“Khụ, khụ!” Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan.
Hai người không để ý đến tiếng động ngoài cửa, tiếp tục.
Nhâm Mục Diệu cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Kiều Tâm Du, nụ hôn nóng bỏng dần dần dời xuống, lưu luyến quanh quẩn ở trước ngực Kiều Tâm Du.
“Ngừng lại.
.
.
.
.
.
đừng vậy mà.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du la hét, đôi tay lại vòng lên cổ Nhâm Mục Diệu.
Lương Tử Ngưng không thể đứng nhìn nổi, bất chợt đạp một cước lên cửa, “Rầm ——” cửa đụng vào vách tường.
Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu, trong đôi con ngươi tối tăm chớp động lên ánh lạnh, “Không ai dạy cho cô biết phải gõ cửa sao?” Trong giọng nói lộ ra vẻ không vui.
“Không phải là tôi không gõ cửa, mà là lỗ tai của các người có vấn đề.” Lương Tử Ngưng khoanh tay trước ngực, dáng vẻ vênh váo tự đắc, giống như cô mới chính là vợ cả, tình cờ bắt quả tang chồng mình đang thân mật với vợ nhỏ.
“Anh à, chúng ta tiếp tục đi!” Kiều Tâm Du hướng về Nhâm Mục Diệu nở nụ cười câu dẫn mị hoặc, “Nếu cô ấy thích xem cảnh vợ chồng chúng ta ân ái, vậy chúng ta hào phóng một chút, biểu diễn cho cô ta thưởng thức đi.”
Kiều Tâm Du cười nịnh nọt, nâng một chân mảnh khảnh của mình qua, khiến hai chân cô tách ra, dang qua trên đùi Nhâm Mục Diệu, ngồi đối diện Nhâm Mục Diệu, chậm rãi cởi áo ngủ trên người, làm lộ ra làn da trắng như tuyết.
Nhâm Mục Diệu lần đầu tiên thấy Kiều Tâm Du như vậy, trong nhất thời hắn cũng trố mắt nhìn cô, một luồng khí nóng đánh thẳng vào tâm trí.
“Anh nhanh một chút có được không, người ta còn đang chờ thưởng thức kìa!” Kiều Tâm Du len lén hất mặt, liếc cô ta một cái.
Sắc mặt Lương Tử Ngưng cứng ngắc, đứng ngớ người ở cửa, đi không được, ở cũng không xong.
“Tâm Du, đừng nghịch nữa.” Nhâm Mục Diệu hiểu dụng ý của Kiều Tâm Du, cô chỉ là hơi tức giận Lương Tử Ngưng nên mới làm ra loại hành động trẻ con như thế, hắn dĩ nhiên cũng ngượng ngùng phối hợp.
Khóe miệng Kiều Tâm Du nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, “Vị ở cửa kia ơi, cho xin một tràng pháo tay nhé, hiện giờ Nhâm tiên sinh có chút xấu hổ rồi.”
Một mũi tên bắn rơi hai chim, đồng thời cười đùa cả hai người bọn họ, thật là hả giận .
Lương Tử Ngưng ngẩn người tại đó, từng hình ảnh khi cô cùng Nhâm Dịch Tuấn hoan ái lần lượt hiện lên trong đầu cô, nhưng hiện giờ.
.
.
.
.
.
hốc mắt cô bỗng chua xót.
“Hừ!” Khí thế không suy nhược, Lương Tử Ngưng rên lên một tiếng, quay đầu rời đi.
Lần này có chút lễ phép, cô không quên đóng cửa lại cho hai người bọn họ.
“Ai ——” Kiều Tâm Du thở phào nhẹ nhõm một cái thật to, “Cuối cùng cũng đi.” Cô lập tức đem áo ngủ mặc vào.
Thấy đôi mắt tối đen của Nhâm Mục Diệu không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mình, Kiều Tâm Du dùng hai tay nắm chặt lấy cổ áo, “Anh nhìn gì vậy?”
“Nhìn vóc người của em!” Một chút bỡn cợt hiện lên trên mặt hắn.
“Cũng đâu phải lần đầu tiên.
.
.
.
.
.” Kiều Tâm Du nói thầm một câu, muốn từ trên đùi của hắn xuống.
Kết quả, vòng eo thon của cô lập tức bị Nhâm Mục Diệu ôm vào trong ngực.
Kiều Tâm Du bất mãn nói: “Làm gì vậy, mau buông em ra.”
“Hôm nay anh thật sự mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên thấy em mị hoặc như thế, còn cởi áo nới dây lưng trước mặt anh nữa chứ.
Xem ra, việc anh cho Lương Tử Ngưng chuyển vào, không tệ như trong tưởng tượng!”
“Anh muốn chọc tức chết em có phải không!?” Kiều Tâm Du thở phì phò nói, bởi vì tức giận, cô há mồm thở dốc, ngực phập phồng, “Anh mau để em xuống!”
“Vợ anh đã thịnh tình mời, anh làm sao để cho em thất vọng chứ, đúng không!”
Đầu Nhâm Mục Diệu dần dần lại gần môi Kiều Tâm Du, cô lập tức lấy tay ngăn cản nụ hôn của hắn, “Nếu cô ta không có ở đây, vậy cũng không cần phải tiến hành đâu.”
“Cần người xem sao?” Một nụ cười gian xảo hiện lên trên mặt Nhâm Mục Diệu, “Chúng ta xuống phòng khách dưới lầu biểu diễn đi, ở đó người xem không chỉ có một nha!”
“Nhâm Mục Diệu!” Kiều Tâm Du tức giận rống to.
————
Lúc Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du xuất hiện ở phòng ăn, Lương Tử Ngưng đã ngồi ở đó rồi, cô ta lấy sơn móng tay đỏ bôi trét lên móng tay mình, dáng vẻ buồn chán đến chết, không nhịn được.
Thấy Nhâm Mục Diệu tới, người làm mới bắt đầu mang thức ăn lên.
“Sao cô lại ngồi đó!” Đôi mắt Nhâm Mục Diệu lộ ra chút tức giận, khinh thường.
“Chủ nhà mãi chưa xuống lầu, kẻ ăn nhờ ở đậu tôi đây đành ngồi tạm, chờ các người làm xong chánh sự không được sao.
.
.
.
.
.”
Nhâm Mục Diệu xanh mặt, hắn căn bản không có tâm tình nghe cô ta oán trách, “Ý tôi là sao cô lại dám ngồi vào vị trí của Cô chủ.”
Song, Kiều Tâm Du chỉ cười nhạt một tiếng, dáng vẻ như chẳng có vấn đề, xoay người, sửa sang lại cổ áo cho Nhâm Mục Diệu, “Nếu ngồi ở đó có thể khiến tâm tình cô ấy tốt hơn, ăn nhiều thêm một chén cơm, thì cứ để cô ấy ngồi đi.
Ngồi đâu cũng như nhau thôi mà, Mục Diệu, đúng không!” Đôi mắt sáng trong hướng về hắn chớp chớp.
Nhâm Mục Diệu quay đầu lại nhìn người giúp việc, “Chuẩn bị hai phần ăn đưa lên phòng ngủ!”.
Đôi mắt ấm áp của hắn khi chuyển sang Lương Tử Ngưng, trong nháy mắt lập tức trở nên lạnh băng, khẽ nguyền rủa một tiếng, “Mặc kệ cô!”
Nhâm Mục Diệu dắt tay Kiều Tâm Du rời khỏi phòng ăn.
Kiều Tâm Du kéo hắn lại, nụ cười rực rỡ hiện đầy trên mặt, chỉ tay về phía Lương Tử Ngưng, “Hì hì.
.
.
.
.
.
Cô ấy đã chuyển vào phòng ngủ chính rồi.”
Đôi mắt thâm thúy của hắn nhíu chặt, nhìn chằm chằm Kiều Tâm Du, muốn nhìn thấu ý nghĩa của nụ cười trong mắt cô, “Em có ý gì vậy?”
“Em có ý gì cơ chứ?” Kiều Tâm Du cong miệng lên, gãi gãi đầu, “Cô ấy nói làm thế sẽ tăng thêm tình cảm cha con cho hai người.”
“Cho nên, em nhường gian phòng của mình cho cô ta?”
Kiều Tâm Du trước gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu.
“Rốt cuộc là em đang nghĩ gì trong đầu vậy hả?” Nhâm Mục Diệu để ý chuyện này là vì hắn không muốn Kiều Tâm Du chịu bất kỳ một uất ức nào.Kết quả thì sao? Đúng như trong tưởng tượng của hắn, Lương Tử Ngưng khi dễ cô.
Nhưng mà, cô gái này lại không thèm để ý, còn cười vui vẻ như vậy.
Không biết phải nói là cô không có đầu óc, hay là cô không có tim đây?
“Anh muốn em nói thật sao?”.
Đôi mắt trong veo như nước chớp động, đôi lông mi dài nhỏ vẫy vẫy hai cái, “Thật ra thì, lúc ấy do quá mêt, nên em không có tinh lực cùng cô ấy khai chiến! Không nghĩ tới, lúc tỉnh dậy, em đã mất đi lãnh thổ rồi.
.
.
.
.
.
Em không phải cố ý!” Cô vì khó xử, nên không ngừng gãi đầu.
“Gì?” Lương Tử Ngưng đứng lên, “Cái gì khai chiến, tôi có khai chiến với cô không? Hơn nữa, khi tôi nói muốn ngủ ở gian phòng này, không phải là chính cô lập tức phủi mông một cái xoay người rời đi sao! Con đàn bà chết tiệt, giờ lại muốn trả đũa.
.
.
.
.
.” Lương Tử Ngưng giống như một người phụ nữ chanh chua, chửi rủa liên tục, vừa mở miệng, là bô bô không ngừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...