công việc cho Tạ tiểu thư, đang chuẩn bị đi lấy báo cáo tài vụ quý này!" Vừa nói vừa đưa lưng về phía Dịch Hồi, mắt liếc nhìn Tạ Xuân Hồng ra hiệu, sau đó cảm thấy hơi thở cường đại của Dịch Hồi giảm xuống liền tự động lén lút chạy đi.

Dịch Hồi đi đến trước mặt Xuân Hồng nói: "Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta từ trước giờ đều như vậy, cái kẻ người Tây đó trên người thiếu hụt truyền thống trầm ổn, thành thật, mỹ đức của dân tộc Trung Hoa... Được rồi, em có cái gì không thích ứng được không?"

Tạ Xuân Hồng do dự một chút: "Không có, bất quá... Tôi cảm giác, cảm thấy chức vị này quá cao..."

Dịch Hồi nhíu nhíu mày: "Em không cần để ý, chỉ là vừa lúc công ty thiếu một trợ lý mà thôi."

Nếu Dịch Hồi đều nói không cần để ý đến, nên Xuân Hồng cũng không già mồm cãi láo nữa, cảm kích nói: "Cảm ơn anh rất nhiều!"

Dịch Hồi gật đầu bộ dạng không để ý lắm: "Tôi còn có việc bận, trước tiên em cứ quen thuộc hoàn cảnh ở đây đi, có vấn đề gì nói sau."

“Vâng, Dịch tổng!"

Dịch Hồi nhíu mày, xoay người đi trở về phòng làm việc.


Tạ Xuân Hồng mới đến công ty, chẳng qua là muốn tìm hiểu trước điều lệ với văn hóa công ty, cho nên ngày đầu tiên rất nhẹ nhàng đã trôi qua rồi.

Dịch Hồi đến chỗ của cô đúng lúc tan làm, đơn giản hỏi cô có quen với công việc hay không, mặc dù giọng điệu của anh rất bình thản, lại làm Xuân Hồng nồng nặc mùi bất an như cũ.

"Cùng nhau ăn cơm nha?" Dịch Hồi nhìn đồng hồ, giống như lơ đãng hỏi.

Tạ Xuân Hồng trong lòng do dự, suy nghĩ một chút nói: "Vừa đúng lúc trước tôi đã nói anh giúp tôi tìm được công việc nên tôi sẽ mời anh ăn cơm."

Dịch Hồi sao cũng được, cùng nàng cùng nhau xuống lầu.

"Anh muốn ăn cái gì?"

Dịch Hồi cẩn thận suy nghĩ một chút: "Ngày thường em thích ăn cái gì, chúng ta liền ăn cái đó."

Xuân Hồng hơi sửng sờ: "Anh xác định?"

Dịch Hồi gật đầu, chỉ thấy khóe môi của Xuân Hồng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Tạ Xuân Hồng chỉ huy Dịch Hồi đến hẻm lớn nơi bán rất nhiều món ăn vặt đường phố giá bình dân, sau khi dừng xe cô quen cửa quen nẻo mà dẫn anh đi vào một gian bên trong, Dịch Hồi nhìn sơ một vòng xung quanh, vô cùng đơn sơ mộc mạc.

Xuân Hồng tìm chỗ trống ngồi xuống, nhìn Dịch Hồi có chút không phù hợp đứng ở nơi đó, không khỏi buồn cười: "Đến đây ngồi."

Dịch Hồi hơi có chút do dự, ngồi ở đối diện cô: "Nơi này có cái gì ngon để ăn sao?"

Xuân Hồng cười thần bí, trực tiếp hô to gọi ông chủ: "Hôm nay cho cháu hai phần!"

Không lâu sau ông chủ liền bưng lên hai phần tôm hùm bóng loáng.


Dịch Hồi nhíu mày, nhìn Xuân Hồng xắn tay áo lên.

"Em thích ăn... Cái này?"

Tạ Xuân Hồng trong lòng buồn cười, dù sao hiện tại kinh tế của cô eo hẹp mời anh ấy ăn cái gì cũng cảm thấy mình thật keo kiệt, nên kéo anh ấy đến ăn Tôm Hùm Chua Cay, món cô thèm ăn, chẳng qua là gần đây không có cơ hội đến. Bất quá bằng địa vị của Dịch Hồi, sợ rằng cho tới bây giờ anh ấy cũng không ở hàng ăn vặt ăn thử qua món này.

Thỉnh thoảng cô sẽ cùng các bạn Đại Học của mình đến đây ăn, mặc dù chỉ là hàng ăn vặt, nhưng tôm hùm ở đây vừa cay vừa chua tê dại cả đầu lưỡi, vô cùng ngon miệng, ngon đến mức hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi, tuyệt đối vật đẹp giá thấp.

Xuân Hồng mang lên bao tay, đích thân bóc vỏ một con tôm trắng mềm, chấm nước chấm rồi bỏ vào trong đĩa của anh.

Lập tức Dịch Hồi không còn cố kị vấn đề có vệ sinh hay không, gắp lên con tôm đả bóc vỏ lên thưởng thức.

Khó trách nơi này nhiều người như vậy, quả nhiên ngon, con tôm nhỏ mùi vị rất đầy đủ, vị cay nồng đâm.

Dịch Hồi dứt khoát cởi xuống áo khoác tây trang, học Xuân Hồng xắn tay áo lên bắt đầu bóc vỏ.

"Như thế nào? Mùi vị rất ngon sao!" Tạ Xuân Hồng có chút đắc ý cười hỏi.

Dịch Hồi gật đầu, vừa ăn thêm một con tôm, vừa uống lyia lạnh như băng tại như vào buổi tối, quả nhiên có một tư vị khác hẳn.


Dịch Hồi không tính là người hay nói, cho nên trên bàn ăn phần lớn thời gian đều là Xuân Hồng nói..., bất quá Dịch Hồi tương đối phối hợp, mỗi khi có buồn tẻ liền tự động gợi lên câu chuyện khác. Tổng thể mà nói, bữa ăn này được xem như là sung sướng.

Sau khi ăn xong Dịch Hồi kiên trì để anh tính tiền, Tạ Xuân Hồng không đồng ý, là cô nói mời anh vì sự giúp đỡ của anh, nhưng Dịch Hồi không đế cô cự tuyệt liền ngăn tay cô lại, Xuân Hồng cảm thấy đứng trước mọi người làm ra chuyện này rất khó coi, hơn nữa cũng biết để đàn ông trả tiền là phép lịch sự, không thể làm gì khác hơn là tùy anh ấy đi.

Trải qua một chiều kia, Tạ Xuân Hồng mơ hồ cảm giác được tâm tư của Dịch Hồi, cũng không nói toạc ra, cô cũng quen biết rất nhiều đàn ông, tự biết kiểu đàn ông nào có thể chọc ghẹo, kiểu đàn ông nào không thể tùy tiện trêu chọc, cho nên mỗi khi Dịch Hồi đưa ra yêu cầu, luôn là có thể từ chối được thì từ chối, lý trí vẫn luôn giữ một khoảng cách.

Dịch Hồi lại không dễ nổi giận như vậy, cơ hồ mỗi ngày tan sở hoắc là đưa cô về nhà hoặc là cùng đi ăn tối, hoàn toàn không để ý lời đồn nhảm trong công ty, thậm chí có những lời ác ý nói Xuân Hồng và anh mập mờ không rõ ràng.

Về sau Tạ Xuân Hồng cũng không cự tuyệt nữa, một người ăn cơm quá nhàm chán, cứ về đêm là cô lại sợ tịch mịch, có người bên cạnh cũng tốt, thói quen gặp nhau cứ thế tạo thành, cuối cùng dứt khoát tùy Dịch Hồi an bài địa điểm mỗi ngày dùng cơm tối.

Khí trời càng ngày càng lạnh, tựa hồ mùa đông năm nay so với bình thường lạnh hơn rất nhiều, Tạ Xuân Hồng thể chất thuộc nhóm hàn, chính vì thế đông về càng không thể tả nỗi. Từ nhỏ cô là một đứa mù vận động, căm hận hết thảy mọi thể loại vận động, thiếu rèn luyện thân thể hơn nữa làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, vừa đến màu đông là Tạ Xuân Hồng thỉnh thoảng cảm mạo, hơn nữa bình thường kéo dài rất lâu nhưng cũng không thấy khá hơn.

Ngày đó về nhà liền nhận được bưu kiện đến từ phía nam gửi đến.

Tạ Xuân Hồng mở bao giấy bên ngoài ra, quả nhiên là một số dược liệu. Ngồi ở trên ghế sofa phát ngốc một chút, mới chậm quá địa lấy điện thoại ra bấm một dãy số rồi nhấn nút gọi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui