Mãi đến 5h50", lớp phó lao động mới lững thững đến muộn.
Vừa đến đã trông thấy Lâm Nhiên nghiêm túc lật xem sách Đại số, cô nàng không giấu nổi sự kinh ngạc, vì vậy còn cẩn thận nhìn kỹ lại lần nữa.
Trong giờ tự học buổi sáng, Lâm Nhiên vừa học thuộc lòng công thức Đại số trong sách vừa dùng bút viết ra giấy.
"Bọn mình chơi bài ba thiếu một, Lâm Nhiên đâu tới mau?"
Trương Hạo cầm bài poker định rủ rê Lâm Nhiên, lúc quay đầu nhìn lại thấy cô đang cực kỳ nghiêm túc học thuộc lòng, trong khoảnh khắc cậu ta đã hoài nghi bản thân, không biết có phải mình hoa mắt hay không.
Chứng kiến cảnh này, Tô Thành cũng cảm khái.
"Mình với đám bạn nhỏ của mình đều sợ hết hồn rồi đó, Lâm Nhiên, thế mà cậu lại bắt đầu học hành chăm chỉ, giờ thì nói xem sáng nay chúng ta có thể hẹn chơi bài không đây?" Tô Thành chỉ vào Lâm Nhiên, nhìn cô bằng ánh mắt lên án.
"Các cậu dẹp hết di, nhất định tại lần này Lâm Nhiên thi được 250 điểm, điểm số không dễ nghe nên quyết định phải quyết chí tự cường, cái này gọi là lãng tử quay đầu quý hơn vàng.
Lâm Nhiên, cho mình ôm đùi với, chỉ điểm cho mình nội dung cần học thuộc đi." Vương Nhã đây Tô Thành, hai mắt lấp lánh nhìn Lâm Nhiên.
"..." Lâm Nhiên nhìn ba người họ mà không thốt nên lời, ngay sau đó cô quay đi, nói với bọn họ: "Ừm, hiện tại mình đã quyết định phải học hành đàng hoàng, mẹ mình tìm một người dạy kèm cho mình, ngày nào cũng giao bài tập, nên không chỉ hôm nay không thể chơi bài mà có thể sau này cũng không thể chơi cùng nhau nữa."
"Cậu định vứt bỏ bọn mình sao? Đã nói sẽ mãi mãi ở bên nhau cơ mà?" Tô Thành buồn bã chất vấn.
Trương Hạo không nói gì chỉ liếc nhìn Lâm Nhiên, nhưng thái độ cũng không được vui vẻ cho lắm.
Vương Nhã cũng bỏ sách Đại số ra, thấy sách của Lâm Nhiên có thêm nhiều ghi chú thì tò mò hỏi: “Wow, nhiều
chú thích quá, mau cho mình chép với."
"Tuy bọn mình không thể chơi cùng nhau nữa, nhưng bọn mình vẫn có thể cùng nhau học hành vui vẻ nha, đợi thi đại học xong, cả đám cùng thi vào một trường, thế là lại có thể tiếp tục cùng nhau chơi đùa, các cậu thấy thế có được không?"
Lâm Nhiên tha thiết nhìn bọn họ, từ khi vào cấp ba, quan hệ của bốn người luôn rất tốt, nhưng cả đám đều không phải là người thích học, nên thành tích đều rất kém.
Lâm Nhiên không muốn mối quan hệ này bị bỏ dở vì mình tập trung học hành.
Cô nói tiếp: "Vốn dĩ mình cũng cảm thấy học rất khó, nhưng sau khi được dạy kèm, mình thấy cũng không khó cho lắm.
Mình sẽ cho các cậu làm thử đề bài mà người ta ra cho mình hôm qua, nếu các cậu làm sai, mình sẽ giảng cho các cậu hiểu.
Thế là tương đương với việc tất cả bọn mình đều được dạy kèm."
"Không ổn cho lắm, mình không thích học, nhàm chán lắm." Tô Thành giơ thẻ phản đổi.
"Phản đối vô hiệu, mọi người đều phải tham gia, chơi theo nhóm được mà không chăm chỉ học hành theo nhóm được à." Vương Nhã đấm Tô Thành, nói với Lâm Nhiên: "Bắt đầu đi bé yêu, mình cũng quyết định chăm chỉ học hành, họp phụ huynh xong mình bị ba mẹ mắng cho một trận đấy."
Vừa nói Vương Nhã vừa bỏ vở ra chép lại ghi chú của Lâm Nhiên.
Tô Thành với Trương Hạo nhìn nhau, thấy chuyện đã rồi thì cũng đành thành thật mở vở ra chép ghi chú rồi chờ Lâm Nhiên giảng bài.
Trước khi giảng bài, Lâm Nhiên cẩn thận nhớ lại những nội dung mà Giang Tử Phong đã nói với mình hôm qua.
Vì lúc đó cô chăm chú lắng nghe nên nhớ rất kỹ, hiện giờ còn có thể bài bản giảng lại cho mọi người.
Giảng bài xong, Lâm Nhiên tiện thể đưa tờ giấy mà Giang Tử Phong viết những phần quan trọng cho bọn họ xem: "Nhất định phải học thuộc, thật đấy, cực kỳ hữu ích."
Đám Trương Hạo cầm lấy, cũng bắt đầu mở sách Đại số ra học thuộc lòng, sau đó trong giờ ăn ngồi chép lại những
ghi chú trong sách của Lâm Nhiên.
Vương Nhã ngồi cùng bàn Lâm Nhiên, Tô Thành với Trương Hạo ngồi cạnh nhau, bữa sáng của cả đám là do Lâm Nhiên đến căng tin mua về.
Có đôi khi bầu không khí học tập rất dễ lây lan, bạn cùng lớp thấy mấy người này đều chăm chỉ chép bài, hơn nữa còn là mấy người từ trước đến giờ luôn nhí nha nhí nhố, nhất là Trương Hạo, thi thoảng lại ôm đàn guitar ra ca hát.
Những người chưa bao giờ thích học lại bắt đầu học hành nghiêm chỉnh như vậy, tiếng ồn ào trong lớp ngày một nhỏ lại, thậm chí còn có người cũng vác ghế chạy đến cùng chép bài.
Dần dần càng ngày càng có nhiều người tham gia học tập, bởi vì ai cũng có tâm lý hùa theo đám đông, cuối cùng biến thành gần như cả lớp đều đến chép những ghi chú trong sách Đại số của Lâm Nhiên.
Mà mấy đề bài mà Giang Tử Phong đưa ra cũng được truyền tay nhau để cả lớp cùng chép lại, ai cũng ngồi làm bài.
Cả lớp nghiêm túc đến mức làm thầy giáo đã ngoài năm mươi tuổi phải sửng sốt khi bước vào lớp.
Vì đây là lần đầu tiên cả lớp không làm ồn phá đám, ai cũng yên lặng nghe thầy giảng bài.
Người thầy giáo có cảm giác được coi trọng chưa từng thấy, điều này khiến ông càng thêm tận tình giảng dạy.
Chẳng qua ông cũng biết học sinh lớp này có nền tảng khá kém, nên chỉ nói đến những phần tương đối đơn giản mà thôi.
Có vài người bạn chép ghi chú ở chỗ Lâm Nhiên, làm sai liền đi hỏi cô.
Lâm Nhiên giảng rất nhiều lần rồi, từ do dự lúc đầu dần dần trở nên mạch lạc rõ ràng.
Lần đầu tiên cô không bài xích tiết học mà lại nghiêm túc lắng nghe, dù nghe không hiểu cũng cố gắng tìm cách.
Một buổi học như vậy trôi qua ít nhiều gì cũng có thu hoạch nhỏ.
Khi Lâm Nhiên về đến nhà sau tiết tự học buổi tối, Giang Tử Phong đã ngồi ở bàn học đợi cô đưa bài kiểm tra.
Nhưng Lâm Nhiên không đưa cho cậu một tờ, mà là bốn tờ.
"Tại sao lại có nhiều thế này?" Giang Tử Phong nghi hoặc nhìn xuống, phát hiện chữ viết ở mỗi bài không giống nhau, thậm chí còn có cả chữ ký ở góc trên cùng bên phải, "Tô Thành, Vương Nhã, Trương Hạo?"
"Ừ ừ." Lâm Nhiên liên tục gật đầu, nhìn Giang Tử Phong bằng ánh mắt sáng như đuốc “
"Đây đều là bạn học của tôi, vốn dĩ mỗi ngày bọn tôi đều chơi bời lêu lổng, nhưng mà tôi đột nhiên chăm học rồi bỏ rơi bọn họ thì không tốt, mọi người đều muốn học hỏi để cùng tiến bộ nên cùng làm bài kiểm tra.
Cậu có thể chữa bài giúp cả nhóm không? Giảng cho tôi biết chỗ nào sai, ngày mai tôi cũng tiện giảng lại cho bọn họ?"
Khoé miệng Giang Tử Phong giật giật, nghĩ bụng thôi thì cũng tiện thể, cậu bèn duỗi tay lấy bút mực đỏ đánh dấu tích, sau đó giảng cho Lâm Nhiên nghe những chỗ làm sai và trọng điểm.
Ngày hôm sau cô lại đến giảng lại cho đám bạn.
Ngày tháng cứ thể trôi qua, tới kỳ thi cuối kỳ, điểm của Lâm Nhiên đã lên được 330 điểm, phải biết đây là điểm số mà cô chưa từng đạt được, trước đây thành tích của cô luôn loanh quanh 250 mà thôi.
Lúc biết điểm số của Lâm Nhiên, Hứa Tình cười vui đến không khép được miệng, Giang Tử Phong mới dạy kèm có mấy tháng mà điểm của Lâm Nhiên đã cao hơn 80 điểm, tiến bộ quá thần tốc.
Lâm Nhiên rất biết ơn Giang Tử Phong nên đã đến tìm cậu để cảm ơn, "Không nhờ cậu thì tôi đã không đạt được
ngần này điểm, ơn này quá lớn không lời nào có thể cảm ơn hết, tôi mời cậu ăn cơm nhé."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...